Sáng sớm hôm sau, khi hàng xóm bên cạnh đi ra ngoài, thấy cửa nhà họ Lôi chỉ khép hờ, cô vô thức nhìn lướt qua trong nhà, lại thấy vết máu nằm
loang lổ khắp sàn nhà. Cô thậm chí còn không dám quan sát tình hình bên
trong, liền vô cùng hoảng sợ trực tiếp gọi điện báo ngay cho cảnh sát.
Đối với những vụ án mạng như thế này, tất nhiên người tiếp nhận không thể
nào là viên cảnh sát nhỏ tại địa phương, mà lại là một người quen của Ôn Nhiên, Từ Khiên.
Từ Khiên cảm thấy có lẽ bởi gì gần đây mình đã
chạm mặt ma quỷ một lần, nên cuối cùng bản thân cũng chẳng thể nào thoát khỏi vận mệnh này.
Chỗ máu bắn tung toé khắp căn phòng này cũng
xấp xỉ lượng máu của một người trưởng thành, độ khoảng 5000 – 6000ml.
Còn người đã chết toàn thân teo tóp, như thể bị thứ gì đó hút khô, nhưng trong phòng lại chẳng có chút dấu vết giãy dụa nào ngoài vẻ mặt sợ hãi
cùng đôi mắt không thể nhắm lại kia, thậm chí người này còn không có bất kỳ vết thương ngoài da nào. Nếu là trước đây khi gặp cách thức chết quỷ dị như thế, phản ứng đầu tiên của anh ta sẽ chỉ cho rằng đó là một
phương pháp gây án đặc biệt, nhưng bây giờ, phản ứng đầu tiên của anh ấy vậy mà lại nghĩ đây là sự kiện thần quái.
Từ Khiên yêu cầu các đội viên thu thập chứng cứ, còn bản thân ra ban công gọi điện cho người bạn đạo sĩ duy nhất mà mình biết.
Ôn Nhiên đang nằm chơi game trong ký túc xá. Tối qua cậu đã cảm nhận được
cờ hắc lệnh biến mất, không ngờ sáng nay còn được Từ Khiên thuật lại
diễn biến tiếp theo. Nghe qua địa chỉ nhà và cách thức chết của người
kia, Ôn Nhiên hỏi: “Người đã khuất ấy tên gì?”
Từ Khiên nói: “Tên là Lôi Hoằng Vĩ. Tình hình quả thực có phần quỷ dị. Người này sống khá
gần trường học của cậu, cậu có thời gian qua đây xem xét giúp đỡ đôi
chút không?”
Ôn Nhiên cười nói: “Tôi thành Đạo sĩ cố vấn độc quyền cho anh rồi hử? Hay là vẫn không được trả lương như trước?”
Từ Khiên nghe vậy liền cười giả lã: “Ai bảo tôi chỉ có một người bạn kỳ
nhân dị sĩ là cậu đây. Tạm thời tôi không trả nổi lương đâu, nhưng vẫn
có thể mời khách đi ăn tối.”
Ôn Nhiên khẽ khịt mũi: “Cũng không
cần phải tới xem xét đâu. Vụ án này của các anh đã định sẽ phải kết thúc ở đây thôi, bởi vì kẻ giết người là quỷ và cô ấy cũng đã tới nơi thuộc
về mình rồi.”
Từ Khiên hỏi: “Sao cậu biết được?”
Ôn Nhiên cong môi mỉm cười: “Còn không nhìn xem tôi là ai, có chuyện gì mà tôi không biết chứ.”
Từ Khiên bật cười, Ôn Nhiên biết anh cũng đang bận việc nên không nói đùa
nữa mà trực tiếp kể lại ngắn gọn toàn bộ sự việc. Lúc cúp máy, sắc mặt
Từ Khiên có hơi u ám, lại nhìn sang người đã mất, anh cảm thấy kẻ kia
đúng là có chết cũng chưa đền hết tội.
──── ∘°°∘ ────
Trong bệnh viện, Tằng Phàm thức dậy sau một đêm ngon giấc và có hơi bất ngờ
khi cả đêm qua đều bình an vô sự. Theo thói quen, việc trước nhất anh
làm là vớ tay tìm chiếc điện thoại. Nhưng vừa mở lên, thứ hiện lên đầu
tiên trên giao diện là dòng chữ nhiệm vụ thất bại.
Tằng Phàm bật
dậy đột ngột, nhiệm vụ thực sự đã thất bại. Loại nhiệm vụ này dường như
không có giới hạn thời gian, trừ khi có người giải quyết nữ quỷ kia
trước anh. Oán khí trên người nữ quỷ rất nồng đậm, nhất định giá trị quỷ khí thu được sẽ cực kỳ cao, chỉ là nhiệm vụ đã bị người khác cướp mất,
anh có không cam tâm cũng vô dụng.
Nhìn thấy thời gian trong đợt
chơi tiếp theo sắp tới gần, lòng Tằng Phàm có chút trĩu nặng. Giá trị
quỷ khí mà anh ta hiện có vẫn còn quá thấp, không biết liệu mình có thể
thuận lợi sống sót trong trò chơi sắp tới hay không.
──── ∘°°∘ ────
Từ Khiên xử lý xong công vụ, liền chạy tới trường học của Ôn Nhiên một
chuyến, trên tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ: “Không biết cậu thích ăn cái gì nên tôi đã mua hết những món mà giới trẻ bây giờ thích. Nếu
không hợp khẩu vị của cậu thì cứ chia sẻ với bạn cùng phòng.”
Ôn
Nhiên cười nói: “Hai người quả đúng là anh em, lúc trước em trai của anh cũng tay xách nách mang như vậy. Có điều sau này anh đừng mua trái cây
nữa, tự nhà tôi có trồng, hương vị còn ngon hơn bên ngoài rất nhiều.”
Từ Khiên: “Nhà cậu có vườn trái cây à?”
Ôn Nhiên trực tiếp mở một gói khoai tây chiên ra: “Cũng không hẳn, mà hôm
nay anh tới tìm tôi làm gì? Không lẽ anh chưa biết tiền căn hậu quả của
vụ việc kia sao?”
Từ Khiên nói: “Tới thăm cậu, xem vết thương lúc trước hồi phục thế nào rồi?”
Tuy bên ngoài trời khá lạnh, nhưng vì trong ký túc xá có mở máy điều hòa
nên cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Ôn Nhiên kéo cổ áo xuống, lộ ra một
phần vai trắng nõn mịn màng không chút tì vết: “Hoàn toàn lành lặn rồi.
Mà đúng rồi, cảnh sát các ảnh chắc hẳn cũng thường xuyên bị thương đúng
không? Tôi có một phương thuốc trị thương bí truyền có một không hai.
Nè, thấy tôi lành lặn như vậy nên chắc anh cũng đã đoán được công hiệu
của nó rồi đúng không? Nếu anh cần, tôi sẽ cung cấp cho anh một mức giá
hữu nghị độc quyền!”
Từ Khiên bật cười, đáp: “Vậy cũng tốt, đúng
là nên chuẩn bị thuốc trị thương phòng hờ trong nhà. Trưa nay cậu đã ăn
gì chưa? Hay là cùng nhau đi ra ngoài ăn đi? Lần trước tôi nói sẽ mời
cậu một bữa cơm, mà đến bây giờ vẫn chưa có dịp.”
Ôn Nhiên lắc
đầu: “Đặt đồ ăn đi! Mấy đứa bạn chung phòng của tôi đều đã đi tập huấn
bí mật, chỉ còn mình tôi ở ký túc xá. Ăn lẩu đi, đúng lúc có anh ăn
cùng, nếu không chỉ một mình tôi ăn thì chán lắm.”
Từ Khiên nói
mời cậu nên chắc chắn sẽ không để Ôn Nhiên trả tiền, tốt xấu gì anh cũng là người đã đi làm, làm sao có thể để học sinh thanh đoán hóa đơn. Mặc
dù cậu học sinh này có hơi đặc biệt, thậm chí còn lợi hại hơn cả người
trong xã hội như anh. Thấy Ôn Nhiên thích ăn thịt, vì vậy anh đã gọi gần hết các món thịt, mỗi món một phần. Đến khi đồ ăn được giao tới, chiếc
bàn nhỏ trong ký túc xá cũng không đủ để đặt hết.
Ôn Nhiên đưa cho Từ Khiên một chai đồ uống: “Hiện vẫn còn đang trong giờ làm việc của anh đúng không, vậy đừng uống rượu.”
Từ Khiên nhận lấy chai nước và nói: “Tôi đã điều tra cô gái mà cậu nhắc
tới, vụ án lúc ấy đúng là có điểm đáng nghi. Cô nữ sinh kia vốn đang
đứng bấm điện thoại ở bên vệ đường, sau đó bất ngờ lao ra đường lớn như
thể bị ai đó xô đẩy, nhưng trong video không hề có ai đứng ở đằng sau cô ấy.”
Ôn Nhiên hơi tò mò hỏi: “Vậy trong những vụ án thoạt nhìn
có vẻ khả nghi, nhưng lại không tìm thấy ra được điểm đáng ngờ thì các
anh sẽ xử lý như thế nào? Giống như cô gái đó vậy, đều sẽ kết luận là tự tử do áp lực học hành quá lớn sao?”
Từ Khiên giải bày: “Tuy nói
như vậy thì đúng là có lỗi với bộ đồng phục cảnh sát tôi mặc trên người, nhưng hầu hết các vụ án quả thực đều sẽ được xử lý như trên. Chưa kể
đến cả nước, chỉ riêng một thành phố đã có vô số vụ án phát sinh mỗi
ngày, từ tranh chấp giữa hàng xóm láng giềng cho đến những vụ giết người phức tạp. Cho nên, đối với những trường hợp như cô học sinh đó, chỉ có
thể đưa ra án xét xử hời hợt.”
Ôn Nhiên cười trừ, tuy cậu không
nói gì nhưng cũng hiểu rõ ý của Từ Khiên. Cuộc sống hiện thực không phải là những bộ phim cảnh sát bắt cướp trên truyền hình, cứ hễ có một chút
điểm khả nghi thì đều sẽ có cảnh sát tận tâm với nghề cố gắng tìm ra sự
thật. Mặc dù chẳng thể nói rằng trên đời không tồn tại viên cảnh sát như vậy, nhưng đúng là có rất ít. Cho nên mới hiện diện những âm hồn lòng
mang đầy thù hận không chịu tiến vào luân hồi, mà chỉ muốn đòi lại sự
công bằng cho chính mình.
Lúc đang ăn, di động của Ôn Nhiên chợt
reo lên. Cậu nhìn thoáng qua, mới biết là tin nhắn từ ngân hàng, 20000
tệ được chuyển đến từ tài khoản của kim chủ ba ba. Hai mươi nghìn tệ này là lần trả góp cuối cùng trong số 100 nghìn tệ khi trước. Ôn Nhiên chụp ảnh màn hình rồi gửi tin nhắn cho Kỳ Vân Kính, kèm theo một biểu tượng
cảm xúc để cảm ơn đại boss.
Kỳ Vân Kính đang ngồi trong phòng
họp, liếc mắt thấy tin nhắn Ôn Nhiên gửi tới. Anh chần chừ 2 giây, cuối
cùng vẫn mở khóa di động xem thử. Bắt gặp chiếc sticker heo con đang cúi đầu ôm bao lì xì đỏ trên đó, anh thực sự đã có thể tưởng tượng được ánh mắt của chủ nhân chú heo này nhìn anh không vừa mắt ra sao, một nụ cười bất chợt lóe lên trong mắt anh.
Ở ký túc xá, Từ Khiên nhìn thấy
bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như có thù oán với ai đó của Ôn Nhiên,
không khỏi phì cười: “Sao vậy? Trông cậu như muốn vẽ tiểu nhân* nguyền
rủa đối phương vậy.”