Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 44


trướctiếp

Hai ngày nay Ôn Nhiên không tới cổ vũ cho bọn họ trong quá trình luyện tập, kết quả lại nhận được hàng trăm cuộc gọi từ Hạ Vũ*. Đến khi Ôn Nhiên tới đài truyền hình, chỉ cảm thấy buổi ghi hình Người Dẫn Chương Trình mới này đặc biệt đông đúc. Biết bạn mình tới, Hạ Vũ còn vội vàng chạy ra cổng đợi cậu. Vừa nhìn thấy người, cậu ta lập tức lao tới như thể nhìn thấy người cha yêu dấu của mình.

(Chỗ này là 夺命连环扣: tức đoạt mệnh liên hoàn call, gọi nhiều cuốc như muốn lấy mạng người ta)

Ôn Nhiên ra sức đẩy cái đầu to tướng của cậu bạn ra: “Sao vậy sao vậy, cậu bị loại hay là bị bạn nhỏ khác giành mất suất cơm trưa? Cũng lớn tướng rồi cả rồi, gặp chuyện phải học cách tự mình giải quyết, cớ sao cứ một lời không hợp là chạy đi mét người lớn chứ.”

Hạ Vũ lập tức ôm cánh tay của Ôn Nhiên, trả lời: “Con không tự giải quyết được đâu ba à! Ba ba thân yêu, chúng con mới gặp quỷ đó!” Cậu vừa dắt tay Ôn Nhiên vừa ghé vào tai cậu ấy, nói nhỏ: “Lá bùa kia tự dưng nóng lên!”

Ôn Nhiên nói: “Cậu nghĩ thử xem đất nước của chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm, dân số đông bao nhiêu, chẳng phải chuyện gặp ma quỷ rất là bình thường sao? Chỉ cần cậu không chọc vào người ta, họ cũng chưa chắc sẽ đến quấy phá cậu. Thỉnh thoảng có một hai thứ lướt qua người cậu, đó chẳng qua là ‘mượn đường’, đừng có tỏ ra sợ sệt như thế.”

Đến khi Hạ Vũ kéo Ôn Nhiên tới phòng thay đồ của nhóm bọn họ, mới thả cậu ra. Phòng thay đồ này không quá lớn, chỉ chứa được mười người, hiện giờ ngoài Nguyên Từ Hiên ra, trong phòng không còn ai khác. Trông thấy Ôn Nhiên tới, dường như Nguyên Từ Hiên cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lần đầu gặp cậu ta trong bộ dạng này, Ôn Nhiên bật cười: “Các cậu gặp ma tập thể à?”

Hạ Vũ chọc chọc vào người cậu: “Suýt nữa là có người mất mạng nữa cơ!”

Bấy giờ Ôn Nhiên mới không đùa nữa: “Ai gặp chuyện vậy? Lão Dương đâu?”

Nguyên Từ Hiên nói: “Không phải Dương Hi, cậu ấy chỉ tới giúp thôi. Vừa rồi khi chúng tớ đang diễn tập trên sân khấu, kết quả một giá đỡ đèn bất ngờ rơi xuống. Gần như ngay khoảnh khắc nó rơi xuống, Hạ Vũ nhanh nhạy kéo tớ và lão Dương lại, nhưng vẫn có người bị thương.”

Hạ Vũ tiếp lời: “Cậu còn nhớ cái người tên Tằng Phàm kia không? Người mà cậu muốn xin chữ ký, còn bảo chờ cậu ta nổi tiếng thì có thể số chữ ký kia sẽ rất có giá trị ấy.”

Ôn Nhiên gật đầu: “Cậu ta bị thương sao?”

Hạ Vũ và Nguyên Từ Hiên đều đồng loại gật đầu: “Lúc ấy tớ chỉ cảm thấy điện thoại trong túi quần mình bỗng dưng nóng lên, tiếp đó liền nghe thấy một tiếng động phát ra trên đầu, còn chưa kịp nhìn lên tớ đã vô thức kéo hai người họ tới ra sau. Hai cậu ấy đứng cùng hàng với Tằng Phàm và nhiều người khác nữa, tuy nhiên Tằng Phàm mới là người bị thương nặng nhất, đầu bị đập trúng, chảy máu đầm đìa. Những người kia cùng lắm chỉ bị xây xát một chút ở cánh tay, nhưng cũng gần như sứt đầu mẻ trán, không thì bị dọa suýt chết. Đài Truyền hình đã đưa tất cả những người bị thương đến bệnh viện, sau đó cho chúng tớ về nghỉ ngơi, buổi diễn tập ngày mai cũng bị hủy bỏ.”

Nguyên Từ Hiên nói: “Lúc đầu chúng tớ cũng muốn trở về rồi mới kể cho cậu nghe vụ này, nhưng cái thằng này chết sống gì cũng không dám rời đi, cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, sợ rời đi rồi cái chân đèn thứ 2 sẽ rơi xuống. Chúng tớ suy nghĩ một hồi, nhận thấy vụ việc này đúng là có hơi quỷ dị nên tìm cậu đến xem thử, rồi cùng nhau trở về. Dương Hi hiện đang hỗ trợ ở hiện trường, cậu có muốn đi nhìn thử không.”

Ôn Nhiên khẽ gật đầu: “Tới cũng đã tới rồi, cứ đi xem qua một chút vậy.”. Tuy trong lòng cậu cũng đã gần như mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

──── ∘°°∘ ────

Tại hiện trường đang có rất nhiều người, tai nạn lớn như vậy nhưng may mắn là mọi người chỉ bị thương thôi, nếu xui xẻo hơn chút nữa thì rất có thể sẽ tử vong ngay tại đây.

Khi ba người tới hiện trường, Dương Hi đang đứng dưới sân khấu, vừa nhìn thấy bọn họ đi tới liền không kìm được nụ cười: “Biết ngay cái thằng Hạ Vũ nhát gan này chắc chắn sẽ gọi cho cậu mà. Tớ bảo chúng ta đi về trước, mà cậu ta cứ sống chết gì cũng không dám bước ra ngoài nửa bước.”

Ôn Nhiên thở dài: “Con cái là của nợ, là như vậy đấy.”

Hạ Vũ vội vàng nói: “Ba cứ yên tâm, về già con sẽ chăm sóc cho ba.”

Cậu trừng mắt, sau đó nhìn sang nơi đặt chân đèn lúc trước. Hiện giờ cũng có vài người đang đứng bên đó, hình như đang kiểm tra phần kết nối của giá đỡ. Đối với vụ việc lớn như thế này, bọn họ bắt buộc phải tìm ra nguyên nhân.

Hạ Vũ thì thào: “Là thứ đó hả? Cậu có thể nhìn ra ai mới là thủ phạm trong việc này không? Là nhắm vào chúng tớ hay là người khác?”

Ôn Nhiên nói: “Không liên quan tới mấy cậu. Các cậu không còn việc thì về trước đi. Về rồi tớ sẽ đổi lá bùa khác cho.”

Hạ Vũ nói: “Không phải do chúng tớ, vậy không lẽ là liên quan tới Tằng Phàm, người bị thương nặng nhất ở đây?”

Ôn Nhiên lườm cậu ta: “Cậu muốn nhúng tay vào à?”

Hạ Vũ lắc đầu lia lịa: “Chỉ là tò mò chút thôi. Nếu đúng là cậu ta, cũng không biết là cậu ta đã làm gì để dẫn tới sự việc này. Nếu nhân phẩm của cậu ta chẳng ra gì thì sau này chúng tớ sẽ tránh xa một chút.”

Được ‘cha’ tới đón, đương nhiên ba bạn nhỏ này cũng không còn liều mạng ăn vạ ở đây nữa. Vừa về đến ký túc xá, Hạ Vũ trực nằm nhoài ra giường: “Mệt chết đi được.”

Ôn Nhiên liếc cậu ta một cái: “Có hối hận vì đã tham gia cuộc thi chưa?”

Hạ Vũ chống người ngồi dậy: “Được nhiên là không. Môi trường này thực sự có thể giúp con người ta nhanh chóng trưởng thành, còn học được nhiều thứ hơn so với trường học nữa.”

Ôn Nhiên nhìn đồng hồ: “Các cậu còn bao nhiêu vòng thi? Bây giờ Tằng Phàm bị thương, có muốn rút lui không?”

Dương Hi đáp: “Tớ không biết sẽ sắp xếp Tằng Phàm ra sao, nhưng tiếp sau top 30 chính là top 20, rồi top 10, top 5, top 3, cuối là quyết định ngôi vị quán quân và á quân. Tớ nghe nói sau cuộc bầu chọn top 20 là một khóa huấn luyện khép kín và sẽ phải sống tập trung.”

Ôn Nhiên lạ lẫm hỏi: “Các cậu thi làm người dẫn chương trình chứ đâu phải là thực tập sinh, huấn luyện tập trung cái gì?”

Dương Hi bất lực thở dài: “Không còn cách nào khác, thời buổi này quan trọng là rating. Hơn nữa, có khá nhiều người thích xem đời sống sinh hoạt riêng tư của người khác hơn, cho nên tổ chương trình mới tạm thời thay đổi hình thức quay, với cả cũng đã có sẵn nhà cửa. Nghe nói sau khi đợt thực tập trước kết thúc, căn nhà vẫn luôn bị bỏ trống. Tổ tiết mục đã sửa chữa một số cấu trúc của căn nhà và biến thành nơi ở dành cho chúng tớ.”

Loại hình thức thi đua này, không thể tránh khỏi việc phải làm bản thân thật nổi bật và dùng mánh lới. Ôn Nhiên hỏi tiếp: “Vậy đến hôm đó chẳng phải chỉ còn một mình tớ ở ký túc xá sao?”

Hạ Vũ lại nhào về phía Ôn Nhiên: “Ba ơi ba à, tụi con sẽ nhớ ba lắm đó!”

Ôn Nhiên đẩy cậu ta ra: “Cút đi, đồ con trai bất hiếu. Anh chỉ nhớ nhung mấy món ngon mỗi lần được ba đưa tới chứ gì.”


trướctiếp