Hàn Sơn tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ tụ hợp cùng mọi người dưới
chân núi Tứ Tỉnh. Theo kế hoạch ban đầu, lần này bọn họ dự định đi tất
cả 5 nam 5 nữ, hệt như chuyến đi tình bạn của nhóm sinh viên kia. Đáng
tiếc là lúc lập kế hoạch có rất nhiều người hăng hái nói muốn đi, đến
khi tập hợp thì lại chẳng có mấy mống. Tính cả bản thân anh ta, tổng
cộng chỉ có 6 người, 4 nam 2 nữ.
Hàn Sơn đã tốt nghiệp nhiều năm
nhưng chưa tìm việc làm, bởi vì trong nhà có quặng mỏ. Lúc trước khi phá dỡ, nhà của anh được đền bù không ít tiền, còn bồi thường thêm ba căn
nhà. Năm đó cha anh ta cũng rất biết tính toán, sau khi cầm được tiền
đền bù ông liền mua thêm vài căn nhà và mấy cửa hàng mặt tiền. Cho nên
mỗi tháng anh đều sống vô cùng thoải mái dựa vào tiền thuê nhà thu được, tự nhiên sẽ chẳng ham muốn gì cái việc đi làm nghe sếp chửi.
Người trẻ tuổi nhất trong số 6 người bọn họ là sinh viên đại học năm tư,
những người khác đều là người có kinh nghiệm trong xã hội. Đây cũng chả
phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong chuyến đi mạo hiểm thực tế này,
mà đã quen biết từ trước. Thế nên sau khi chào hỏi, Hàn Sơn liền chia
cho chúng bạn mỗi người một lá bùa: “Tới đây tới đây, mọi người đều có
phần.”
Cậu sinh viên năm tư kia lấy từ trong túi áo ra một vòng
tay màu đỏ, trên đó còn được gắn thêm một lá bùa nho nhỏ: “Em tự chuẩn
bị rồi ạ. Cái này em cầu được ở Thuần Dương đạo quán, do chính tay đại
sư ở đó vẽ, tốn hơn hai vạn tệ lận đó!”
Cả đám có người hâm mộ,
có người kinh ngạc. Hâm mộ là vì cậu ấy có thể mua được một lá bùa những hai vạn tệ, mà những gia đình bình thường lại tiếc tiền chẳng dám mua.
Kinh ngạc là vì cả nhóm đều biết bùa do chính đại sư ở Thuần Dương đạo
quán vẽ thuộc loại hiếm có khó tìm, không phải tín đồ thành kính thì làm gì có cửa mà với tới. Tức thì, cả bọn liền tỏ vẻ thân thiết, thấy sang
bắt quàng làm họ, rồi còn nói gì mà lỡ như thật sự có xảy ra chuyện gì,
cậu nhất định phải bảo vệ mọi người nhé.
Thấy cậu nhóc có vẻ
không cần bùa của mình, Hàn Sơn cũng chẳng để bụng lắm, thế là anh bèn
đưa cho những ai cần, sau đó mọi người báo cáo sơ lược những thứ mà mình đã đem. Tuy tất cả đã bàn bạc trên mạng ai đem theo gì trước đó rồi,
nhưng hiện giờ vẫn còn chưa leo núi, nếu có thiếu món gì thì vẫn có thể
đi mua ngay được.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cả nhóm đều xách balo lên, cầm gậy selfie và quay lại đoạn đường đi bộ vào núi.
Đây không phải là lần đầu bọn họ đi du lịch như thế này, dọc đường đi mọi
người vẫn trò chuyện vui vẻ. Có điều, với tư cách là người yêu thích
chuyện thần quái, họ vẫn biết rõ những điều kiêng kỵ. Ví dụ như khi leo
núi thì không kể chuyện âm hồn uổng mạng trên núi, ở một số địa điểm âm u thì không được gọi đầy đủ họ tên của bạn đồng hành và càng không được
quay đầu nhìn lại khi nghe có người gọi đầy đủ tên của mình trong núi
rừng.
Cả nhóm đi đi nghỉ nghỉ hết một đoạn đường, một cô gái
trong nhóm còn bắt đầu livestream. Ở thời buổi này, nếu không phải là
dân chuyên nghiệp trong một lĩnh vực chuyên môn nào đó, thì cơ bản không thể nào thoải mái sống với chút tiền lương ít ỏi kia được. Livestream
kiếm tiền rất nhanh, chỉ cần nội dung hấp dẫn tầm mắt người xem thì
chẳng sợ không có người donate cho mình. Khó khăn lắm mới đi tới đây một chuyến, nếu có thể kiếm được chút đỉnh tiền từ nó thì tất nhiên sẽ tốt
hơn nhiều.
Những người khác không hứng thú với livestream nên
cũng không quan tâm đến người bạn đang livestream kia, chỉ cần cẩn thận
không để bản thân vô tình lọt vào ống kính là được.
Sáu người đi
rồi lại nghỉ suốt một quãng đường dài, lúc nào mệt mỏi liền nghỉ ngơi
chốc lát, đói bụng thì gặm chút đồ ăn, mãi cho đến khi sắc trời gần tối, tất cả mới tới được khe núi kia.
Dương Mạn Mạn vừa cầm di động
livestream vừa hướng máy ảnh về phía khe núi: “Sau một ngày đi bộ, cuối
cùng bọn mình cũng đã tới nơi. Đây chính là địa điểm xảy ra vụ tai nạn
thương tâm của nhóm mười sinh viên lúc trước. Dọc đường đi chúng ta có
thể thấy một vài bảng hướng dẫn cảnh báo, tuy khe núi này có hơi gập
ghềnh nhưng cũng không tới nỗi không đi được. Vụ tai nạn chết người khi
ấy thực sự quá đỗi quỷ dị, mình cũng chẳng biết tối nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt khi chúng mình ngủ lại đây một đêm hay không nữa.”
Bởi vì mấy hôm trước Dương Mạn Mạn đã đăng thông báo lên Weibo cá nhân của
mình, nên hôm nay có rất nhiều người cố ý tới xem livestream. Có thể là
do hình ảnh nhìn qua màn hình khác với nhìn bằng mắt thường, cộng thêm
việc trời đang tối dần và không đủ ánh sáng, nên những hình ảnh được
phát trên di động lại mang đến một cảm giác âm u.
【Cậu gan dạ
thật đấy! Không cần biết ở đây có từng xảy ra tai nạn hay chưa, thì việc ngủ lại khe núi sâu này thật sự quá nguy hiểm.】
【Mạn Mạn cố lên! Không biết hôm nay có thể quay được mấy thứ thần quái nào không nhỉ?】
【Tối nay Mạn Mạn có tắt di động không? Còn đủ pin không? Các cậu cứ yên tâm ngủ đi và mở điện thoại để đó, tớ sẽ canh gác cho.】
【U ám quá! Tôi luôn cảm thấy có rất nhiều cặp mắt xấu xa đang nhìn từ nơi tối tăm đằng xa kia.】
【Má ơi, nửa đêm nửa hôm coi livestream kiểu này sẽ hù chết người đó! Chẳng
lẽ cô không sợ mình thực sự sẽ trêu vào mấy thứ đó à!】
【Mạn Mạn,
đi tới con suối bên kia quay đi. Nhìn thấy tảng đá phía sau đó không?
Trước đây mọi người đã tìm được thi thể của nhóm sinh viên ở phía sau
tảng đá đó đó.】
Người nói được những lời này rõ ràng cũng là một
kẻ yêu thích thần quái sâu sắc, Dương Mạn Mạn liếc nhìn bình luận của
mọi người và nói: “Mình sẽ quay sau nha. Bây giờ mọi người đều đang dựng lều và chuẩn bị bữa tối, nếu mình cứ quay miết ở đây mà không giúp đỡ
gì thì kỳ cục lắm.”
Có người bắt đầu hùa theo.
【Đợi lát nữa thì trời tối lắm, có quay cũng không thấy gì, nên cậu mau đi xem thử một chút đi.】
Một tòa lâu đài bất ngờ nổ tung ngay giữa màn hình, còn kèm theo một biểu
ngữ,【Chạy nhanh té khói】đã gửi tặng một tòa lâu đài cho Mạn Mạn.
Một tòa lâu đài như vậy trị giá 2000 tệ, cũng được xem như là một phần
thưởng lớn. Thấy vậy, Mạn Mạn cũng chả thể từ chối thêm nữa, đây đều là
cha mẹ cơm áo của cô nha. Thế là cô nói chuyện bạn bè một tiếng rồi đi
qua đó ghi hình.
Chu Nham là người lớn nhất trong số 6 người,
nói: “Để anh đi cùng em. Anh rọi đèn cho, nếu không em cũng không thấy
đường đi. Nhớ cẩn thận đừng để ngã xuống suối.”
Cả hai cùng đi qua phía tảng đá bên kia, có điều càng đến gần họ càng nghe thấy có nhiều tiếng động khá lớn, như thể có ai đó đang nói chuyện.
Chu Nham và Dương Mạn Mạn liếc nhìn nhau, đồng loạt cảm thấy sởn gai ốc,
nhưng cũng nhìn thấy có ánh sáng phát ra từ phía bên đó.
Hai
người họ cùng đi tới xem thử, thì thấy có người dựng lều ở đó, còn đang
nhóm lửa nướng thịt. Nhìn thấy 2 kẻ lạ mặt bất ngờ xuất hiện, một cậu
sinh viên ngồi cạnh đống lửa giật mình tá hỏa: “Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ
muốn chết! Sao các người tự nhiên chạy ra vậy? Hai người cũng tới đây
cắm trại à?”
Dương Mạn Mạn và Chu Nham cũng sửng sốt khi thấy ở
đây có người. Lúc dựng lều bọn họ đâu có nghe thấy có bất kỳ tiếng động
nào ở bên này đâu. Tuy nhiên khi nghe cậu sinh viên kia hỏi vậy, hai
người vẫn trả lời: “Đúng vậy, lều của chúng tôi ở bên kia. Sao các cậu
lại dựng lều ở đây vậy?”
Dù lá gan có lớn đến đâu, bọn họ cũng
không nên dựng lều ngay nơi có người chết thực sự. Hơn nữa hiện tại vẫn
còn đang ở trên núi, trừ phi bọn họ không biết ở đây từng có người chết.
Cậu sinh viên hỏi: “Bên ngoài không có gió sao? Ở đây có mấy tảng đá lớn
che chắn, cảm thấy rất an toàn. Mà các anh đi bao nhiêu người vậy? Chúng tôi đang nướng thịt này, có muốn ăn cùng không?”
Dương Mạn Mạn đáp: “Chúng tôi có 6 người, cơ mà bọn này cũng có mang đồ ăn rồi, cảm ơn ý tốt của anh.”
Cậu bạn mỉm cười hồn nhiên: “Không sao không sao đâu, bên này có mười người lận, nếu mọi người cần giúp đỡ gì thì cứ nói.”
Vừa nghe nói có 10 người, trái tim Dương Mạn Mạn và Chu Nham lập tức như
ngừng đập, lông gà lông vịt khắp cả người đều dựng đứng lên hết.