Vừa nghe thấy tên được thốt ra từ miệng Nhan Triết, cả người Ôn Nhiên
đều bật sang chế độ hóng hớt. Cậu đã tới thế giới này gần nửa năm rồi,
cũng làm chồng hợp pháp của Kỳ Vân Kính được nửa năm, nhưng lại chưa
từng nhìn thấy bạch nguyệt quang của anh. Mà Ôn nhiên cũng rất tò mò với vị ‘tình địch’ này. Để có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng
của đại boss tỷ phú kia, nhất định người này phải rất xinh đẹp và vô
cùng xuất sắc.
Cậu còn nhớ rõ nội dung trong cuốn tiểu thuyết,
khi Mục Sênh ra sân, nhất định sẽ khiến nguyên chủ cảm thấy thua kém. Sở dĩ nguyên chủ không biết thân biết phận mà động tâm với đại boss, thậm
chí còn vọng tưởng muốn chiếm một nửa sổ hộ khẩu của Kỳ gia, cũng là vì
ngoại hình cậu ta vốn rất đẹp, bằng cấp trình độ cũng được coi là xuất
sắc. Cho dù tính tình có thể không tốt lắm, nhưng năng lực ngụy trang
của nguyên chủ cũng thuộc hạng nhất nhì, bằng không đào đâu ra nhiều tự
tin để đi công lược đại boss trăm tỷ như vậy.
Nhưng cho dù là như thế, cậu vẫn thua kém một trời một vực với bạch nguyệt của đại boss,
như vậy mới khiến nguyên chủ vừa gặp ‘tình địch’ đã sinh ra cảm giác
ghen ghét. Tóm lại, Ôn Nhiên rất tò mò, rốt cuộc người này là người có
ba đầu sáu tay như thế nào.
Tuy rằng hành vi thập thò dòm ngó có
hơi bất lịch sự, nhưng Ôn Nhiên lại không kìm được lòng hiếu kỳ. Thế là
cậu nhích người ra gần cửa hơn một chút, cố gắng giả vờ vô tình nhìn
thấy bóng dáng của người đứng ngoài cửa.
Sau khi nghe được câu
hỏi nghi hoặc của Nhan Triết, Mục Sênh đứng trước cửa mỉm cười, cất
tiếng nói thánh thót như tiếng đàn vĩ cầm: “Tôi biết anh đang quay phim ở đây, cũng nhìn thấy trên bản tin dường như đoàn làm phim của anh gặp
chuyện, đúng lúc đang ở gần nên tôi ghé thăm một chút.”
Nhan
Triết đứng yên ngay trước cửa, không có ý định mời người ta vào, nghe
xong liền nói: “Tôi không sao, hai ngày nữa đoàn làm phim sẽ bắt đầu bấm máy lại bình thường. Bây giờ tôi đang tiếp đãi bạn bè, không tiện mời
anh vào.”
Dù bị từ chối như vậy, Mục Sênh cũng không tức giận, từ tốn nói: “Là tôi đến quá đột ngột, không sao là tốt rồi. Vậy tôi không
làm phiền anh nữa, gặp lại sau.”
Nhan Triết gật đầu đáp trả. Ngay lúc Mục Sênh vừa mới xoay người, anh ấy lập tức đóng sầm cửa lại.
Để có thể nhìn ra bên ngoài, Ôn Nhiên đã nghiêng hơn nửa người ra ngoài,
thấy Nhan Triết vậy mà đóng cửa lại, cậu liền ngồi thẳng lưng, có chút
khó hiểu hỏi: “Sao không mời người ta vào?” Tình huống này hình như
không giống như những gì cậu nghĩ cho lắm. Với cách nuôi dạy của Kỳ gia
lẫn Nhan gia, Nhan Triết không thể nào thô lỗ như vậy được. Người còn
chưa đi khỏi, làm sao lại thẳng thừng đóng cửa như thế.
Nhan
Triết nói: “Không phải chuyện mà chúng ta đang bàn bạc không thể để
người ngoài biết sao? Hơn nữa anh ta chỉ đi ngang qua đây, cũng chả phải chuyện quan trọng gì.”
Ôn Nhiên lặng lẽ thở dài. Tiếc thật đấy,
suýt nữa đã có thể nhìn thấy dung nhan của đối phương rồi, tuy không
thấy mặt, nhưng giọng nói vẫn rất dễ nghe. Chỉ là hình như Nhan Triết và anh ta có xích mích gì đó, điều này không phù hợp với thiết lập của
bạch nguyệt quang cho lắm. Không phải bạch quyên nguyên chính là sự tồn
tại được mọi người xung quanh tiểu công yêu thích sao? Bằng không thì
đâu còn gọi là bạch nguyệt quang được nữa. Có khi nào Nhan Triết ghen tị với Mục Sênh cũng vì người ta cướp anh trai mình không?
Tiếc là
lúc trước cậu chỉ đọc tới đoạn nguyên chủ pháo hôi bị buộc phải đi tha
hương với hai bàn tay trắng, chứ chưa xem tới đoạn kết của cuốn sách
này, lại càng không biết cuối cùng đại boss tỷ phú có về chung một nhà
với bạch nguyệt quang không nữa.
Lúc đọc sách, vừa mới thấy nhân
vật trùng tên trùng họ với mình, cậu liền nhảy đến đoạn kết của pháo hôi luôn, chứ không biết liệu nhân vật chính của bộ truyện này là đại boss
trăm tỷ hay là bạch nguyệt quang nữa. Nếu như đại boss là nhân vật
chính, vật kết cục nhất định sẽ bên nhau trọn đời với bạch nguyệt quang.
Nhưng nếu bạch nguyệt quang mới là nhân vật chính, thì rất khó để đoán được
đoạn kết. Có thể là bạch nguyệt quang sẽ chấp nhận tình yêu của đại boss dành cho mình, cũng có thể là anh ta sẽ lựa chọn người mà mình yêu
nhất, để đại boss sống cô đơn cả đời. Cũng có thể cuối cùng vẫn sẽ chọn
đại boss, nhưng ko cần tình yêu mà là muốn tài sản của anh. Không biết
rốt cuộc câu chuyện này sẽ đi về đâu.
Từ Khiên bất ngờ tiến lại
gần Ôn Nhiên, nhìn cậu với vẻ đầy nghi ngờ: “Cậu đang nghĩ linh tinh gì
vậy?” Đừng tưởng giả bộ nghiêm túc suy tư thì anh đây không nhận ra cậu
đang nhiều chuyện. Hai con ngươi của cậu tinh ranh lanh lợi như vậy, vừa nhìn là biết ngay, anh làm cảnh sát hình sự nhiều năm, càng không phải
ăn không ngồi rồi.
Ôn Nhiên nói: “Giọng nói của người khi nãy
nghe rất hay, tôi đang tò mò không biết anh ta trông như thế nào.”. Cậu
cũng không thể kể được, mình đang ‘nhiều chuyện’ tò mò về người sẽ thay
dấu vân tay của mình trong sổ hộ khẩu đi.
Nhan Triết nói: “Trông
cũng bình thường thôi.” Lại nghĩ đến việc Ôn Nhiên đã kết hôn cùng anh
mình, sau này rất có thể sẽ phải tiếp xúc với Mục Sênh, anh ấy không thể không nhắc nhở thêm: “Người kia tên Mục Sênh, là người không được tốt
cho lắm. Nếu như sau này anh ta có liên lạc gì với anh, anh nhớ phải cẩn thận một chút.”
Phần đánh giá này, thật sự hơi thấp nha. Ôn
Nhiên đưa mắt nhìn Nhan Triết, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều. Liên
cái gì lạc, sau nửa năm nữa cậu và Kỳ Vân Kính sẽ đường ai nấy đi, với
đời sống sinh hoạt của hai người bọn họ thì làm gì còn có thể qua lại
với nhau. Cùng lắm là, nếu bà cụ Kỳ có thể sống lâu hơn một chút, có lẽ
sẽ âm thầm ly hôn, nhưng trên mặt lại giả vờ không có mà thôi, dù sao
thì cậu cũng chẳng có liên quan gì tới vị bạch nguyệt quang kia.
Thấy Ôn Nhiên không hỏi nữa, Nhan Triết nhanh trí chuyển chủ đề. Dù sao ở
đây cũng có người ngoài, có nhiều chuyện không tiện nói thêm. Sau khi ba người trò chuyện thêm một lúc, Hoàng Vân mới mang lịch trình ngày hôm
đó tới.
Nhà sản xuất đi cùng Dụ Ân Na ngày hôm đó là chủ của một
công ty rượu vang. Ngoại trừ người phụ trách tổ chức sự kiện và một vài
ông chủ đại diện cho các công ty được giới thiệu ra, thì không có thông
tin chi tiết về những khách mời khác. Nhưng phía trên vẫn ghi rõ thời
gian tổ chức cùng địa điểm nhà hàng. Thấy vẫn còn sớm, Từ Khiên lập tức
lên đường đi điều tra.
Có được những thông tin này, không khó để
Từ Khiên điều tra. Cái chết của Dụ Ân Na rất quỷ dị, thậm chí cảnh sát ở thành phố này đã thành lập một tổ chuyên án. Anh ta nhanh chóng liên
lạc với cảnh sát bên này. Sau khi hai bên trong đổi một vài thông tin,
liền điều tra được danh sách những người đã tới dự bữa tiệc hôm đó.
Một người trong số họ có thân phận đặc biệt, khiến tất cả mọi người đều
nghi ngờ, chính là một ông chủ họ Vạn, hôm ấy còn dẫn theo một người làm nghề đạo sĩ. Nghe nói mục đích chính của bữa tiệc là bàn về vấn đề đầu
tư cho một bộ phim truyền hình, ông chủ họ Vạn kia lại là người góp vốn
nhiều nhất, cho nên mới cố tình tìm một vị đại sư đến giúp mình, tính
toán thử xem bộ phim đó có đáng để đầu tư hay không.
Ông chủ Vạn
đặc biệt tin vào khoản này, thậm chỉ đôi khi bước ra ngoài ông cũng hận
không thể tính toán một chút. Nghe nói, ông chủ này phất lên cũng là nhờ lúc trước được một vị đại sư chỉ dẫn, từ đó về sau ông bắt đầu mê tín.
Sau này, ông chủ Vạn còn tìm qua rất nhiều đại sư khác nhau, tiếc là
năng lực của họ chưa tới, hoặc là kẻ lừa gạt, còn những vị đại sư thật
sự lại không đồng ý làm đạo sĩ tư nhân cho người khác.
Từ khi ông tìm được vị đại sư hiện tại, lúc đầu công việc kinh doanh có hơi nhạt
nhẽo, nhưng trong mấy tháng gần đây lại bắt đầu tăng trưởng mạnh mẽ,
kiếm được rất nhiều tiền, điều này khiến ông chủ Vạn thấy rất vui mừng.
Trong bữa tiệc, ông chủ Vạn tỏ ra đủ kiểu sùng bái đối với vị đại sư
này. Có một số người không biết gì về mấy thứ này, nhưng cho dù là tin
hay không cũng đều tỏ vẻ kính nể, sẽ không ngu ngốc tới nỗi đắc tội với
người ta. Nghe nói còn có vài người khác đã bắt đầu mời vị đại sư kia,
chuẩn bị sửa sang lại nhà cửa, và cũng muốn mượn phong thủy để trợ giúp
vận khí.
Trong lúc cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra được tung tích
của cái người được gọi là đại sư, những đạo sĩ do Huyền Môn phái đi cũng đã tới nơi. Mặc dù không biết thứ mà tên đạo sĩ tà môn này dùng là cờ
bách quỷ hay là mỹ nhân oa, nhưng dù là vật nào, chỉ cần dính vào một
chút cũng rất hiểm độc. Vì vậy, Huyền Môn không dám hành động bất cẩn,
không chỉ phái người của công đoàn tới, mà còn liên lạc với những Đạo
giáo và Phật giáo gần đó, có thể nói là họ khá xem trọng việc này.
Ôn Nhiên ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhan Triết tưởng rằng
cậu đang ngắm cảnh, nên tới gần trò chuyện: “Phong cảnh ở đây cũng không tồi. Đằng sau nơi này chính là Thành phố của Điện ảnh. Anh cũng tới đây rồi, hay là chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh ở lại đây chơi
mấy ngày đi, được không?”
Ôn Nhiên lắc đầu, nhìn lên đám mây đen trên bầu trời đêm, cậu luôn cảm thấy có điềm chẳng lành.
Đúng lúc này, Từ Khiên gọi điện tới: “Đã tra được người kia, là một đạo sĩ
tên Đường Phương. Tôi sẽ kể với cậu tình hình cụ thể sau khi tôi quay
lại. Hình như hiện giờ người này đang giúp một doanh nhân họ Tưởng dời
mộ gia đình. Bên phía cảnh sát cũng đã hành động, cho dù thế nào cũng
phải bắt người lại trước rồi nói.”
Ôn Nhiên vừa nghe điện thoại
vừa nhìn vào đám mây đen kia, hơi chau mày: “Dời mộ? Nghĩa trang đó ở
đâu?” Chỉ có đi nhặt hài cốt mới đi vào ban đêm, chứ làm gì có chuyện
nửa đêm nửa hôm đi dời mộ.
Từ Khiên nói tiếp: “Là ở vùng ngoại ô
phía tây. Cậu yên tâm, bên phía cũng tôi cũng có rất nhiều người, biết
rõ kẻ mà mình phải đối phó không giống như người bình thường, nên rất
cẩn thận.”
Sau khi Từ Khiên cúp máy, Ôn Nhiên lập tức nhắn tin
cho công đoàn. Bên phía Công Đoàn cũng rất chú ý đến tình huống này, nên đã lập tức gửi thông tin cho những vị đạo sĩ tới xử lý vụ việc trên.
Sau khi Ôn Nhiên gửi tin nhắn xong, liền lục lọi trong túi xách và tìm được ba đồng xu, cậu trực tiếp gieo liên tục sáu quẻ. Cứ mỗi lần gieo quẻ
như vậy, sắc mặt của cậu lại tối đi một phần. Đến khi đủ hết sáu lần, Ôn Nhiên mới cất đồng xu vào túi rồi đứng dậy nói với Nhan Triết: “Bọn họ
có thể gặp chút rắc rối, tôi phải đi qua một chuyến, chưa chắc đêm nay
sẽ trở về, anh không cần chờ đâu. Tôi sẽ cầm theo thẻ phòng, lúc quay
lại sẽ trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.”
Thấy vẻ mặt của cậu có chút không ổn, Nhan Triết vội nói: “Có nguy hiểm lắm không?”
Ôn Nhiên cười trừ: “Có nhiều cảnh sát đi phía trước như vậy, có thể nguy hiểm cỡ nào.”
Nhan Triết nói: “Em nhờ anh tới để giúp đỡ, nhìn thử một chút, chứ không
phải muốn anh đi vào mấy nơi nguy hiểm. Nếu như quá nguy hiểm, anh có
thể không đi được không?”
Ôn Nhiên nói: “Thật sự không nguy hiểm đâu, anh cứ yên tâm. Tôi đi trước, đừng quá lo lắng cho tôi, anh cứ ngủ sớm đi.”
Sau khi Ôn Nhiên rời đi, Nhan Triết nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho anh họ của mình.
Ôn Nhiên không biết vị trí chính của nơi mà Từ Khiên nói qua điện thoại
lúc nãy. Đến khi lên xe cậu có gọi lại cho anh ta nhưng không gọi được.
Tuy nhiên, cũng không cần phải hỏi, cứ lần theo đám mây đen đó mà đi thì nhất định sẽ không đi sai hướng.
Trong lúc Ôn Nhiên đang gấp rút chạy về vùng ngoại ô phía tây, hai vị đạo sĩ của công đoàn cũng chạy
gần tới đó. Thân là một đạo sĩ, ít nhiều họ cũng có chút bản lĩnh. Vừa
đến nơi này, nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên trời, họ liền biết sắp xảy
ra một điều tồi tệ nào đó. Sau đó lại nhận tin tức từ phía công đoàn,
hai người càng khẳng định hiện tượng này có liên quan đến kẻ lột da
người kia, thế nên không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo hiện tượng kỳ
lạ đó.
──── ∘°°∘ ────
Trong một khu nghĩa trang ở vùng
ngoại ô phía tây, một cỗ quan tài được chôn cất trong khu mộ lại được mở ra. Bên cạnh quan tài là một đám người già trẻ lớn bé đang nằm la liệt. Trên thân mỗi người đều có một đường chỉ đỏ như máu, một đầu tơ hồng
chui sâu vào da ở cổ tay, cứ như thể nó được mọc ra từ sâu bên trong.
Đầu chỉ còn lại hướng vào trong quan tài, mà thi thể trong này đã sớm bị gom thành một đống, bên trong có một con búp bê dài khoảng 60 centimet.
Con búp bê nằm trong đó mắt nhắm nghiền, thân thể trần trụi, không có quần
áo. Có thể thấy rõ phần da của nó được khâu lại từ nhiều mảnh, màu sắc
từng mảnh hơi chênh lệch, hình dạng cũng không đều.
Những sợi chỉ đỏ treo trên quan tài gỗ đang nhỏ từng giọt từng giọt máu vào trong.
Hơn mười sợi tơ hồng được dùng để vận chuyển máu, chẳng mấy chốc trong
quan tài đã xuất hiện một vũng máu nhợt nhạt. Những giọt máu tươi kia di chuyển dần về hướng con búp bê một cách quỷ dị. Lớp da vốn được may lởm chởm lại sinh động như da người sống, những vết rách thấm máu đang dần
liền lại, thậm chí hoàn toàn không nhìn ra nó từng có dấu vết khâu vá.
Đường Phương đứng trên quan tài nhìn kiệt tác đây tâm huyết của mình đang dần dần trở nên hoàn hảo hơn, khiến gương mặt vốn âm lãnh của gã không nhịn được mà lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Lúc đầu, gã cũng không muốn
dùng phương thức cực đoan như thế này. Đáng tiếc, cũng chỉ có thể tự
trách chính mình, gã vốn nghĩ một người có xuất thân như vậy cũng sẽ
giống như những kẻ mà mình đã gặp trước đây, nhát gan nhu nhược nhưng
lại ham muốn của cải và danh lợi, nên đương nhiên sẽ làm việc vô cùng
cẩn thận. Người như vậy, cho dù dây vào những sức mạnh này cũng không
thể thoát khỏi khống chế của gã. Tiếc là, quân cờ này của mình lại bị
bại lộ vào phút cuối.
Trước Triệu Hòa, gã đã có 5 con tốt khác.
Những kẻ đó đều rất dễ điều khiển, có tham vọng lớn nhưng lại không đủ
năng lực. Khi tham vọng của chúng bành trướng đến mức tự bản thân không
còn đáp ứng được nữa, chúng liền trở thành thứ ‘phân bón’ tốt nhất của
gã. Dù chúng không phải phụ nữ, nhưng linh hồn bị nhuốm đầy máu của âm
vật, là tế phẩm tốt nhất giúp cho âm hồn lớn mạnh.
Đến khi mỹ
nhân oa bước vào công đoạn cuối cùng, nếu không phải vì sự việc đã bị
đưa ra ánh sáng, gã hoàn toàn có thể trốn trong núi sâu chậm rãi luyện
hóa, chứ không phải dùng đến cách cực đoan lộ liễu như thế này khiến bản thân bị bại lộ. Không ngờ, đám người ‘ngày thường ăn mà không làm’ kia
lại tìm tới đây nhanh như vậy.
Cũng tại tên Triệu Hòa ngu ngốc
kia, động vào ai không động, lại động tới cảnh sát. Đường Phương lại tự
oán hận chính mình, tại sao lại chọn trúng một thứ tệ hại như vậy. Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, may mà mọi chuyện vẫn còn cơ hội cứu
vãn. Cũng may lúc trước gã vẫn còn để lại một chiêu sau cùng.
Máu trong quan tài càng ngày càng nhiều, khi sắp ngâm cả người búp bê,
những người nhà họ Tưởng đang nằm ngổn ngang trên mặt đất cũng càng trở
nên héo úa như bị hút khô.
Đường Phương nhìn búp bê trong quan
tài, phần lớn lớp da đều đã hoàn toàn hợp nhất lại với nhau, hoàn hảo
không chút tì vết. Những tầng mây phía trên cũng bắt đầu khuấy động, như thể báo hiệu một tai họa khủng khiếp sắp xảy ra.
Một khi mỹ nhân oa luyện hóa thành công, gã sẽ trở thành đạo sĩ mạnh nhất thế giới!
Ngay khoảnh khắc dòng máu cuối cùng sắp chảy xuống người mỹ nhân oa, một tia sét từ trên trời giáng xuống.
Sắc mặt Đường Phương thay đổi, lập tức ném ra vài lá cờ mặt người, khó khăn lắm mới chặt được mấy tia sét đang đánh xuống. Quay người lại, gã nhìn
thấy vài bóng hình lờ mờ xuất hiện phía sau mình, trong đó có đạo sĩ,
còn có cả những người thường nhưng mang trên người khí thế chính nghĩa.
Đường Phương thè lưỡi liếm máu tươi dính trên khóe miệng, giọng nói phảng
phất như bị ngâm trong nước lạnh, lạnh đến thấu xương: “Đúng lúc lắm,
mặc dù chúng mày không phải là người Tưởng gia, nhưng hương vị máu của
đạo sĩ chắc chắn cũng rất tốt.”
Vị đạo sĩ đầu tiên thoát khỏi ảo
ảnh của Đường Phương hoàn toàn không có ý định lảm nhảm với gã, lập tức
vung xuống vài lá bùa nhằm cắt đứt những sợi tơ đang lấy máu của người
nhà họ Tưởng. Những đạo sĩ khác ngầm hiểu ý, đồng loạt tiến lên, trực
tiếp đấu pháp với Đường Phương.
Mấy anh cảnh sát nhìn thấy cảnh
tượng quỷ dị trước mặt, tức khắc không biết phải làm sao, vẫn là Từ
Khiên nhanh nhạy phản ứng kịp thời: “Mau hỗ trợ cứu người!”
Đám cảnh sát mới lập tức hành động, muốn kéo người nhà họ Tưởng đang nằm cạnh quan tài sang một bên trước.
Có một viên cảnh sát nhìn thấy những sợi dây màu đỏ này hình như ăn sâu
vào cổ tay của nạn nhân và không ngừng hút máu, mà trong tay anh lại
không có thứ gì có thể cắt được, bèn vươn tay định giật phăng sợi tơ
hồng xuống.
Nhưng anh còn chưa kịp hành động, đã bị một vị đạo sĩ đi cùng mình lúc nãy vội vàng ngăn cản: “Đừng làm bậy! Anh xé nó xuống
thì rất có thể cũng xé nát nội tạng của người này mất.”
Viên cảnh sát trẻ tuổi kia không ngờ chỉ một sợi dây thôi lại có thể động chạm
đến nội tạng trong cơ thể, lập tức không dám tự tiện hành động.
Dù gì Từ Khiên cũng từng trải qua những sự kiện thần quái, nên bình tĩnh
hơn so với người thường: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Một đạo sĩ ở đạo quán khu địa phương Bành Hà này lên tiếng: “Tơ máu này
được chế tạo bằng phương pháp đặc biệt. Chỉ có chân hỏa* mới có thể cắt
được nó, bằng không chúng ta không thể nào xử lý được. Trước tiên cứ di
chuyển những người này ra xa quan tài. Một khi trận huyết tế này hoàn
thành, e là ngày hôm nay chúng ta sẽ không thể nào sống sót rời khỏi chỗ này.”
(Chân hỏa: lửa do tu hành; lửa của trời; hoặc là lửa của đất)
Người thường đều không biết sẽ có chuyện gì xảy ra sau khi huyết tế hoàn
thành, nhưng thấy bộ dạng như lâm phải đại địch của mấy vị đại sư mình
vừa gặp đây, dù là cảnh sát hình sự đã thấy nhiều cảnh tượng khủng bố,
lúc này cũng không tránh khỏi hoảng loạn. Tuy nhiên bọn họ cũng là những người lính đã được huấn luyện đặc biệt, dẫu trong lòng có hoảng hốt
nhưng cũng không nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu bọn họ không biết nên
làm gì, vậy thì cứ nghe lời đại sư vậy.
Lần lượt lại có thêm vài
đạo sĩ nữa tới, một nửa nghĩ cách cứu người Tường gia, nửa còn lại cùng
xông vào bao vây lấy Đường Phương. Nhưng số cờ da người trong tay gã cứ
như vô hạn, dùng mãi không hết. Cho dù là hư hao thế nào thì ngày sau đó sẽ xuất hiện thêm một cái mới.
Nhìn thấy số cờ da người mà Đường Phương đang có trong tay, trong lòng của nhiều vị đạo sĩ rét lạnh.
Nhiều cờ như vậy, rốt cuộc là gã đã giết hại bao nhiêu mạng người!
Tuy Đường Phương bị mọi người bao vây, nhưng sắc mặt gã không hề nao núng,
mà còn lộ ra vẻ phấn khích: “Tới đúng lúc lắm, để khi mỹ nhân oa của tao hoàn thành, lập tức có thứ để ăn!”
Trong số họ có một nữ đạo sĩ, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp đưa mắt trao đổi với một số đạo sĩ mà bản
thân quen biết, rồi vội vàng nhảy về phía quan tài. Những người còn lại
cũng nhanh chóng tiến lên ngăn cản Đường Phương, ép gã ra xa nơi đó.
Sau khi Nghê Thần nhảy xuống hố, lập tức đạp một cước phá nát cỗ quan tài,
để số máu được rót đầy trong đó chảy ra đất, lộ ra một mỹ nhân oa đang
ngâm mình trong vũng máu. Nghê Thần cau mày, cầm con dao găm lóe sáng
trong tay, dùng hết sức mình đâm vào trán mỹ nhân oa.
Ngay khoảnh khắc lưỡi dao sắc nhọn đâm tới, con búp bê với đôi mắt vốn đang nhắm
nghiền kia lại bất ngờ mở toang. Một luồng khí vô hình bùng lên trong
tích tắc, trực tiếp đánh Nghê Thần văng ra xa. May thay cô được một
người cảnh sát kéo lại, dùng thân mình làm đệm thịt, cô mới không bị
thương nặng.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bắt đầu kéo theo từng
trận sấm sét. Những người đang đi tản bộ, hoặc dắt chó đi dạo vào ban
đêm, nhìn thấy hình như sắp có trở trời, không khỏi làu bàu một chút. Rõ ràng dự báo thời tiết nói sẽ nắng hết tuần, bây giờ bất chợt trời muốn
mưa, quả nhiên không tin được cục khí tượng mà.
Đường Phương vốn
đã rất phấn khích, nay lại nhìn thấy cuối cùng mỹ nhân oa của mình cũng
đã hoàn thiện, gã càng nóng lòng muốn phát điên. Sau bao nhiêu năm, rốt
cuộc thì bảo bối của gã cũng đã hoàn thành!
Điều duy nhất khiến
gã nuối tiếc, chính là thời gian ngâm mình của búp bê vẫn chưa đủ, hầu
hết các lớp da trên người đều đã kết hợp hoàn mỹ với nhau, chỉ có trên
mặt là vẫn còn thấy rõ vết khâu, chưa liền lại hoàn toàn. Nhưng dù như
vậy, ngay khi mỹ nhân oa mở mắt đã toát ra luồng sát khí cao ngất gây
thay đổi cả thời tiết, đủ để thấy thứ này kinh khủng đến mức nào.
Tâm của các vị đạo sĩ ở đây đều rét lạnh. Khoảnh khắc mỹ nhân oa ngồi dậy
khỏi quan tài, một tiếng súng vang lên khiến mọi người giật mình. Hóa ra là Từ Khiên đã trực tiếp nổ súng nã đạn lên người mỹ nhân oa. Tuy
nhiên, nó rõ ràng là một con búp bê được may từ các mảnh da người, nhưng ngay cả đạn cũng không thể bắn xuyên qua nó!
Đường Phương bật
cười thành tiếng, như thể đã nhìn thấy tương lai bất khả chiến bại của
bản thân, được mọi người ngưỡng mộ, vui mừng đến phát run nói: “Vô dụng! Có thể nhìn thấy thời khắc Vân Dao của tao được sinh ra, được hiến tế
cho cô ấy, đó là vinh dự của chúng mày!”
Lúc Đường Phương đang
hận không thể lập tức ra lệnh, để mỹ nhân oa ra tay giết hết tất cả mọi
người, lại có một cơn gió không tầm thường xuyên thẳng qua đám đông.
Đường Phương một tay cầm cờ mặt người, háo hức muốn một lấy một chọi
mười, lại bất ngờ không kịp phòng bị hét lên thảm thiết, kèm theo là một tiếng rầm nặng nề, cùng một viên gạch không biết bay từ đâu tới, đã vỡ
thành hai mảnh và nằm trên mặt đất. Mọi người vô thức nhìn về hướng
tiếng thét phát ra, chỉ thấy một nửa đầu Đường Phương đang chảy máu nhầy nhụa.
Sau khi phá được ảo ảnh, Ôn Nhiên mới bước vào hiện trường từ phía cổng vào nghĩa trang, hai tay còn vỗ vỗ vào nhau, giống như
đang phủi bụi. Mặc dù bầu trời tối đen như mực, đèn đường trong nghĩa
trang cũng bị phát nổ do sát khí của mỹ nhân oa, nhưng với thị lực của
mình, Ôn Nhiên vẫn khóa chặt Đường Phương trong đám đông.
Có câu, võ công có cao, cũng sợ dao phay, ăn mặc thế nào, một cục gạch là gục! Quả đúng không sai!
Vừa nhìn thấy Ôn Nhiên, Từ Khiên lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Anh ta biết nếu tình hình thật sự giống như những lời mà các đạo sĩ khác đã nói, vật thì tốt nhất Ôn Nhiên không nên tới. Tuy lý trí biết thế,
nhưng theo bản năng anh vẫn cảm thấy có một cảm giác an toàn khó hiểu
khi nhìn thấy Ôn Nhiên. Ngay khi cảm giác này xuất hiện, Từ Khiên không
khỏi bật cười. Với thân thận là một cảnh sát nhân dân, đáng lẽ ra anh
mới là người mang lại cảm an toàn cho người khác, vậy mà lại tìm được
cảm giác này từ một chàng trai nhỏ hơn mình cả chục tuổi. Quả nhiên là
càng sống càng thụt lùi.
Ôn Nhiên không quen biết vị đạo sĩ nào ở đây, nên rất tự nhiên đi tới bên cạnh Từ Khiên: “Tình huống hiện giờ thế nào?”
Từ Khiên chỉ vào mỹ nhân oa ngồi trong quan tài, như thể chưa được kích
hoạt hoàn toàn, vẫn còn đang ngơ ngác như cũ: “Sau khi Đường Phương ngâm nó trong máu, mỹ nhân oa dường như sống dậy. Hiện tại tuy có rất nhiều
đạo sĩ nhưng không bắt được Đường Phương, trong tay gã có rất nhiều cờ
da người, thêm cả hình như con búp bê này rất khó đối phó, hai bên vẫn
đang giằng co. Ngoài ra, tình hình của người nhà họ Tưởng không được tốt lắm, hơi thở hấp hối, hình như sắp không xong rồi.”
Một vị đạo
sĩ đứng gần chỗ của Ôn Nhiên nhất, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu:
“Cậu vừa mới đánh trúng gã chỉ với một viên gạch thôi sao?” Trước đó
cảnh sát cũng đã nổ súng, tuy rằng năng lực của tên đạo sĩ chưa tới mức
dao đâm không thủng kiếm chém không đứt, nhưng gã lại có cờ mặt người
phòng thân nên muốn đánh trúng gã quả thật cũng chẳng dễ dàng gì.
Ôn Nhiên nói: “Mấy viên gạch bình thường đương nhiên sẽ đánh không được,
viên đó có dán bùa.” Bằng không, có cờ mặt người hộ thân, thì một viên
gạch bình thường sao lại có thể hữu dụng chứ.
Nhìn gương mặt bởi
vì máu me bê bát mà càng thêm nham hiểm của Đường Phương, Ôn Nhiên nói
lớn: “Cái người ở phía trước kia! Anh đã bị bao vây! Tôi khuyên anh nên
buông tay chịu trói. Nếu như anh chịu phối hợp, thì có lẽ sẽ được xử lý
khoan hồng!”
Đường Phương cười hai tiếng âm lãnh: “Kẻ cứu cảnh
sát tối hôm đó chính là mày đúng không? Nếu không phải do mày nhiều
chuyện thì cũng đã không có kết quả như ngày hôm nay. Còn muốn cứu nhiều mạng người như vậy? Hôm nay, ngay tại đây, KHÔNG MỘT KẺ NÀO CÓ THỂ TRỐN THOÁT!”