Đường Phương phun ra một câu nguyền rủa ngoan độc, rồi mau chóng lau máu trên đầu, trong miệng cũng bắt đầu niệm chú. Mỹ nhân oa vốn còn đang
thẫn thờ cũng bắt đầu chuyển động tròng mắt, giống như đang thật sự từ
từ sống lại.
Ôn Nhiên bĩu môi, gã ta có máu thì cho là người khác cũng không có à? Cậu vỗ vai Từ Khiên: “Anh lấy hết súng đạn ra cho tôi
mượn.”
Từ Khiên quả quyết đưa hết đạn dược cho cậu. Anh còn tưởng mình sắp được chứng kiến một cảnh tượng khoa học viễn tưởng nào đó,
không ngờ Ôn Nhiên chỉ cắn rách một đầu ngón tay, nhỏ từng giọt máu lên
mỗi viên đạn. Sau đó liền trả lại cho anh: “Anh bắn đi, bắn về phía gã
kia, còn tôi sẽ đối phó với mỹ nhân oa đó. Nhưng anh phải ngắm cho
chuẩn, máu này quý lắm nha!”
Đương nhiên là Từ Khiên rất tin
tưởng vào Ôn Nhiên. Anh ta lắp đạn vào súng ngay tức khắc, rồi vừa tiếp
cận Đường Phương vừa làm mọi người tản ra.
Lúc mới bắt đầu, khi
cảnh sát vừa có mặt tại hiện trường đã lập tức dùng vũ khí nóng. Nhưng
đáng tiếc, mấy lá cờ mặt người của Đường Phương thật sự quá quỷ dị, thậm chí chúng còn có thể chuyển động trong không khí. Sau đó, không biết
làm bằng cách nào mà gã lại tạo được một kết giới vô hình ngăn không cho người ngoài tiến vào, ngay cả đạn cũng không bắn xuyên qua được.
Cho nên, rốt cuộc cũng chỉ có thể để các vị đạo sĩ đấu pháp với gã.
Đường Phương nhìn thấy tên cảnh sát không sợ chết cứ đuổi tới này, liền phất
cờ mặt người trong tay, song song đó cũng giải trừ khống chế trên người
mỹ nhân oa.
Lúc này mới là thời điểm thù hận dâng trào mãnh liệt
nhất trong lòng mỹ nhân oa, và cũng chính vì bản thân được luyện hóa
thành công nhờ cách thức độc ác như vậy, sẽ càng khiến hận ý của cô ta
sâu nặng hơn. Thông thường mà nói, nếu kẻ chế tạo còn chưa hoàn toàn
luyện hóa thành công mà đã đem đi sử dụng cho riêng mình, thì rất dễ bị
mỹ nhân oa cắn trả. Nhưng bây giờ, Đường Phương không hề sợ hãi chút
nào, gã dám chế tác mỹ nhân oa, cũng có nghĩa là bản thân có đủ tự tin
trấn áp được cô ta. Hơn nữa, ở đây hiện đang có nhiều đạo sĩ như vậy, và cũng là thời khắc ả cần nhiều sức mạnh nhất khi vừa mới thành hình, nếu thật sự xảy ra giết chóc thì chắc chắn gã không phải là người chết đầu
tiên.
Mỹ nhân oa đã thoát khỏi trói buộc, tay chân bắt đầu cử
động như người sống, xoay đầu một vòng, như thể đã nằm quá lâu nên khi
đứng dậy phải hoạt động gân cốt một chút.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên bằng đôi mắt đen nhánh không rõ làm bằng chất liệu gì. Ở
đây có rất nhiều mùi của con người, nhưng mùi trên người Ôn Nhiên lại dễ ngửi nhất, thơm đến nỗi khiến người ta muốn cắn một miếng, nuốt hết cậu vào bụng.
Khi mỹ nhân oa đang chăm chú quan sát Ôn Nhiên, một
tiếng đạn xuyên vào da thịt vang lên, đồng thời Đường Phương cũng ngã
xuống ngay sau đó. Mặc dù không gây tổn thương đến những vị trí quan
trọng, nhưng vết thương trên vai này cũng đủ để hạn chế nhiều hành động
của gã ta.
Một vài đạo sĩ đứng khá gần Đường Phương cũng gần như
kết trận ngay lập tức. Mặc dù bây giờ đạn của Từ Khiên có thể khiến gã
bị thương, nhưng trong tay gã còn có mỹ nhân oa, nếu như Đường Phương
phản công lúc sắp chết, bọn họ không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, tốt
hơn hết vẫn nên khống chế hắn lại ngay từ đầu.
Mà bên phía mỹ
nhân oa, khi Đường Phương ngã xuống, cô ta cũng không thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một chút. Cặp mắt tối đen như mực vẫn đang dõi theo Ôn
Nhiên, dần dần lộ ra một tia khát vọng.
Ôn Nhiên cau mày: “Ngay cả một bộ quần áo cũng không có, đúng là quá keo kiệt mà.”
Mỹ nhân oa vừa nhìn Ôn Nhiên vừa khẽ nghiêng đầu, hơi mỉm cười, trong
giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào của thiếu nữ: “Anh trai nhỏ ơi,
mang em về nhà đi, có được không?”
Ôn Nhiên trực tiếp lắc đầu: “Xấu quá, từ chối!”
Nghe vậy, sắc mặt mỹ nhân oa lập tức thay đổi, ả gần như biến mất tại chỗ
ngay tức khắc, dùng tốc độ cực nhanh nhào về phía Ôn Nhiên. Thứ tốc độ
nhanh như chớp đó, e là ngay cả con thú dữ cũng không sánh nổi, ai nấy
nhìn thấy cũng đều phải giật mình.
Ngay cả Ôn Nhiên cũng không
phản ứng kịp, gần như ngày lúc mỹ nhân oa vừa nhúc nhích, trên vai cậu
lập tức truyền đến một cơn đau nhói. Hóa ra là mỹ nhân oa bấu mạnh vào
bờ vai của cậu, móng tay càng hung hăng ấn sâu vào trong da thịt cậu.
Còn ả mỹ nhân oa kia lại hỏi với vẻ mặt vô tội: “Anh trai nhỏ à, em thật sự rất khó coi sao?”
Ôn Nhiên nắm chặt lấy cánh tay của mỹ nhân oa, cương quyết nói: “Xấu muốn chết!”
Dường như sức mạnh của Ôn Nhiên hơi vượt quá dự kiến của mỹ nhân oa. Ả giãy
dụa theo bản năng, nhưng lại không tránh thoát ngay được.
Sau khi Ôn Nhiên giật cánh tay của mỹ nhân oa khỏi người mình, cậu lập tức bóp chặt lấy cổ của cô ta rồi đè ả xuống đất.
Vốn dĩ Ôn Nhiên chỉ nghĩ rằng dù sao thứ này cũng chỉ là một con búp bê,
cậu còn định tháo bỏ nó một cách thô bạo. Không ngờ rằng, khi cậu định
bẻ gãy người của mỹ nhân oa, cơ thể của con búp bê này lại chắc chắn hơn dự đoán của cậu.
Mỹ nhân oa thấy thế liền cười khúc khích, hai
cánh tay bám lên cánh tay của Ôn Nhiên thêm lần nữa: “Anh trai nhỏ thật
sự không suy nghĩ lại việc đưa em về nhà đó hả?”
Bị từ chối 3 lần liên tiếp, lại bị chê là xấu xí hôi thối, làm sao mỹ nhân oa có thể chịu đựng nổi! Ả được gọi là mỹ nhân oa, là vì cơ thể này
được tạo thành từ 100 tấm da của những người phụ nữ xinh đẹp, mỗi một
tấm da đều mang sát khí cùng oán niệm của chủ nhân. Đừng nói là người
phụ nữ đẹp, ngay cả một cô gái bình thường cũng sẽ tức giận nếu nghe
thấy có người chê mình xấu.
Cơn thịnh nộ của mỹ nhân oa bùng lên
dữ dội. Tuy nhiên, Ôn Nhiên đã có chuẩn bị từ trước, cậu bóp chặt cổ cô
ta, trực tiếp nhấc bổng ả lên rồi nện mạnh xuống đất. Liên tục vài cú
đập như vậy, thậm chí trên nền đất còn bị lún xuống thành một cái hố
sâu, nhưng mỹ nhân oa lại không bị tổn hại dù chỉ một chút. Mức độ kiên
cố này quả thật khiến Ôn Nhiên có hơi bất ngờ.
Bị đối xử thô bạo
như vậy, mỹ nhân oa giận dữ há miệng muốn cắn vào tay cậu. Ôn Nhiên
nhanh trí cầm lấy một viên đá ở bên cạnh nhét vào trong miệng của cô ả,
kết quả viên đá bị cắn nát ngay tại chỗ.
Ôn Nhiên nhìn vào đống đá vụn trên đất mà giật mình. Nếu để ả cắn trúng tay thì liệu tay cậu có bị tàn phế hay không?
Bấy giờ, cậu mới biết tại sao mỹ nhân oa lại khó đối phó tới vậy. Chỉ riêng thân xác này, sợ là dù có cầm đại bác cũng chưa chắn bắn nát được.
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Ôn Nhiên, mỹ nhân oa lại cười khúc khích thêm
lần nữa, chỉ là nụ cười lần này càng âm lãnh hơn so với khi nãy. Sau đó ả liền bạo phát, cố gắng thoát khỏi tay Ôn Nhiên.
Có hai vị đạo sĩ vẫn luôn chú ý đến tình hình bên phía Ôn Nhiên. Thấy mỹ nhân oa đã
tránh thoát, họ liền chạy tới giúp đỡ, sợ một mình cậu không thể giải
quyết nổi mỹ nhân oa đang nổi giận đùng đùng này: “Thứ này rất khó giải
quyết! Nghe nói chỉ với sức mạnh của một mình nó cũng có thể trực tiếp
tạo ra một mảng âm phong.”
Ôn Nhiên bối rối hỏi: “Âm phong?”
Thấy cậu có vẻ còn trẻ, có thể không hiểu nhiều về ý nghĩa của âm phong, vị
đạo sĩ kia bèn giải thích: “Chính là một mảng âm phủ, nhưng cũng không
phải là âm phủ. Nó giống như tồn tại một loại không gian trống nào đó.”
Ôn Nhiên cảm thấy mỹ nhân oa này hiện vẫn còn chưa mạnh đến mức độ đó. Nếu không sau khi bị cậu từ chối 3 lần liên tiếp, ả đã sớm nổi giận mà trực tiếp dùng âm phong.
Nhưng nếu mỹ nhân oa kia có được sức mạnh đó, vậy thì cậu càng không thể để nó tùy ý lớn mạnh hơn.
Thấy hai vị đạo sĩ kia muốn tiến lên hỗ đỡ, Ôn Nhiên nói: “Hai người mau lui ra sau!” Sau đó hai tay cậu bắt đầu không ngừng thay đổi kết ấn, khiến
xung quanh bất chợt nổi lên từng cơn gió lạnh, ngay cả các tầng mây trên trời cũng bắt đầu tích tụ sấm sét.
Ôn Nhiên bước về phía mỹ nhân oa đang nghiêng đầu cười với mình, mỗi một lần cất bước đều niệm một
câu thần chú: “Nhất tinh lâm, nhị tinh binh, tam tinh đấu, tứ tinh giả,
ngũ tinh giai, lục tinh trận, thất tinh liệt, bát tinh tại, cửu tinh
tiền!”
Ngay khi chữ ‘tinh’ cuối cùng được cậu đọc lên, môi trường trong nghĩa trang chợt thay đổi lớn, một luồng sức mạnh mạnh mẽ không
tuôn ra từ kết ấn của Ôn Nhiên. Gương mặt đang cười quỷ dị của mỹ nhân
oa cũng thoáng chốc thay đổi, dường như ả cũng cảm nhận được nguy hiểm
chí mạng, lập tức bất chấp tất cả vồ về phía cậu.
Ôn Nhiên vẫn
đứng yên tại chỗ, dùng một tay vẽ vào khoảng không. Ngay thời khắc mỹ
nhân oa chạm vào người mình, trong hư không xuất hiện một lá bùa toàn
thân tỏa ra kim quang, giống như một phong ấn, đánh mạnh vào người mỹ
nhân oa.
Các vị đạo sĩ ở một bên đều không thể tưởng tượng nổi
nhìn ma trận phức tạp trước mặt. Là do bọn họ đã già hay là do họ không
hiểu rõ thế giới này nữa?! Lớp trẻ bây giờ dữ dội vậy sao?!
Ngay
cả nhóm cảnh sát đang bảo vệ cho đám người Tưởng gia phía sau Ôn Nhiên,
tay chân luống cuống không biết khi nào mới có thể giúp đỡ, cũng đều
trợn mắt há mồm. Hóa ra đạo sĩ trong ‘Đạo sĩ Cương thi’ thật sự có tồn
tại, cơ bản không hề bịa đặt!
Lúc này uy lực của sấm sét trên bầu trời gần như hoàn toàn tích tụ lại, một tia sét thô to phách xuống đất một cách chuẩn xác.
Tia sét này có thể khắc chế hết mọi loại tà ma độc ác, đương nhiên mỹ nhân
oa cũng khó mà chống đỡ được. Sau khi trúng phải tia sét thứ nhất, ả
liền giãy dụa muốn chạy trốn. Nhưng bùa Cửu Tinh của Ôn Nhiên vẫn đang
khống chế gắt gao trên người cô, khiến ả không thể nào giãy giụa.
Sau khi chín tia sấm sét ròng rã đánh xuống, cơ thể mình đồng da sắt của mỹ nhân oa bị đập nát thành nhiều mảnh. Từng mảng âm hồn còn chưa thể dung hợp lại lúc trước đang dần thoát khỏi khống chế của ả, chúng giãy giụa
muốn bay ra khỏi cơ thể vỡ vụn của búp bê, nhưng lại bị bùa Cửu Tinh
trấn áp. Ả vừa kêu gào thảm thiết đầy bi thương, vừa giãy dụa dữ dội,
trong hoàn cảnh hoang vu u tối, kèm theo từng cơn gió lạnh, trong nhất
thời nơi đây phảng phất như địa ngục.
Ôn Nhiên phất tay, thu lá bùa Cửu Tinh lại: “Có thù báo thù, có oán báo oán. Đi đi.”
Từng mảnh linh hồn tàn tạ, dựa vào chấp niệm cùng nỗi uất hận không thể nào
tiêu tán bất ngờ bay về phía Đường Phương đang giằng co cùng một nhóm
đạo sĩ khác.
Lúc khóe mắt Đường Phương nhìn thấy mỹ nhân oa của
mình bị sét đánh cho tan nát, và hiện tại vô số âm hồn ấy đang vồ về
phía mình, sắc mặt của gã càng biến đổi.
Thế nhưng, giờ phút này
gã vẫn còn chưa thoát khỏi trận pháp xiềng xích của đám đạo sĩ kia. Một
bên vai đang bị thương, càng khiến cho thực lực gã suy giảm mạnh, thậm
chí gã còn không thể lấy cờ mặt người ra để ngăn cản. Hơn nữa, những tia sét vừa rồi đã đánh tan toàn bộ ràng buộc của gã với âm hồn kia. Ngay
lúc này, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số âm hồn bay tới mà lại không có chút sức chống cự nào.
Khi âm hồn đầu tiên lao tới, cắn xé trên
người của gã, Đường Phương liền gào lên trong đau đớn cùng cực. Cái cảm
giác khi bị những âm hồn chính mình đã tự tay nuôi dưỡng cắn xé, đó là
cảm giác tuyệt vọng khi linh hồn bị xé nát. Đường Phương đã giết bao
nhiêu người, thì gã cũng phải chịu bấy nhiêu tra tấn.
Sau khi
chín tia sét lớn đánh xong, mây đen trên trời nhanh chóng tan biến, mấy
vị đạo sĩ càng mệt lừ, ngồi thừ ra đất, ngạc nhiên nhìn về phía Ôn
Nhiên. Ai mà ngờ được rằng trận tai họa lớn thế này lại được một tiểu
đạo sĩ trẻ tuổi trực tiếp giải quyết từ A đến Z.
Đã lâu lắm rồi, Huyền Môn mới xuất hiện một tài năng hiếm có như vậy.
Nhìn thanh niên trước mặt, bọn họ vô thức nhớ đến một người mà mình từng
nghe đồn thổi trước đây. Bây giờ so sánh lại, quả thật rất chính xác.
Trước đây bọn họ đều nghĩ rằng tin đồn về vị đạo sĩ tay không xé xác lệ quỷ
trăm năm chỉ là phóng đại. Hôm nay tình cờ gặp mặt, dùng tay không xé
xác lệ quỷ đã là gì, cậu còn có thể trực tiếp triệu hồi Lôi Linh, đánh
mỹ nhân oa tơi bời đây này.
Trong số 20 người đang có mặt tại
hiện trường, có khoảng bảy, tám viên cảnh sát, nhưng trước đó khi mọi
người đang đấu pháp, nhóm cảnh sát kia cũng chỉ có thể bảo vệ đám người
nhà họ Tưởng đang hôn mê bất tỉnh vì mất máu. Ngoại trừ Từ Khiên, những
người còn lại hầu như không góp được bao nhiêu sức lực. Hiện tại, khi
mọi chuyện đều đã xong xuôi, hầu hết những vị đạo sĩ đều đã tiêu hao quá nhiều sức lực, nên đương nhiên sẽ đến phiên bọn họ góp chút sức.
Từ Khiên đi tới trước mặt Ôn Nhiên, thấy cậu uống một đống viên trông như
thuốc, liền cau mày. Anh vươn tay muốn cởi áo của cậu ra, xem xét vết
trên bả vai cậu một chút.
Ôn Nhiên chặn tay anh lại: “Không sao không sao đâu, vết thương ngoài da thôi.”
Thấy cậu không muốn, Từ Khiên cũng không miễn cưỡng: “Xe cảnh sát đang đậu bên ngoài, để tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Để tôi liên lạc với công đoàn chút đã. Tôi sợ là còn
cần thêm người nữa đến đây. Ở đây có nhiều âm hồn cần phải xử lý như
vậy, mà bọn họ đều chết rất oan uổng, lại bị người luyện hóa, thậm chí
còn không biết họ đã chết bao nhiêu năm. Nếu như bây giờ để chúng giết
chết Đường Phương, rất có thể sẽ mất khống chế, đến lúc đó phải tìm được cách giải quyết hậu quả thật tốt mới được.”
Từ Khiên vươn tay
muốn đỡ Ôn Nhiên đứng dậy khỏi mặt đất: “Vừa đi vừa nói, miệng vết
thương của cậu cũng cần phải nhanh chóng chữa trị.”
Kết quả khi
hai người vừa xoay người lại, Ôn Nhiên lập tức nhìn thấy một luồng sáng
vàng hết sức quen thuộc. Tiếp đó là bóng dáng chủ nhân của ánh hào quang kia, anh đang đi về phía này với vẻ mặt không được tốt.
Ôn Nhiên bất ngờ thốt lên: “Sao anh lại tới đây?” Lần trước là quỷ vực, lần này
là mỹ nhân oa. Không phải đều đã nói, sau khi những khi cậu ra ngoài
giải quyết công việc, không cần phải phiền anh tới nữa hay sao. Cứ thế
này sẽ khiến cho mối quan hệ giữa hai người trông thân mật thế nào ấy.
Kỳ Vân Kính vừa nhìn thấy bả vai của Ôn Nhiên, liền nhíu mày. Sau đó, anh
đưa tay ôm lấy Ôn Nhiên và gật đầu ra hiệu với Từ Khiên: “Chuyện tiếp
theo làm phiền các anh xử lý, tôi đưa em ấy về trước.”
Trông thấy Ôn Nhiên không bài xích người này, Từ Khiên rất tự nhiên mà buông tay
ra. Gặp cậu đang quay đầu vẫy tay chào tạm biệt mình, anh cũng mỉm cười
vẫy tay lại. Mãi cho đến khi Ôn Nhiên leo lên xe cùng người nno5, anh ta mới xoay người đi kiểm tra tình hình của những người khác.
Vừa
lên xe, Ôn Nhiên nhịn không được nói: “Không phải tôi đã bảo, sau này
nếu gặp mấy tình huống tương tự, anh không cần tới tìm tôi. Nếu không
gặp chuyện gì thì tôi sẽ tự mình trở về, còn nếu gặp chuyện, ắt sẽ có
người nhặt xác cho tôi rồi.”
Kỳ Vân Kính lạnh lùng cất tiếng: “Là Nhan Triết gọi điện cho tôi, nói có thể cậu đang gặp nguy hiểm. Với tư
cách là người chồng hợp pháp của cậu, đương nhiên tôi phải tới một
chuyến.”
Ôn Nhiên thấy hơi ngượng ngùng: “Ờ thì, anh bận bịu như vậy, nếu đi qua tỉnh khác sẽ mất rất nhiều thời gian của anh.”
Kỳ Vân Kính thầm phản bác, ‘nếu biết mất thời gian của tôi thì cậu đừng cứ lúc nào cũng đặt mình vào nguy hiểm như vậy!’. Nhưng những lời này chỉ
là suy nghĩ lòng của anh, chứ không nói ra. Quan hệ của họ còn chưa tới
mức đó nên anh chẳng có tư cách nói những lời này. Lúc trước họ cũng đã
thỏa thuận, sẽ không can thiệp vào đời tư của nhau.
Kỳ Vân Kính
đúng là rất bận rộn, để tới đây cũng đã phải bỏ ra chút thời gian. Sau
khi đưa Ôn Nhiên đến bệnh viện, chờ bác sĩ kiểm tra vết thương, cũng may là không có gì nghiêm trọng, chỉ cần chú ý chăm sóc vài ngày sẽ ổn, anh liền hỏi cậu có muốn về cùng hay không. Thấy cậu tạm thời muốn lưu lại
đây, anh mới nhanh chóng bắt máy bay về lại thành phố.
Nhìn Kỳ
Vân Kính bước lên xe rời đi một mạch như vậy, Ôn Nhiên thật sự không
hiểu nổi người này. Bay qua bay lại cũng phải mất 4 đến 5 tiếng lận đó.
Tiếp đó Ôn Nhiên trở về khách sạn, chào hỏi Nhan Triết một tiếng. Nhìn thấy
cậu lành lặn trở về, lúc này Nhan Triết mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại thấy sắc mặt không ổn lắm của Ôn Nhiên, liền bảo cậu mau đi nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng mình, Ôn Nhiên rửa sạch hết thuốc mà bác sĩ vừa thoa.
Vết thương này chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải khâu lại. Rồi cậu
lấy trong túi ra một lọ thuốc, rắc lên vết thương của mình và băng lại.
Không tới hai ngày sẽ lành lại, ngay cả sẹo cũng biến mất.
──── ∘°°∘ ────
Trong lúc cậu đang nghỉ ngơi ở khách sạn, khu nghĩa trang ở ngoại ô phía tây
đang rất nhộn nhịp. Tất cả các Đạo giáo, Phật giáo, cho dù có nhận được
thông báo hay không, nhưng khi nhìn thấy hiện tượng khác thường ở trên
trời đều lập tức chạy tới đây thăm dò tình hình. Tốc độ khá nhanh, khi
Ôn Nhiên vừa rời đi họ lập tức xuất hiện, đúng lúc có thể giúp mọi người dọn dẹp hậu quả.
Vụ việc này nghiêm trọng đến mức khiến nhóm
chat của các đạo sĩ trong công đoàn bùng nổ. Chỉ với một tên Đường
Phương đã dính hơn 100 mạng người. Trong khi các đạo sĩ đang siêu độ,
bên phía cảnh sát cũng đang điều tra quá khứ của gã sát nhân. Cấp trên
ra lệnh khiến bọn họ phải dốc toàn lực, điều tra thật rõ ràng, việc này
đã gây ảnh hưởng quá lớn.
Cuối cùng sự thật cũng đã được phơi bày, quả thực có thể liệt nó vào vụ án giết người hàng loạt.
Mà bên này, các đạo sĩ cũng đã giải thích được nghi hoặc trong lòng. Cho
dù Đường Phương bị các âm hồn cắn xé đến thoi thóp, ngay cả hơi sức nói
chuyện cũng không còn, nhưng bọn họ vẫn gần như đã phân thích được sự
thật.
Đường Phương xuất thân từ một gia đình bình thường, không
giàu cũng không nghèo. Khi còn học đại học, gã có hẹn hò với một cô bạn
gái họ Tưởng, tên là Tưởng Vân Dao, là một tiểu thư giàu có. Tình cảm
của hai người vốn rất tốt, nhưng đáng tiếc lại bị chia rẽ do gia cảnh cả hai chênh lệch quá lớn.
Đường Phương muốn trở nên nổi bật hơn
người, tình cờ thế nào lại phát hiện ra một quyển bút ký, cũng chính là
quyển mà gã đã đặt trong phòng trọ của Triệu Hòa. Chỉ là bút ký đó còn
có nửa phần trước, gã chỉ đưa cho Triệu Hòa nửa phần sau.
Nửa
phần đầu của bản ghi chép là một phương pháp tu đạo không được chân
chính và một số đạo pháp học cấp tốc. Đường Phương tự mình cân nhắc rồi
bắt đầu tự học, do cũng hiểu đôi chút về phong thủy nên gã biết, một khi đã bước vào con đường này, trở thành một đại sư có bản lĩnh thật sự thì bản thân sẽ không bao giờ thiếu tiền. Gã muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó hung hăng giẫm đạp đám người Tưởng gia từng chê bai mình lúc trước.
Sau này gã có đi bái lạy Đạo giáo chính thống. Thoạt đầu đạo quán thu nhận
cũng vì gã có chút tài năng, hiện nay Huyền Môn lại đang suy thoái,
người tài dần lụi tài thưa thớt, muốn gặp được người có chút tài năng
cũng rất khó. Mặc dù gã là kiểu nửa đường nhập đạo, nhưng ngộ tính không tồi, thậm chí còn có thể tập trung bồi dưỡng. Chỉ là, không ngờ tính
cách của tên Đường Phương này lại có phần lệch lạc, hành động quá khích, không thích hợp để theo con đường tu đạo của đạo sĩ, thế là đạo quán
bèn khuyên gã rời đi.
Đạo quán kia vốn là suy nghĩ cho Đường
Phương, bởi vì bản tính quá lệch lạc, sớm muộn gì cũng không có kết cục
tốt đẹp. Nhưng Đường Phương cảm thấy bản thân lại tiếp tục bị người ta
chê bai, thế là gã càng thêm oán hận, một lòng muốn trở nên nổi trội
hơn.
Nỗi chấp niệm này quá sâu, sâu đến nổi gã sẵn sàng chấp nhận làm liều.
Đến khi gã có cơ hội gặp lại Tưởng Vân Dao, đã là vài năm sau đó. Khi ấy
Đường Phương vẫn chẳng làm được trò trống gì như cũ, mà bạn gái năm đó
thề thốt nói không thể rời bỏ gã lại đang rúc người trong vòng tay của
tên đàn ông lắm tiền khác. Lần này, Đường Phương hoàn toàn đánh mất giới hạn cuối cùng trong mình.
Mỹ nhân oa kia, Tưởng Vân Dao chính là âm hồn đầu tiên của gã,. Thậm chí ngay từ đầu hắn đã muốn nuôi dưỡng âm hồn của bạn gái cũ trong cơ thể của mỹ nhân oa theo cách thức nuôi cổ
trùng. Như vậy thì Tưởng Vân Dao mới chẳng thể nào rời bỏ gã và vĩnh
viễn chỉ nghe theo mình.
Đường Phương vẫn luôn giữ vững ý nghĩ
của mình, nên những âm hồn khác bị gã tra tấn đến chết đều không thể
mạnh hơn Tưởng Vân Dao, để cuối cùng chúng chỉ có thể bị cô ta cắn nuốt.
Về sau, Đường Phương càng ngày càng thành thạo những thứ tà thuật đó hơn.
Thậm chí gã còn chẳng nhớ rốt cuộc mình đã giết hại bao nhiêu người,
nhưng mỗi lần thành công tạo ra một âm hồn tràn ngập oán khí, gã đều sẽ
dùng số da dư thừa để làm thành một lá cờ mặt người. Tuy không nhớ số
nạn nhân bỏ mạng trong tay mình, nhưng chỉ cần đếm số cờ mặt người là gã liền biết khoảng cách bản thân có được mỹ nhân oa không còn bao xa.
Suốt mười năm ròng rã, Đường Phương liên tục thay đổi chỗ ở, nhưng mục tiêu
cơ bản của gã vẫn luôn là những cô gái độc thân tính cách lập dị. Gã
hành động rất cẩn thận, vừa thấy có vấn đề liền rời đi ngay lập tức. Với những bản lĩnh mà mình học được, dần dần gã cũng tiếp xúc với giới đại
gia, từ đó thu hoạch được kha khá của cải.
Nhưng không ngờ, cũng bởi vì một phút nhìn lầm, dẫn dắt thằng ngu kia vào con đường này mà khiến bản thân mình bị bại lộ.
Gã cảm thấy bản thân không còn thời gian thảnh thơi từ từ luyện hóa được
nữa. Một khi Huyền Môn phát hiện ra mình, cảnh sát phàm trần đuổi tới
nơi, gã có trốn đi đâu cũng sẽ bị tìm thấy. Thế là gã lại liều lĩnh lần
nữa, dùng phương thức cực đoan nhất, chính là hiến tế máu của đám người
Tưởng gia.
Bên trong mỹ nhân oa, Tưởng Vân Dao là âm hồn mạnh
nhất do chính tay gã nuôi dưỡng, tiếp đó lại dùng máu của người nhà cô
để giúp gã hoàn thành bước cuối cùng này, đúng thật là đến nơi đến chốn, hoàn hảo làm sao. Chờ sau khi luyện hóa mỹ nhân oa xong, thì cuối cùng
gã sẽ không còn phải lo lắng về Huyền Môn nữa, cũng chẳng cần để đám tép riu phàm tục kia vào mắt.
Tất cả kế hoạch đều rất hoàn hảo, thậm chí gã còn chuẩn bị xong tế phẩm mừng ngày Vân Dao thành hình. Đáng
tiếc, kết quả cuối cùng lại không giống với kịch bản của gã.
Vụ
án của Đường Phương thật sự quá kinh hoàng. Muốn điều tra rõ sự thật đẫm máu phía sau gã, không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngoại trừ
những linh hồn được các vị đạo sĩ ghi chép lại trong quá trình siêu độ
ra, thì ngay cả Đường Phương cũng không nhớ nổi mình đã luyện hóa thất
bại bao nhiêu lần.
Cho dù có tra rõ, cũng không thể mở một phiên
tòa phúc thẩm để kết án gã, vì loại chuyện này tuyệt đối không thể lưu
truyền ra bên ngoài. Cấp trên sẽ trực tiếp đưa vụ án này vào danh sách
hồ sơ tuyệt mật, phải đủ quyền hạn mới có thể xem. Và những người biết
về vụ việc này, đều phải giữ kín miệng. Đối với việc bắt được Đường
Phương và xử lý mỹ nhân oa, nhà nước sẽ đứng ra cảm ơn và khen thưởng
cho vị đạo sĩ có công, nhất là Ôn Nhiên.
Về phía những người nhà
họ Tưởng đã được đưa đến bệnh viện để truyền máu cấp cứu, nhưng cuối
cùng chỉ có thể cứu sống 5 người trong số 13 người. Có một số con cháu
trong Tưởng gia không có hứng thú với chuyện dời mộ này, nên đã không
tham dự. Những người có mặt tại đó đều khá lớn tuổi, bởi vậy cuối cùng
mới không chịu đựng nổi việc mất quá nhiều máu, và những người sống sót
vẫn tính là khá trẻ. Trong số những người chết tại nghĩa trang, còn có
cha của Tưởng Vân Dao.
Vì để người nhà Tưởng gia yên lòng, cấp
trên đã giải thích một chút với họ. Nhưng cũng chỉ nói rằng cậu thanh
niên nghèo từng bị Tưởng gia đuổi đi khi trước, nay lại quay về báo thù.
Không có mấy người trong nhà họ Tưởng biết tới chuyện này. Nhưng tình cờ làm
sao, trong số những người tới nghĩa trang được cứu về lại có anh ruột
của Tưởng Vân Dao. Anh ta không ngờ, đôi uyên ương bọn họ chia cắt trước đây lại khiến cho em gái qua đời thì không nói, còn suýt nữa vì thế mà
đã khiến cả nhà họ Tưởng chôn cùng.
Bởi vì Tưởng gia ra đi một
lúc quá nhiều người thuộc thế hệ trước, khiến toàn bộ công ty bắt đầu
rung chuyển, cổ phiếu sụt giảm. Nhưng may mà nhà họ Tưởng vẫn còn một
vài con cháu xuất sắc, ít nhiều cũng chống đỡ nổi.
Điều khiến
người ta ngạc nhiên hơn chính là, trong khoảng thời gian công ty Tưởng
gia đang gặp nhiều nguy hiểm, thì bên phía ông chủ Vạn vì nghe lời Đường Phương mà thay đổi toàn bộ phong thủy trong nhà, còn coi gã như một vị
khách quý, lại nổ ra vô số vấn đề chỉ trong một đêm. Chỉ vài ngày sau đó công ty ông ta liền phá sản, thậm chí ông còn gặp một vụ tai nạn giao
thông nghiêm trọng. Mặc dù người được cứu sống, nhưng e là nửa đời sau
đều phải ngồi trên xe lăn.
Chuyện của Tưởng gia chắc chắn không
thể giấu giếm hoàn toàn, ít nhiều vẫn có vài tin đồn, vì ban đầu cũng
chính là do ông chủ Vạn giới thiệu Đường Phương cho họ. Lại nhớ tới việc lúc trước ông chủ Vạn tin phục tên đạo sĩ kia như vậy, khiến những
người quen trong giới làm ăn không khỏi cảm thán. Con người vẫn nên dựa
vào sức của chính mình mà đi lên, nếu không, tiêu hao quá nhiều, sớm
muộn gì cũng phải trả lại. Đến khi trả không nổi, thì phải lấy mạng mà
đền. Kết cục của ông chủ Vạn chính là bài học kinh nghiệm tốt nhất. Điều này cũng khiến không ít người vốn ghen tị đỏ mắt với ông chủ Vạn một
đêm phất lên, cũng như có hơi dao động trước việc đổi phong thủy kia,
nhanh chóng đánh trống rút lui. Có nhiều thứ nếu lỡ dính phải thì thật
sự sẽ không thể cứu vãn nổi nữa.