Nếu như da của ba người bị hại trước đó đúng là đã bị hòa trộn trong đồ
dùng của Lý Tuệ Khiết thì rất có thể bọn họ đã bị sát hại. Lúc trước chỉ có một chút oán khí nên Ôn Nhiên không thể gọi hồn được, bây giờ vừa có tài liệu cặn kẽ, tính toán được ngày tháng năm sinh, vừa có tên và đồ
dùng thân thuộc, nói không chừng tỷ lệ chiêu hồn thành công sẽ cao hơn.
Vì đã đồng ý giúp đỡ nên đương nhiên Ôn Nhiên sẽ không từ chối. Sau khi
bảo Từ Khiên kéo rèm che xuống, cậu bắt đầu gọi hồn người mất tích đầu
tiên.
Ôn Nhiên tùy tay lấy mấy tờ giấy trắng trên bàn của Từ
Khiên và cắt thành bốn con búp bê giấy. Sau khi viết tên và ngày giờ
sinh của bốn người ra giấy, cậu lại đặt đồ từng dùng của họ đè lên mặt
giấy, rồi mới thắp nhang chiêu hồn.
Con búp bê giấy thứ nhất có phản ứng trước tiên, nhưng thay vì gọi hồn tới, nó lại trực tiếp vỡ nát.
Tim Ôn Nhiên hẫng một nhịp, cậu trầm giọng nói: “Nạn nhân đầu tiên có thể
chính là nữ quỷ tối qua. Bởi vì hồn phách của cô ấy đã tan biến nên búp
bê giấy mới vỡ ra.”
Từ Khiên đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, không hề có bất cứ ai chạm vào những con búp bê giấy này. Nhưng từ khi
nén nhang kia được thắp lên và khói bay nghi ngút lượn quanh chúng một
vòng, búp bê giấy ấy lập tức nứt ra từ giữa, như thể bị thứ gì đó xé
nát.
Tuy rằng anh ta đã đoán trước được, những cô gái mất tích
kia có khả năng đã bị sát hại, nhưng khi biết được sự thật vẫn khiến
lòng người thấy nặng nề.
Đúng vào lúc này, búp bê giấy thứ hai
cũng bắt đầu có phản ứng. Mảnh giấy hình người vốn đang nằm ngang trên
bàn lại đột nhiên đứng lên, toàn bộ tờ giấy run lên bần bật như bị một
lực nào đó kéo đi.
Từ Khiên nhìn mà tim muốn ngừng đập theo, mặc
dù anh không biết tình huống này có nghĩa là gì, nhưng vẫn yên lặng đứng nhìn, không dám quấy rầy đến cậu.
Dường như hai bên đang tranh
chấp không ai chịu thua, chỉ thấy sắc mặt Ôn Nhiên trở nên lạnh lùng,
dùng móng tay rạch nhẹ một đường lên ngón giữa của mình, lập tức nhỏ ra
một giọt máu tươi. Thấy vậy, Từ Khiên vô thức nhìn xuống móng tay của
mình, thậm chí còn thử rạch rạch lên lòng bàn tay mình một chút, nhưng
cơ bản không hề rách da! Này là móng tay chứ có phải lưỡi dao đâu! Đúng
là phản khoa học mà.
Mà ở phía bên này, sau khi Ôn Nhiên nhỏ máu
xuống, thực lực bên kia rõ ràng yếu đi nhiều, hai tay của cậu vẫn làm
một thủ thế kỳ quái, trọng miệng đang lẩm nhẩm cái gì đó. Dù Từ Khiên
đứng sát bên nhưng vẫn không nghe rõ.
Đúng lúc này, Từ Khiên cảm
nhận được dường như nhiệt độ trong phòng bị hạ thấp đột ngột. Mà sau khi Ôn Nhiên vươn một tay trảo vào trong không khí, một cơn gió lốc u ám
lạnh lẽo bất ngờ quét ngang căn phòng đang đóng kín này, thậm chí còn
thổi bay tứ tung nhiều đồ đạc trên bàn.
Những người ở bên ngoài
phòng lập tức nhìn nhau, nhịn không được mà vểnh tai nghe. Chắc không
phải đội trưởng đánh nhau với người ta trong đó đâu ha? Lỡ đánh thật thì bọn họ có nên xông vào khuyên can không? Cơ mà đó là một câu hỏi chết
người, cần phải suy nghĩ thật kỹ cái đã.
Đến khi ngay cả những
cánh cửa gần như không chịu nổi áp lực của cơn gió lạnh này mà bắt đầu
rung chấn, Ôn Nhiên bất ngờ kéo một cái, trực tiếp bắt lấy một làn khói
đỏ như máu từ giữa không trung. Một tay của cậu vẫn giữ nguyên với tư
thế kết ấn đó, tay còn lại lấy ra một lá bùa, đồng thời ném lên đám khói máu kia. Đám khói máu vốn còn đang giãy giụa kia dường như bị đông cứng lại.
Trong một căn phòng dưới tầng hầm, một gã đàn ông đang túm
lấy mái tóc bết dầu, khi nhìn thấy một trong những bình sứ trên kệ của
mình vừa nổ tung, gương mặt của hắn thoáng chốc trở nên dữ tợn. Hắn cầm
một lá cờ nhỏ trên giường, miệng niệm chú, lá cờ trong tay lập tức rung
lên dữ dội. Đây là cờ mặt người, cũng là thứ kiểm soát những nữ quỷ lột
da đó. Hắn không tin mình không triệu hồi hồn ma đã bị bắt kia về được!
Trong đồn cảnh sát, đám khói màu máu vừa bị bùa chú trấn áp lại vùng vẫy lần
nữa, như thể có thứ gì đó đang cưỡng ép triệu hồi nó. Cho dù bị thương
bởi bùa chú, nó vẫn liều mạng kháng cự để trốn thoát.
Ôn Nhiên
chỉ nhìn thoáng qua, với chiêu thức vừa rồi, cậu cũng gần như đoán được
phần nào năng lực của đối phương. Có lẽ hắn là người tu đạo nửa đường,
nên vốn chẳng có chút bản lĩnh gì ra hồn. Nhưng có thể hắn đang nắm giữ
thứ gì đó khác thường trong tay, nếu không e là bản thân hắn cũng không
trấn áp nổi những hồn ma này.
Ôn Nhiên lại vươn tay nắm vào không khí lần nữa, tuy nhiên lần này cậu hướng về phía đám khói đỏ trong góc
trường. Sau khi bắt được đám khói máu, cậu liền ném nó vào một trong
những con búp bê giấy, ngay lập tức lại ném ra một lá bùa khác. Lá bùa
ấy run lên nhè nhẹ rồi tự bốc cháy. Ôn Nhiên nhanh chóng dán một con búp bê giấy dính máu khác lên bùa chú đang bốc cháy kia. Nhưng lạ thay, búp bê rõ ràng làm từ giấy, vậy mà lại không bắt lửa.
Tiếp đó, Ôn Nhiên vừa niệm chú, vừa kết ấn và tiếp tục bắt âm hồn.
Còn gã đàn ông trong căn phòng kia vốn dĩ đang chiêu hồn như thường, bất
ngờ bị một sức nóng khủng khiếp từ trong không khí bao phủ lấy hắn,
khiến hắn cầm lá cờ còn không vững, cả người đau đớn lăn lộn trên đất.
Chỗ của hắn chính là một tầng hầm, bên trong là một căn phòng đơn nhỏ, ngay cả cửa sổ cũng không có, thậm chí còn phải sử dụng phòng tắm và nhà bếp trong khu vực chung ở tầng một. Một căn phòng như vậy cũng đã có giá
vài trăm tệ ở khu đô thị loại một như thành phố Y – nơi có mức sống bình quân khá cao. Phần lớn người thuê nhà nơi đây đều là những những người
lao động nhập cư nghèo khổ lương thấp. Bây giờ đang là ban ngày, hầu hết mọi người dưới này đều đã ra ngoài làm việc, vì vậy ở đây gần như không còn bất kỳ ai. Lúc gã đàn ông kia đang đau đớn đến độ không kiềm được
mà hét toáng lên, toàn bộ tầng hầm không có lấy một người nghe thấy.
Khoảnh khắc tiếng nổ của chiếc bình sứ thứ hai vang lên, con ngươi của gã đàn
ông đang bị lửa tra tấn càng mở to hơn, tràn đầy dữ tợn. Kẻ nào? Rốt
cuộc là kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của hắn!
Trong cục cảnh sát, sau khi bắt được hai linh hồn Ôn Nhiên lập tức dừng lại. Lần này cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, đây không chỉ là chiêu hồn bình thường mà
còn là trực tiếp đoạt hồn từ tay kẻ đã luyện hóa chúng. Nếu không phải
thời gian quá ngắn, những linh hồn này còn chưa hoàn thành quá trình
luyện hóa và cộng thêm thực lực đối phương yếu kém, thì có lẽ cậu đã
không đoạt nổi.
Sau khi thở ra một hơi dài, Ôn Nhiên mới uống vài viên thuốc rồi thoáng điều tức một chút, xong cậu quay đầu nhìn vào 2
đám khói đỏ nằm trong góc. Từ Khiên ở bên cạnh cũng đang quan sát, thấy
cậu mở mắt anh vội vàng lên tiếng: “Cậu sao rồi? Có ổn không đó?”
Ôn Nhiên xua tay: “Không sao đâu, nghỉ ngơi 2 ngày là ổn lại ngay. Hai
người này có lẽ là Kim Lan Lan và Quách Phàm, còn hồn nạn nhân đầu tiên
tên Trần Tư đã tan biến. Ngoài ra, cô gái mất tích hôm qua có khả năng
vẫn còn sống, nếu các anh hành động nhanh hơn một chút thì có thể sẽ cứu được cô ấy.”
Nghe đến đây, Từ Khiên lập tức có chút đứng ngồi
không yên, nhưng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ôn Nhiên liền biết vừa rồi cậu đã tốn rất nhiều sức lực. Tuy nhiên nếu chậm trễ thêm một phút
một giây nào nữa, thì có thể sẽ phải trả giá thêm một mạng sống. Điều
này khiến Từ Khiên vừa muốn thúc giục lại vừa không đành lòng mở miệng
hối thúc cậu.
Chẳng qua không cần Từ Khiên phải hỏi, Ôn Nhiên nói thẳng: “Tối hôm qua, khi thử triệu hồn hai nạn nhân kia, tôi chỉ thấy
một vùng núi hoang vu, xung quanh rất yên tĩnh. Có điều nơi đó vừa hôi
vừa bẩn, giống như một hang động, gần đó có nước, chỉ là nước cũng rất
bẩn và có nhiều rác thải. Chuyện chỉ mới xảy ra đêm qua, vậy chắc chắn
sẽ không đi xa mà nằm đâu đó trong thành phố. Các anh có thể loại trừ
cũng như tìm kiếm ở những nơi trông như thế. Về phần kẻ sát nhân, bây
giờ chắc hẳn hắn còn không tự lo nổi cho bản thân, nhưng đợi đến khi hắn khôi phục lại thì rất khó nói.”
“Mặt khác, bây giờ hai linh hồn
này đã không còn linh động, mất đi hồn trí, có lẽ là do bị tra tấn dã
man nên trong lòng đầy oán niệm. Nhất định phải làm thêm một trận pháp
xua tan rồi tẩm bổ, bồi dưỡng hồn một chút thì mới có thể hỏi chuyện bọn họ, chứ bây giờ chắc chắn không tra ra được gì.”
Từ Khiên nào
dám chậm trễ, chỉ dặn dò Ôn Nhiên một tiếng: “Vậy trước mắt cậu cứ ở lại căn phòng và nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ triệu tập mọi người mở
họp.”
Ôn Nhiên gật đầu, nằm xuống ghế sô pha, cách đấu pháp này quá ư là mệt mỏi.
Từ Khiên cầm trong tay thông tin của những nạn nhân và trực tiếp mở một
cuộc họp với các thành viên trong tổ. Khá là dễ dàng để tìm thấy vài nơi có những đặc điểm giống với những gì Ôn Nhiên đã đề cập. Trong hang
động, vừa có nước bẩn lại vừa có rác thải, vậy rất có thể nơi đó là cửa
xả nước thải trên một số con sông. Những khu cửa xả nước thải này đều đã được đăng ký, hơn nữa vốn dĩ thành phố này không phải là một thành phố
công nghiệp hóa nên sẽ không có quá nhiều cửa xả nước thải như vậy. Gần
như truyền đạt xong cách xử lý với mọi người, Từ Kiên mới sắp xếp tổ đội thành từng nhóm 2 người để điều tra từng cửa xả nước thải.
Đến
khi Ôn Nhiên ngồi thiền xong, đã không còn ai ở trong văn phòng. Nhìn
thấy hai hồn ma kia vẫn còn đang bị phong ấn trên mặt đất, cậu liền lấy
từ trong balo ra một miếng gỗ đào to bằng lòng bàn tay, đầu ngón tay
miết nhẹ một đường rồi lập tức thu hai hồn ma đó vào. Sau đó, cậu gửi
một tin nhắn cho Từ Khiên và quay về trường học.
──── ∘°°∘ ────
Còn chưa bước vào phòng, cậu đã nghe thấy tiếng ăn uống xì xụp. Vừa đẩy cửa ra, Hạ Vũ và Dương Hi đồng loạt dừng tay, quay đầu nhìn lại, trên miệng còn dính đầy nước đào. Hạ Vũ vẫy tay nói với Ôn Nhiên: “Lại đây, lại
đây, mấy trái đào này ngon lứm.”
Ôn Nhiên cười: “Tớ biết mà, mấy
trái đó là do tớ mang về, các cậu ăn đi, nhớ chừa lại một ít cho lão
Nguyên.” Nói xong, cậu lục tìm quần áo và đi tắm rửa trước.
Trước đây, trong số bốn người ở ký túc xá này, điều kiện kinh tế của nguyên
chủ và Dương Hi đều ở mức trung bình, nhưng nguyên chủ sẽ ăn diện đẹp
hơn. Cộng thêm việc dù sư phụ có nói bản thân sẽ mặc kệ không quản cậu
ta nữa, nhưng chỉ cần nguyên chủ hết tiền đi về nhà thì sư phụ của cậu
ta vẫn sẽ cho thêm. Vì vậy đối với những thứ bên ngoài này, cậu ta không hề giả vờ mà là thật sự hào phóng với bạn bè. Tuy nhiên dù tiền sinh
hoạt của Dương Hi có thể khá ít, nhưng cậu ấy cũng không phải là người
ăn chực suông, mà vẫn cố gắng bù đắp vào những thứ khác. Nhóm bạn này
coi ra vẫn còn đỡ, không có loại người thích lợi dụng. Cho nên, sau một
thời gian ở chung hòa thuận, trong ký túc xá này cơ bản đều là kiểu có
ăn cùng hưởng.
Ôn Nhiên cảm thấy như vậy khá tốt, vì mình vốn
không thích tính toán chi li, hơn nữa cậu cũng rất thích cuộc sống đại
học kiểu này. Đáng tiếc nguyên chủ hào phóng như vậy cũng là vì muốn lấy tiếng thơm để sau này khi bước vào giới giải trí mới mở rộng được các
mối quan hệ, hoặc ít nhất cũng có thể được chút lợi ích từ bọn họ. Chẳng qua may là cậu ta che giấu rất tốt, không lộ ra thói hư tật xấu gì, nếu không cậu cũng không biết phải thay đổi hình tượng làm sao nữa.
Sau khi Ôn Nhiên tắm rửa xong, cậu trực tiếp lấy một chiếc lư hương lớn
bằng lòng bàn tay từ trong hộc tủ ra rồi quay lại tìm một nén nhang.
Tiếp đó cậu treo tấm gỗ ở nơi khói nhang có thể huân tới, lúc này mới
chăm lửa.
Hạ – siêu tò mò – Vũ thấy thế liền hỏi: “Cái này để làm gì vậy? Có phải cậu lại tìm được bảo bối gì nữa không? Cái miếng gỗ này dùng để làm gì?”
Ôn Nhiên không ngẩng đầu lên, nói: “Dùng để giả quỷ, bên trong đang chứa hai con, đáng tiếc là đã bị tổn hại quá nhiều, nên phải thắp nhang nuôi dưỡng bọn họ trước rồi mới có thể triệu hồn
tra hỏi.”
Ôn Nhiên vừa dứt lời, liền quay đầu nhìn lại hai thằng
bạn. Nhưng Hạ Vũ và Dương Hi đã ôm chặt lấy nhau núp vào bên cạnh cánh
cửa lớn, đề phòng trường hợp xảy ra chuyện thì có thể lập tức co giò bỏ
chạy.
Hạ Vũ càng nói càng líu lưỡi: “T tại tại tại tại sao cậu lại mang thứ này về nhà?” Nhìn từ xa thì còn được đi, mắc gì phải mang nó về ký túc xá!
Nếu Ôn Nhiên là kẻ hay nói dối hoặc có kiến thức nửa vời thì không sao, cậu nói có quỷ chưa chắc bọn họ đã tin. Nhưng cả hai đều đã gặp qua năng
lực của Ôn Nhiên, nên biết rõ cậu rất có bản lĩnh, vì vậy khi cậu nói
bắt được hai quỷ hồn thì đó chắc chắn là sự thật!
Ôn Nhiên khinh
thường liếc nhìn họ: “Cái loại quỷ hồn cần phải dùng hương dưỡng hồn mới có thể triệu hồi được mà các cậu cũng sợ à? Vả lại nó cũng đâu phải hồn ma bình thường đâu.”
Cả hai lại giật mình lần nữa, đồng thay
nói: “Không bình thường?”. Không bình thường là không bình thường thế
nào? Là lệ quỷ đã qua bao nhiêu năm rồi?? Không biết có phải do họ gặp
ảo giác hay không, mà bọn họ cảm thấy hình như trong phòng hơi lạnh một
chút!
Ôn Nhiên nói tiếp: “Hai người này có thể là nạn nhân bị lột da nghiền thành bột được Lý Tuệ Khiết vô tình dùng phải. Yên tâm đi,
chúng không thoát ra ngoài được đâu. Thậm chí hồn phách của họ sẽ tiêu
tán nếu khúc gỗ đào này bị vỡ đó. Chúng yếu hơn nhiều so với các cậu, sợ gì chứ! Hơ… hai cậu còn ôm ấp nữa chứ, ôi mẹ ơi.”
Hai người bốn
mắt nhìn nhau, gần như buông đối phương ra ngay lập tức. Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy vào khiến hai cậu nhóc sợ hãi nhảy dựng, hét toáng
lên. Nguyên Từ Hiên vừa mới bước vào với vẻ mặt đầy chấm hỏi.
Vẫn là lão Nguyên can đảm nhất, sau khi nghe Ôn Nhiên giải thích lai lịch
của hai miếng gỗ, cậu ta liền xích lại gần để quan sát, tiếc là không
nhìn ra gì: “Có nghĩa là, chuyện này hiện đang được cảnh sát điều tra và xử lý à? Sau khi dưỡng tốt hai quỷ hồn này thì có thể tìm ra được hung
thủ hả?”
Ôn Nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía ba thằng bạn với
ánh mắt tinh ranh: “Các cậu có muốn rèn luyện lòng dũng cảm không? Tớ sẽ mở thiên nhãn cho các cậu, khi đó ba người cứ đứng bên ngoài quan sát
thử, sau này cũng có thể tự tin nói mình đấng mày râu đã từng gặp ma
quỷ.”
Kỳ thật Nguyên Từ Hiên hơi hơi dao động, Hạ Vũ và Dương Hi
lại lắc đầu lia lịa. Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn không thể thoát
khỏi sự tò mò cùng định luật tự vả.*
(真香定律 – thật thơm/hương:
định luật là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân
vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình
vệ tinh Hồ Nam sản xuất; hiểu nôm na theo tiếng Việt nghĩa là định luật
tự vả mặt.)
Trong số hai hồn ma, người khôi phục thần trí đầu
tiên là Quách Phàm. Cô cũng là nạn nhân thứ ba trong vụ mất tích liên
hoàn, có lẽ thời gian luyện hóa chưa lâu nên bản thân cô cũng coi như
khá thanh tỉnh. Sau khi được Ôn Nhiên dò hỏi, Quách Phàm lại đưa ra một
câu trả lời mà chẳng ai ngờ tới.
Kẻ sát nhân đứng đằng sau vốn
không có thù oán sâu sắc nào với các cô gái. Sự thật phía sau việc bị
sát hại tàn nhẫn như vậy, chỉ là vì cô ấy đã đánh giá không tốt khi đặt
thức ăn giao nhanh.
Kết quả này khiến ba người bạn cùng phòng –
vốn đang sợ hãi vì bộ dạng đáng sợ sau khi chết của hai hồn ma kia –
không biết nên thương cảm hay là chụm lại tiếp tục sợ hãi nữa.
Khi trời nhanh chóng nhá nhem, cậu nhận được tin đã tìm được cô gái vừa mất tích tối qua từ phía Từ Khiên. Cô ấy bị trói ở dưới một cái mương thoát nước đã bỏ hoang, người vẫn còn tỉnh nhưng tay chân và miệng đều bị bịt kín. Đến lúc cảnh sát tìm thấy, cô đã hoảng sợ đến mức mê sảng, cho đến khi được đưa đến bệnh viện vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Lúc nhận
được cuộc gọi từ Ôn Nhiên, Từ Khiên cũng rất bất ngờ trước sự thật này:
“Đánh giá không tốt khi đặt thức ăn?” Anh vừa nói, vừa chợt lờ mờ nhớ
tới một bóng người trong đầu.
Ôn Nhiên ừ: “Bây giờ hai nữ quỷ này cũng coi như khá tỉnh táo, chỉ là trước lúc chết họ đã từng bị tra tấn
dã man, nên sợ hãi khi nhắc đến tên hung thủ dẫn tới suy nghĩ hỗn loạn.
Nhưng theo lời họ nói, kẻ sát nhân có khuynh hướng tự sự. Trước khi giết chết hai cô gái, hắn còn hơi điên loạn mà nhắc mãi tới việc tại sao họ
lại đánh giá xấu, ngồi làm việc trong văn phòng là có thể coi thường
người khác hay sao, đại loại vậy. Nhưng hai người không biết danh tính
cụ thể của hung thủ, cũng không thể nào có chuyện hắn lại tự giới thiệu
bản thân lúc đang sát hại nạn nhân được.”
Từ Khiên nói: “Biết
được những thông tin đó cũng không tệ, tiếp theo chúng tôi sẽ điều tra
từ khía cạnh này. Cũng may mạng xã hội ngày nay khá phát triển, mọi thứ
đều được lưu lại, nên không quá khó khăn khi điều tra. Nếu mọi chuyện có tiến triển gì thêm, tôi sẽ báo cho cậu biết.”
Ôn Nhiên nhắc nhở: “Tuy nhiên, lúc các anh đi bắt người nhớ mang theo bùa chú nha. Dù hắn
đã bị tôi đánh cho tàn phế, nhưng có lẽ hắn vẫn còn thủ đoạn khác để tự
bảo vệ bản thân. Nếu có chuyện gì thì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Ôn Nhiên vừa cúp máy, liền nhìn thấy ánh mắt kỳ quặc của mấy người Hạ Vũ dành cho mình, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Vũ sờ cằm: “Tự nhiên cảm thấy cậu rất nhiệt tình đối với viên cảnh sát cũng như vụ án này.” Trước đây, những khi phải xử lý mấy chuyện kia, không hề thấy cậu ấy nhiệt
tình như vậy. Chắc không phải là do tiền thu lao lần này đặc biệt nhiều
đâu ha?
Nghe vậy, Ôn Nhiên bật cười: “Biết làm sao được, bẩm sinh đã thích cảnh sát rồi.”
Những lời này của Ôn Nhiên không phải là nói dối, mặc dù cậu không nhớ nhiều
về những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, nhưng theo bản năng vẫn nhớ được
một chút ký ức mông lung. Lúc cha mẹ cậu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn,
trong nhà nợ nần chồng chất, cậu bị họ hàng thân thích xem như một củ
khoai lang nóng mà đá tới đá lui. Trước khi được cha nuôi nhận về, nghe
nói cậu còn được một viên cảnh sát đưa về nhà, còn ở đó hơn một tháng.
Cha nuôi còn nói nếu ông không tới đón, thì viên cảnh sát kia cũng đã
bắt đầu hỏi về thủ tục nhận con nuôi. Tuy bây giờ cậu không còn nhớ rõ
về đoạn ký ức kia, nhưng vẫn có một số ấn tượng mơ hồ. Ngược lại với
nhiều đứa trẻ sợ hãi cảnh sát, cậu lại đặc biệt thích họ.
Chưa
kể, cho dù là âm hồn bị cậu vô tình đánh tan hay là những nạn nhân vô
tội kia, đều đã bị hắn ta hại, vậy nên giải quyết sớm một chút cũng
không phải là chuyện xấu gì.
──── ∘°°∘ ────
Mặc dù tên
đấu pháp với Ôn Nhiên đã bị cậu đả thương nghiêm trọng, nhưng hắn cũng
biết chuyện mình làm đã bại lộ. Vì vậy, chờ sau khi thân thể tốt hơn một chút, hắn lập tức rời khỏi tầng hầm, điều này cũng khiến cho đội điều
tra của Từ Khiên truy bắt hụt.
Nhưng tiếc thay, hắn ta thật sự đã quá xem thường năng lực của cảnh sát hình sự. Trước đây, bởi vì những
người bị hại không hề có đặc điểm chung, cách thức gây án lại là do các
thế lực quỷ thần, nên bọn họ thật sự không thể phỏng đoán ra hung thủ,
vì vậy mà trong khoảng thời gian đó mới không biện pháp bắt được hắn.
Bây giờ, họ đã gần như có thể khóa chặt hung phạm, đương nhiên sẽ không
để cho hắn trốn thoát.
Tuy hắn đã cố tình tránh camera, nhưng vẫn bị bắt trong vòng vài giờ sau khi rời khỏi căn nhà mình đã thuê.
Lúc bắt được hung thủ, bọn họ còn tìm thấy một lá cờ nhỏ trên người hắn. Lá cờ kia rất đặc biệt, chỉ mới chạm thử cũng đã khiến người ta rùng mình
nhè nhẹ. Các sĩ quan cảnh sát khác không biết đây là thứ gì, nhưng thấy
kẻ sát nhân vẫn còn đang liều mạng vung lá cờ trước khi bị bắt. Lúc bọn
họ cướp lấy lá cờ, hắn còn không màng nguy hiểm lao tới muốn giành lại,
nên họ mới càng thêm chú ý tới nó.
Còn Từ Khiên, là nhờ có Ôn
Nhiên nên anh cũng biết được đôi chút, dù không chắc chắn lắm nhưng rất
có thể lá cờ này được làm từ da người, giống như những lời cậu đã nói.
Sau khi hung thủ thấy dù bản thân đã phất cờ nhưng đám cảnh sát này vẫn
không bị mê hoặc, bấy giờ hắn mới thật sự thấy sợ hãi. Đáng tiếc, hiện
tại có sợ cũng đã muộn, hắn đã bị bắt mà ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Từ Khiên yêu cầu mọi người xếp gọn lá cờ nhỏ cướp được từ tay kẻ sát nhân lại và mang về xét nghiệm, rồi lại khám xét từ
trên xuống dưới của hung thủ thêm lần nữa. Sau khi chắc chắn không còn
bỏ sót thứ gì đặc biệt, lúc này mới mang hắn về cục cảnh sát.
Nếu nói cả quá trình này thuận lợi, thì thật ra nó cũng không được trơn tru lắm. Đã có 3 người bị sát hại, vụ án này nếu được khởi kiện có thể tính là một vụ trọng án. Nhưng nếu nói nó không thuận lợi, thì nó lại suôn
sẻ hơn những gì Từ Khiên tưởng tượng. Anh còn tưởng người này sẽ có một
năng lực đặc biệt nào đó và chỉ sợ phải trải qua một trận chiến đầy ác
liệt mới bắt được người. Trước khi truy bắt, anh và tổ viên đều gần như
được trang bị vũ trang đầy đủ đến tận răng, tuy nhiên lại chẳng có đất
dụng võ, hung thủ ngay cả giãy giụa phản kháng cũng yếu ớt như một con
gà bệnh, dễ dàng bị bọn họ hạ gục. Chỉ là, sau khi mọi người trở lại đồn cảnh sát mới phát hiện, lớp chu sa trên những lá bùa hộ mệnh kia dường
như đã bị thấm nước, hơi chảy ra.
Tiếp theo, cuộc thẩm vấn thuộc
một bộ phận cảnh sát khác, họ nhanh chóng tra hỏi được hiện trường vụ án đầu tiên, rồi lập tức tìm thấy nơi chôn thi thể nạn nhân. Ba bộ hài cốt này được tìm thấy trong tình trạng thật sự rất kinh khủng. Ngay cả bác
sĩ pháp y – người từng trải qua nhiều vụ án giết người phi tang xác chết như vậy – cũng không dám nhìn thêm lần thứ hai, chứ đừng nói là gia
đình người bị hại kích động tới mức nào khi nhìn thấy con gái của mình.
Hung thủ giết được đã bị tóm gọn, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên là về lá cờ da người kia, hắn nói mình đã tìm thấy lá cờ này trong căn phòng mình đang thuê. Ngoại lá cờ da ra, còn có một thứ giống như
quyển bút ký, bên trong ghi rất chi tiết về phương pháp ngự quỷ.
Điểm đáng nghi thứ hai là tất cả những lớp da người mà hắn lột xuống đều bị
người khác mua mất, nhưng hung thủ cũng không biết người mua là ai, lại
càng không biết làm thế nào mà kẻ đó phát hiện ra mình. Gã đó bất ngờ
xuất hiện, như thể tận mắt nhìn thấy những gì tên sát nhân đã làm, vừa
mở miệng đã đưa ra một cái giá mà hắn không thể từ chối. Gã còn nói, nếu sau này hắn có được hàng mới thì sẽ tiếp tục tìm đến.
Đến nỗi
luyện hóa ba âm hồn kia rồi đặt vào trong bình sứ cũng là do người đàn
ông thần bí đó dạy. Tên đó nói, nếu làm như vậy thì không cần phải sợ
vong hồn người chết trả thù mình. Thậm chí còn dạy hung thủ luyện hóa
những vong hồn đó theo phương thức ghi trong quyển bút ký để sau này bọn chúng chắc chắn sẽ nghe lời hắn sai bảo.
Bí ẩn lớn nhất lúc này, chính là kẻ thần bí mua da người kia là ai? Có phải là cùng một người
với tên đã đặt quyển bút ký cùng với cờ mặt người trong căn phòng cho
thuê đó không?
Tiếc thay, manh mối đến đây lại bị đứt đoạn, bọn họ cơ bản không tìm được dấu vết cũng như phương hướng để tiếp tục điều tra.
──── ∘°°∘ ────
Từ Khiên còn đặc biệt đến trường học của Ôn Nhiên để tặng cậu một túi khen thưởng hậu hĩnh, cùng một tờ giấy chứng nhận thành tích: “Thật sự rất
may mắn khi lúc trước tôi tới nhờ cậu giúp đỡ, trong vụ việc này nếu
muốn bắt được kẻ sát nhân, e là phải mất thêm vài mạng người. Làm trong
cái trong ngành cảnh sát này, chúng tôi sợ nhất là gặp hung thủ có
khuynh hướng phạm tội như thế này. Giết người để báo thù hay vì tình ít
nhiều cũng dễ điều tra, ai mà ngờ việc đánh giá xấu khi đặt thức ăn bên
ngoài, cũng dẫn tới tai họa chết người.”
Ôn Nhiên hỏi: “Vậy các anh có muốn tiếp tục điều tra những điểm đáng nghi đằng sau vụ án này không?”
Từ Khiên trả lời: “Chắc chắn phải điều tra rồi. Về việc bạn học kia của
cậu, chúng tôi cũng đã thử xét nghiệm một số đồ vật mà cô ấy gửi tới,
nhưng đáng tiếc đều không phải. Tuy nhiên chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục theo dõi, dù sao với tình hình trước mắt, xem ra chỉ có thể tiếp tục điều
tra từ phía cô bé ấy.”
Ôn Nhiên cầm ly trà sữa lên và cụng ly với anh: “Vậy chúc anh mau chóng bắt được hung thủ, sớm phá xong vụ án.”
Nghe cậu nói thế, Từ Khiên mỉm cười: “Cũng không biết sau này còn có cơ hội hợp tác cùng sư phụ Ôn nữa không đây?”
Ôn Nhiên nói: “Tôi thu phí đắt lắm đó.”
Từ Khiên nói đùa theo: “Vậy tôi phải chăm chỉ làm việc kiếm thêm tiền rồi.”
──── ∘°°∘ ────
Lúc hai người đang cười nói với nhau, một chiếc xe thương vụ màu đen đậu
bên kia đường trong chốc lát rồi từ từ chuyển động, Kỳ Vân Kính đang
ngồi trong xe cũng dời mắt khỏi quán trà sữa đối diện. Anh cũng không có cảm giác gì quá lớn với cảnh tượng mình vừa thấy. Trước đây anh không
thích kiểu người giống như Ôn Nhiên, cậu và anh, xét cho cùng cũng chỉ
là quan hệ trên hợp đồng. Nhưng sau này, khi phát hiện Ôn Nhiên không
phải là loại người như mình đã nghĩ, anh lại cảm thấy ở chung với cậu
cũng là một niềm vui nho nhỏ.
Ôn Nhiên đối với anh mà nói, tự
nhiên cũng không còn là kiểu quan hệ xa lạ như trong bản hợp đồng, mà có lẽ còn có một loại cảm giác thân cận như con cháu, một người bạn cũ hay ông bà. Bây giờ, người kia đang cô đơn một mình, tuổi cũng còn nhỏ, tất nhiên anh càng phải trông chừng cậu nhiều một chút. Nếu như cậu giao
du, kết bạn lung tung với đám người không ra gì, anh nhất định phải quản lý chặt chẽ hơn, để tránh cho cậu bị người khác lợi dụng. Tuy nhiên với người như Từ Khiên thì không cần phải quan tâm, chỉ cần anh ta không
dạy hư cậu nhóc thì anh sẽ không xen vào các mối quan hệ bạn bè của cậu.
Chỉ là sau này, Kỳ Vân Kính muốn xuyên về lại khoảng thời gian này, để gõ
đầu mình một cái. Có một số loại bạn bè còn khó đối phó hơn rất nhiều so với đám bạn không ra gì kia!