Từ Khiên cũng không phải kẻ nhát gan, nghe Ôn Nhiên nói vậy, anh liền
biết cậu muốn dùng mình làm mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang. Vì vậy, anh
dứt khoát bỏ hết bùa trên người xuống, thậm chí còn hỏi thêm: “Có cần bỏ huy hiệu cảnh sát xuống luôn không?”
Ôn Nhiên nói: “Bỏ xuống hết đi, dù sao anh cũng đã bị quỷ đánh dấu, những thứ này không còn tác dụng bảo vệ với anh nữa.”
Từ Khiên gật đầu. Sau khi tháo hết đồ vật trên người xuống, anh liền cùng
Ôn Nhiên bước ra ngoài. Nhưng nhìn Ôn Nhiên, Từ Khiên có hơi tò mò hỏi:
“Có khi nào vì tên quỷ kia cảm nhận được khí tức của đại sư nên sẽ không dám tới không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không đâu”. Phương pháp tu
luyện của cậu khác hoàn toàn với cách tu luyện của thế giới này, cộng
thêm việc cậu cố ý áp chế, những ma quỷ đó sẽ không thể nhìn ra được.
Lúc đầu cậu cũng không biết, nhưng từ lần gặp mặt trước kia và cũng là
lần đầu tiên gặp được vị sư phụ Lỗ đó, nên cũng chẳng phải là cậu không
nhìn ra được gì. Lúc đấy, cậu đã ngờ ngợ nhận thấy vài điểm khác biệt.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, điều này cũng bớt được nhiều rắc rối cho
cậu.
“Mà anh đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Đương nhiên, Từ Khiên thẳng thắng tiếp thu. Cứ gọi ‘đại sư, đại sư’ mãi anh cũng không quen.
Ôn Nhiên và Tư Khiên cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát. Tuy sắc trời đã tối
nhưng giao thương trong thành phố vẫn rất phát triển, dù là ngày hay đêm đều rất nhộn nhịp, vì thế mà văn hóa chợ đêm cũng rất phổ biến. Vừa
bước ra khỏi đồn đã lập tức ngửi thấy mùi khói thức ăn nồng nặc. Cách
đây khoảng nửa con phố chính là khu chợ đêm vô cùng náo nhiệt, ăn nhậu
chơi bời cái gì cũng có.
Nhưng có một số việc không thể giải
quyết ở những nơi đông người. Dù trước khi ra ngoài Ôn Nhiên đã ăn hết
mười suất thức ăn đặc biệt, cơ mà bây giờ vừa ngửi thấy mùi đồ nướng,
không hiểu tại sao cậu lại đói bụng. Cậu cảm thấy nếu có cuộc thi Nhà vô địch Ăn Uống, có lẽ cậu sẽ giành được giải quán quân.
Thấy Ôn Nhiên đang nhìn về khu chợ, Từ Khiên đề nghị: “Cậu có muốn qua đó ăn chút gì không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không được, ở đó quá đông, nếu lát nữa có đánh nhau sợ
là hôm sau sẽ thành tin nóng gây xôn xao dư luận. Chúng ta vẫn nên đi
tới những nơi ít người hơn.”
Từ Khiên chỉ nghĩ ý ‘đánh nhau’ của
Ôn nhiên chính là mấy kiểu ‘đạo sĩ đấu phép’ kia. Mãi sau này anh mới
biết, hóa ra là đánh nhau theo nghĩa đen.
Cả hai đi bộ đến một
khu dân cư phía sau đồn cảnh sát. Nơi này ít người qua lại, cây cối cũng xanh tốt, nếu muốn đánh đấm cũng chẳng sợ sẽ khiến người khác chú ý.
Không biết có phải là do bản thân gặp ảo giác hay không, rõ ràng là đèn
đường rất sáng, nhưng khi đi theo Ôn Nhiên đến nơi vắng người, anh liền
cảm thấy cảnh vật xung quanh mình đang dần trở nên âm u hơn. Loại bóng
tối đó không giống như bầu trời chuyển sắc, mà là loại bóng tối dày đặc
đang dần dần nuốt chửng lấy ánh sáng.
Ôn Nhiên đang đi ở phía trước bỗng dừng bước. Sau đó, cây cối xung quanh họ phát ra những tiếng kêu xào xạc như bị gió lay.
Từ Khiên vẫn còn ổn, dẫu sao với ngành nghề này anh cũng thường xuyên đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, không đến mức quá sợ hãi,
nhưng cả người đều đề phòng: “Nó tới rồi sao?”
Ôn Nhiên nói: “Nó chưa từng rời khỏi anh quá xa.”
Từ Khiên hơi nhíu mày, bất ngờ có một cơn gió lạnh lướt qua tai anh. Anh
ta gần như quay người lại ngay lập tức nhưng tốc độ của anh nào có biến
hóa khôn lường nhanh như hồn quỷ kia. Từ Khiên chỉ cảm thấy bả vai đau
nhói, ngay sau đó có một lực hút cực lớn đánh tới, anh bỗng cảm giác cả
người mình như trở nên nhẹ tựa lông hồng, chỉ có thể đong đưa theo luồng sức mạnh này và chẳng thể tự làm chủ bản thân.
Giây tiếp theo,
Từ Khiên nhìn thấy một người giống hệt mình ngã xuống đất. Anh còn chưa
kịp phản ứng lại những chuyện đang xảy ra, thì Ôn Nhiên vốn đang đứng ở
bên cạnh bất ngờ vươn tay kéo anh ta ra khỏi vùng khí âm u lạnh lẽo đó:
“Mau quay lại đây cho tôi!”
Nói rồi, Từ Khiên chỉ cảm thấy sau
lưng đột nhiên nóng lên, nhiệt độ đó dường như xuất phát ra từ sâu thẳm
trong linh hồn của anh, tiếp đó lại là một lực hút khiến người ta không
còn sức lực. Ngay sau đó, anh ta cảm thấy cơ thể mình trĩu nặng trở lại, vừa mở mắt ra đã thấy chính mình đang nằm trên mặt đất.
Từ Khiên gần như phản ứng kịp thời, lập tức trở mình một cái, liền nhìn thấy Ôn
Nhiên đang túm lấy một bàn tay không giống như của con người, nhưng có
lẽ là tay người. Nói nó giống người là vì hình dáng bàn tay đó trông rất giống bàn tay con người, còn bảo nó không phải người cũng là do bàn tay kia đỏ như máu, có thể nhìn rõ từng thớ thịt sợi cơ, như thể bị thứ gì
đó lột mất lớp da.
Và không biết là chủ nhân của bàn tay kia đang mặc một bộ đồ màu đỏ hay là bị máu nhuộm đỏ cả quần áo, cùng mái tóc
đen dài che hết cả khuôn mặt. Quan trọng nhất chính là, đôi chân của cô
ta, không chạm đất.
Nhìn thấy mục tiêu của mình bị người khác
cướp mất, nữ quỷ càng trở nên điên cuồng. Oán khí dày đặc ngút trời
khiến bóng tối vốn đã hơi khác thường kia lại loang ra lần nữa, những
chiếc đèn đường gần đó nhấp nháy vài cái rồi tắt ngúm, nữ quỷ càng nhe
nanh múa vuốt vồ về phía Ôn Nhiên.
Một tay Ôn Nhiên nắm lấy cổ tay của nữ quỷ, tay còn lại bất ngờ vồ một phát vào đầu của ả.
Nữ quỷ rống lên, tuy rằng đã mất lý trí nhưng dựa theo bản năng cô ta vẫn
cảm nhận được nguy hiểm, lập tức quay người muốn bỏ chạy.
Ôn
Nhiên làm sao có thể để cho ả trốn thoát, cậu mau chóng đuổi theo. Cậu
vừa nắm lấy mái tóc dài khác thường của cô ta vừa nhấc chân gạt chân nữ
quỷ, thuận thế thu tay lại rồi trực tiếp giẫm lên người nữ quỷ đang nằm
trên mặt đất.
Ôn Nhiên cứ cảm thấy nữ quỷ này mang đến cho cậu
một cảm giác hơi khác thường. Nhưng sau khi thấy ả bị mình chặn lại rồi
liều mạng muốn trốn thoát, Ôn Nhiên cũng không kịp nghĩ nhiều, cậu dùng
một chân đè lên người nữ quỷ, đồng thời vung nắm đấm vào đầu ả.
Dù sao quỷ hồn này cũng chẳng phải là người sống, nếu người thường bị đánh như vậy sẽ trở nên hoa mắt chóng mặt, càng đánh càng mất tỉnh táo.
Nhưng khi ma quỷ bị đánh như thế, cũng chỉ đánh tan phần quỷ khí hung
tàn quanh chúng. Thậm chí sau khi những oán khí khiến ma quỷ mất kiểm
soát tan biến, chúng còn có thể khôi phục lại một phần thần trí.
Ôn Nhiên luôn tự tin về việc kiểm soát sức lực của bản thân mỗi khi ra
tay. Nhưng không ngờ rằng khi nắm đấm ấy nện xuống, nữ quỷ đang bị trấn
áp trên mặt đất lại mong manh như búp bê sứ, lập tức vỡ tan thành từng
mảnh.
Hồn phách vỡ nát đồng nghĩa với việc hồn phi phách tán,
khiến lần này tới phiên Ôn Nhiên bối rối. Cậu thật sự không đánh mạnh
chút nào mà! Thậm chí còn chưa dùng đến bùa chú đây này! Mà nữ quỷ này
có thể đánh dấu một cảnh sát, còn năm lần bảy lượt suýt nữa đã lấy được
mạng của người ta, làm sao có thể yếu ớt như vậy!
Đúng lúc này, một tiếng kinh huyền ảo vang vọng từ xa đến gần, dần dần xua tan bóng tối dày đặc mãi không tản đi kia.
Từ Khiên phải trơ mắt nhìn bọn họ đánh nhau mà chẳng thể nào xuống tay,
lúc này mới vội vàng bước tới: “Ôn Nhiên! Cậu không sao chứ?”
Ôn Nhiên lắc đầu, nhưng cậu không hề vui mừng khi nữ quỷ mình đối phó biến mất, mà lại khẽ cau mày khó hiểu.
Từ Khiên cũng không hiểu rõ về mấy chuyện kiểu này, thấy nữ quỷ đó biến
mất trong tay Ôn Nhiên, lại bắt gặp biểu cảm của cậu, anh liền hỏi: “Nữ
quỷ đó chạy mất rồi sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không có chạy, cô ta hồn phi phách tán rồi.”
Từ Khiên sững sờ, hồn phi phách tán?
Ôn Nhiên chớp mắt nhìn sang Từ Khiên: “Anh có thể nhìn thấy nữ quỷ kia?”
Từ Khiên gật đầu: “Vừa rồi tôi nhìn thấy hai người đánh nhau.” Hóa ra
‘đánh nhau’ mà Ôn Nhiên nói là động tay động chân thật, anh còn tưởng
cậu sẽ ném bùa ra đấu pháp chứ.
Ôn Nhiên cẩn thận quan sát anh
ta, nhẹ giọng giải thích: “Anh vừa mới bị nữ quỷ bắt hồn, nên mở được
thiên nhãn. Có lẽ qua mấy ngày nữa nó sẽ đóng lại, chắc không sao đâu.”
Cả hai vừa nói được vài câu, một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc áo choàng màu
xám đi tới. Vị hòa thượng này mặt mày thanh tú, gương mặt mang tướng
Phật, đôi mắt kia càng mang theo vẻ thông thấu bình tĩnh, khiến người ta vừa gặp đã muốn niệm một tiếng A – di – đà – Phật.
Thấy họ có vẻ bình an vô sự, hòa thương ấy mới cúi đầu niệm một tiếng Phật: “A – di – đà – Phật, vừa rồi khi đi qua đây, bần tăng thấy oán khí ngất trời, còn tưởng rằng có yêu ma làm loạn. Không ngờ lại có một vị đại sư đang thu
hồn, thứ lỗi bần tăng đã quấy rầy.”
Ôn Nhiên cũng cúi đầu đáp lễ: “Đại sư thật có lòng.”
Vị hòa thượng trẻ tuổi khẽ mỉm cười: “Bần tăng pháp hiệu là Vạn Không.”
Ôn Nhiên tiếp lời: “Vạn Không sư phụ.”
Từ Khiên ở bên cạnh cũng cúi đầu làm lễ. Vạn Không nhìn thoáng qua Từ
Khiên, lại thấp giọng niệm một tiếng: “A – di – đà – Phật, lửa hồn của
thí chủ ảm đạm, sợ là gần đây gặp nhiều tai họa. Nếu hôm nay có duyên
gặp gỡ, vậy bần tăng liền hoàn thành mối duyên này.”
Vạn Không nói xong, liền đưa tay vỗ nhẹ hai cái lên trên người Từ Khiên.
Từ Khiên cảm nhận được rất rõ, cả người mình đều nhẹ đi khá nhiều. Do làm
việc với cường độ cao nên anh thường xuyên cảm thấy thân thể nặng nề,
cần cổ lại đau nhức, vậy nên rất khó để nhận ra những biến hóa sau khi
bị ma quỷ đánh dấu. Bây giờ, khi quỷ khí trên người được Vạn Không sư
phụ đánh tan, Từ Khiên mới cảm nhận được rõ sự khác biệt.
Thấy cả người thoải mái hơn nhiều, Từ Khiên vội vàng nói: “Cảm ơn đại sư.”
Vạn Không mỉm cười: “Thí chủ khách sáo.”
Nói rồi, thấy Ôn Nhiên đang cúi đầu nhìn nơi quỷ hồn vừa tan biến với bộ
dạng khó hiểu, Vạn Không nói: “Chuyện vừa rồi, Ôn thí chủ không cần phải bận tâm. Đó chẳng qua chỉ là một con rối hồn.”
Ôn Nhiên nhíu mày khó hiểu: “Rối hồn?”
Vạn Không gật đầu: “Sau khi luyện hóa ba hồn bảy vía của âm hồn, và gửi
chúng vào một vật được chế tạo đặc biệt mới có thể phát huy được quỷ
lực. Muốn quỷ hồn mới có được năng lực của quỷ hồn cũ, thậm chí có thể
bỏ qua một số hạn chế đối với âm hồn, để chủ nhân càng sử dụng thuận
tiện hơn. Nhưng những vật mà rối hồn có thể gửi thân thì lại khác, hầu
hết chúng đều là giấy âm, cũng vì vậy nên có lẽ những quỷ hồn kia không
thể chịu nổi đòn tấn công của thí chủ.”
Nói cách khác, nếu như
vừa rồi Ôn Nhiên dùng bùa chú, nói không chừng sẽ đánh được thêm một lúc nữa. Nhưng cậu lại trực tiếp vung nắm đấm, miếng giấy mỏng kia làm sao
chịu được.
Nghe vậy, Ôn Nhiên lại cúi đầu hành lễ với Vạn Không
lần nữa: “Cảm ơn đại sư đã giải đáp nghi vấn trong lòng.” Hèn chi cậu
lại cảm thấy là lạ, biểu hiện của quỷ hồn vừa nãy mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với thực lực của nó. Thảo nào cậu vừa đấm một cái đã không chịu nổi, nhưng lại có thể phớt lờ huy hiệu cảnh sát mà đánh dấu lên
người cảnh sát. Thế giới ban đầu của cậu không có thứ được gọi là rối
quỷ này, đây là lần đầu cậu gặp phải.
Vạn Không nhận lời cảm ơn
này của Ôn Nhiên, thấy oán khí ở đây đã tan biến gần hết, nên cũng không nán lại lâu. Sau khi chào tạm biệt hai người họ, vị hòa thượng đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ôn Nhiên đưa mắt nhìn theo hướng Vạn Không rời đi. Người bẩm sinh có mắt Phật thật sự rất hiếm thấy.
Vị hòa thượng kia đi rồi, Từ Khiên cũng gần như khôi phục tinh thần sau
những chuyện vừa xảy ra: “Chuyện tôi bị quỷ đánh dấu, đã giải quyết xong rồi sao?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Xem như tạm thời đã giải quyết
xong. Nhưng người có thể đánh dấu anh được một lần, chắc chắn sẽ có lần
thứ hai. Nếu anh không tìm ra được kẻ chủ mưu thì có lẽ chính bản thân
anh cũng sẽ thấy không yên lòng.”
Từ Khiên gật đầu: “Chúng ta trở về cục cảnh sát đi. Cậu có đói bụng không? Để tôi mua một ít đồ ăn vặt
đem về cho. Cậu muốn ăn gì?”
Mặc dù cậu trạc tuổi với vị hòa
thượng Vạn Không kia, nhưng anh vẫn cảm thấy Ôn Nhiên gần gũi và dễ ở
chung hơn. Chưa kể vừa rồi Ôn Nhiên đã cứu anh một mạng, không tránh
khỏi càng khiến người ta có cảm giác thân cận hơn, vì vậy lời nói cũng
trở nên tùy ý hơn một chút.
Ôn Nhiên lắc đầu: “Tôi phải về trường, mai còn có tiết học. Hơn nữa, tôi nghĩ có thể mình đã có manh mối về kẻ đứng sau vụ này.”
Từ Khiên vội vàng cẩn thận hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
Ôn Nhiên nói: “Anh có thể nhìn thấy quỷ, nên chắc hẳn vừa rồi cũng đã
trông thấy, nữ quỷ muốn lấy mạng của anh kia chết một cách quỷ dị, cả
người đều không còn da.”
Đương nhiên, Từ Khiên cũng chú ý tới điểm này: “Có phải cậu muốn tôi điều tra xem người chết nào đã bị lột da không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Tôi có một người bạn bị hủy dung do có kẻ dùng da của
nạn nhân để ám hại, là loại da bị lột xuống khi người ta vẫn còn đang
sống sờ sờ. Lúc ấy chúng tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng lại
không có bằng chứng xác thực và một phần là vì chuyện này quá kỳ quặc.
Bây giờ xem ra chuyện đó có thể liên quan tới chuyện mà anh gặp phải, có phải gần đây anh đã tiếp nhận mấy vụ án mất tích, nạn nhân đa phần là
phụ nữ không? Có lẽ chuyện này có liên quan đến những vụ án đó. Hoặc là, thật ra anh đang nắm giữ một số bằng chứng được cho là chí mạng đối với kẻ chủ mưu đứng đằng sau kia. Nếu không, hắn ta sẽ không bao giờ ra tay với cảnh sát. Hiện giờ, anh có thể sắp xếp nó lại một chút, còn tôi sẽ
bảo bạn kia liên lạc với anh để giải thích rõ tình hình cụ thể.”
Câu nói này của Ôn Nhiên khiến tim Từ Khiên đập loạn, bởi vì anh ta thật sự đang xử lý một vụ án mất tích hàng loạt, tính đến hôm nay đã có ba cô
gái biến mất, nó hiện cũng là vụ án khó giải quyết nhất trong tay anh.
Nạn nhất mới nhất là cô gái đã mất tích ba ngày trước, có nghĩa là nếu
như không mau chóng bắt được hung thủ, rất có thể sẽ có thêm một nạn
nhân khác.
Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là một trong những trường hợp
báo án, không ngờ lại có liên quan đến khía cạnh thần quái. Nếu như kẻ
đứng đằng sau là người trong Huyền Môn, e là bọn họ sẽ gặp nhiều rắc rối hơn khi truy bắt. Nghĩ tới đây, Từ Khiên không thể không hỏi: “Không
biết tôi có thể nhờ cậu giúp điều tra chuyện này được không? Nhưng về
mức thù lao thì có lẽ sẽ không được hậu hĩnh lắm đâu.”
Anh ta
không biết giá thị trường để mời một đạo sĩ ra tay là bao nhiêu, nhưng
có thể mời được đạo sĩ chân chính như thế này, sợ là không hề rẻ chút
nào.
Ôn Nhiên nói: “Được, có tiến triển gì thì cứ liên lạc cho
tôi, thù lao không quan trọng. Dù sao nếu hợp tác với nhân viên nhà nước như anh cũng chẳng hy vọng là kiếm được tiền.” Không lỗ đã là may lắm rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Ôn Nhiên, Từ Khiên không khỏi bật cười, lại tò mò hỏi: “Tôi cứ nghĩ khi nhóm đạo sĩ như cậu nói tới chuyện bắt quỷ, đại loại là sẽ ném bùa chú ra.”
Ôn Nhiên nhướng mày: “Nếu có thể tự nguyện thì không nên cưỡng ép, nếu có thể đánh nhau càng không nên dùng bùa.” Bùa chú chỉ là vật ngoài thân, không nên quá ỷ y vào nó. Hơn nữa, dù vẽ bùa không quá khó, nhưng lại tốn tiền, có thể tiết kiệm được chút nào thì
hay chút nấy.
Xe của em trai Từ Khiên vừa bị hỏng, trong
khoảng thời gian này anh cũng không dám lái xe vì lo sợ sẽ gặp tai nạn
trên đường, chẳng qua Ôn Nhiên khá dễ nói chuyện. Từ Khiên còn chuyển
tiền ting ting cho cậu, nếu đã không mời một bữa ăn khuya thì cũng nên
gửi cho cậu một bao lì xì lớn. Nửa đêm nửa hôm người ta chạy đến giúp
mình, lại còn vừa đánh một trận kịch liệt, không lý nào lại để người trở về tay không được, ít nhất cũng nên có chút lòng thành.
Thậm chí Từ Khiên còn bắt đầu nghĩ không biết mình nên gửi tiền cảm ơn cho cậu
thế nào sau khi chuyện này kết thúc, có lẽ sẽ lại gửi thêm một bao lì xì khác cho cậu, của ít lòng nhiều.
Ôn Nhiên vừa về đến ký túc xá
cũng không vội đi tắm rửa, mà trực tiếp nằm ngửa trên giường mình. Cậu
đã xử lý rất nhiều lệ quỷ, nhưng ít khi thật sự đánh tan hồn phách của
chúng, chưa kể nữ quỷ tối nay lại có thể là một trong những người bị
hại.
Tuy trong lòng hơi khó chịu, nhưng Ôn Nhiên cũng sẽ không ôm lỗi của người khác vào mình khiến bản thân ngột ngạt. Tất cả những gì
cậu có thể làm là mau chóng tìm ra hung thủ đứng đằng sau. Đây là lần
đầu tiên cậu cảm thấy bức bách muốn mau chóng giải quyết một việc kể từ
khi mình đến thế giới này.
──── ∘°°∘ ────
Bên phía Từ
Ngạn cũng đã biết chuyện anh mình và Ôn Nhiên hợp tác với nhau. Nhưng
thân phận của Ôn Nhiên không chỉ là một vị đạo sĩ mà còn là một người
chồng hợp pháp của sếp mình. Điều này khiến những khi anh ta có chút do
dự muốn nói lại thôi khi đối mặt với đại boss.
Tuy rằng Kỳ Vân
Kính ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngờ nghệch, ngược lại là người vô cùng nhạy bén. Anh nhìn thoáng qua vẻ mặt của Từ Ngạn, liền dừng việc phê duyệt công văn lại: “Có chuyện gì
sao?”
Từ Ngạn kể lại hết tất cả những chuyện xảy ra trong mấy
ngày qua như đang báo cáo công việc: “Anh hai tôi nói, vấn đề này có lẽ
phải phiền cậu Ôn giúp đỡ nhiều. Nhưng vì không muốn bứt dây động rừng
nên mới không công khai việc mời cậu Ôn giúp đỡ ra bên ngoài. Sếp, bản
thông tin về cậu Ôn mà anh đã điều tra lúc trước, có lẽ đã sai rồi.”
Với tư cách là một luật sư riêng của Kỳ Vân Kính, đồng thời cũng là người
đã soạn thảo ra bản hợp đồng hôn nhân, những tài liệu có liên quan đến
Ôn Nhiên đều do một tay anh ta chỉnh lý, nên anh cũng biết cậu ấy vốn là loại người ông chủ mình ghét nhất. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, người
thật và người trong tài liệu lại có sự khác biệt quá lớn. Ngoài ra Ôn
Nhiên còn nhiều lần cứu anh trai của mình, chuyện khác không tới lượt
mình nói nhưng ít nhất anh ta không muốn sếp mình có hiểu lầm quá sâu về Ôn Nhiên. Dẫu cho đó chỉ là một mối quan hệ hợp đồng, nhưng hai người
cũng thường xuyên chạm mặt nhau ở nhà, nếu có nhiều thành kiến thì chắc
chắn Ôn Nhiên sẽ chịu một chút ủy khuất.
Kỳ Vân Kính vẫn trưng bộ mặt vô cảm nhìn Từ Ngạn: “Ôn Nhiên tự mình hứa giúp đỡ?”
Từ Ngạn gật đầu. Nếu cậu không đồng ý, chẳng lẽ bọn họ còn có bản lĩnh
cưỡng ép cậu sao? Theo những gì anh hai mình nói, cậu chính là người đấu tay đôi với ma quỷ, đánh đến mức hồn phi phách tán.
Kỳ Vân Kính ‘ừ’ một tiếng: “Chuyện của cậu ấy, cứ để cậu ấy tự quyết định là được.”
Từ Ngạn nhìn ông chủ bằng ánh mắt kỳ lạ. Tại sao trông sếp lại không có vẻ gì là ngạc nhiên cả? Có phải anh ta đã bỏ lỡ điều gì rồi không?
Thấy anh ta vẫn còn đứng trong văn phòng không đi, Kỳ Vân Kính liếc anh một cái: “Còn có việc gì sao?”
Từ Ngạn vội vàng lắc đầu: “Không có, thưa sếp. Vậy tôi ra ngoài trước.”
Sau khi Từ Ngạn ra ngoài, Kỳ Vân Kính nhìn đống văn kiện một lúc, nhưng chỉ chốc lát anh đã không nhịn nổi mà lấy điện thoại cá nhân ra. Sau khi
bật màn hình lên thì lại dừng tay, qua một hồi lâu màn hình tự tắt, rồi
anh lại bật lên, mở khóa và bật wechat của Ôn Nhiên, nhắn một tin bảo
cậu tối nay về nhà ăn cơm.
Ở bên này, Ôn Nhiên đang bấm điện thoại nên gần như trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Có lẽ Kỳ Vân Kính cũng hài lòng với tốc độ trả lời của cậu mà tâm trạng
anh tốt lên một cách khó hiểu. Lúc này anh mới khóa máy và bắt đầu làm
việc trở lại.
──── ∘°°∘ ────
Đến khi Ôn Nhiên quay lại Kỳ gia, cậu phát hiện ngoài các loại rau củ xanh mướt trong vườn, hàng đào trồng quanh vườn đã cho ra rất nhiều quả, quả nào quả nấy cũng to và
ngọt. Cậu còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt và tươi mát
của những quả đào ở trong gió.
Những cây đào này vốn đã là cây cổ thụ chín muộn, phải gần chục năm mới kết trái. Bởi vì chúng là đào
ghép, nên nhà vườn bán đào cũng có nói năm nay chưa thể kết quả, cần
phải chăm bón thêm. Không ngờ do được đất linh tẩm bổ, chúng say quả sớm và tốt tới vậy.
Vừa ngửi thấy mùi Ôn nhiên đã thèm đến chảy nước miếng, thấy bác quản gia đã rửa sạch một rổ trái cây, cậu không nhịn
được mà cầm một trái lên ăn. Quả nhiên mùi vị cũng y như vậy, vừa thơm
vừa ngọt, lại mang theo vị đào đậm đà, thậm chí còn ngon hơn rất nhiều
so với những quả đào nhạt như nước lã mua ở bên ngoài.
Khi Ôn
Nhiên còn đang nhấm nháp, Kỳ Vân Kính cũng tan ca sớm, vừa về tới nhà.
Bắt gặp cậu mặc một chiếc áo hoodies, vắt khăn tay trước ngực, ngồi xếp
bằng trên ghế sô pha và gặm nhấm quả đào từng chút một, trông như một
đứa trẻ. Vậy mà cậu dám mang bộ dạng chưa đủ lông đủ cánh này tới giúp
cảnh sát phá án, chẳng lẽ nhóc con này không biết hai chữ ‘nguy hiểm’
viết như thế nào hay sao.
Bị anh nhìn chằm chằm lâu như vậy, Ôn
Nhiên không nhịn được mà nuốt một ngụm nước đào, nói: “Anh có muốn ăn
thì qua đó lấy nha, sao cứ nhìn chòng chọc vào tôi làm gì.”
Kỳ Vân Kính thu hồi ánh mắt, xoay người đi lên lầu.
Ôn Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh với vẻ mặt khó hiểu. Cái người này có tật xấu gì à?
Sau khi ngủ lại Kỳ gia một đêm, sáng hôm sau Ôn Nhiên liền xách theo một
giỏ đào mới hái chuẩn bị quay về trường học, lại bất ngờ đụng mặt Kỳ Vân Kính đang chuẩn bị tới công ty. Kỳ gia có rất nhiều xe, nên có một
chiếc xe chuyên dụng để chở cậu tới trường học, không cần phải quá giang xe của Kỳ Vân Kính. Thế là Ôn Nhiên vẫy tay chào tạm biệt anh.
Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua cậu, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nhớ tự lượng sức mình, đừng có khoe mẽ.”
Ôn Nhiên ‘ồ’ lên một tiếng. Chờ đến khi xe chạy đi cậu mới phản ứng lại,
cái anh Kỳ Vân Kính này có lẽ đã nghe Từ Ngạn kể lại chút gì đó, nên mới cố ý dặn dò cậu chăng? Sao cậu lại không biết Kỳ Vân Kính thuộc tuýp
người gia trưởng như vậy.
──── ∘°°∘ ────
Vừa tới trường,
Ôn Nhiên liền nhận được tin nhắn của Từ Khiên, cậu vội vàng đặt mấy quả
đào vào ký túc rồi chạy tới đồn cảnh sát.
Từ Khiên dẫn Ôn Nhiên
về văn phòng và chỉ giới thiệu cậu là bạn của mình với đồng nghiệp. Mặc
dù anh tin vào những điều này, nhưng với thân phận là một cảnh sát nên
vẫn còn nhiều kiêng kỵ. Bất kể là Nhà Nước có công nhận Huyền Môn hay
không, đối với một người bình thường, những điều này đều thuộc phạm vi
mê tín dị đoan, vốn không nên giống trống khua chiêng.
Từ Khiên
đưa thông tin của ba nạn nhân cho Ôn Nhiên xem: “Đây là hồ sơ của ba cô
gái đã mất tích trước đây. Dựa theo những gì chúng tôi điều tra được, ba cô gái này không hề có điểm gì giống nhau, lối sống cũng hoàn toàn
không trùng khớp. Trước mắt đây là tất cả những thông tin tôi có được.
Ngoài ra, tối qua tôi đã ngồi phân tích thật kỹ, nhưng vẫn không tìm ra
bất kỳ bằng chứng nào quan trọng mình đang nắm giữ có thể dẫn tới họa
sát thân.”
Ôn Nhiên cẩn thận xem thông tin về ba người đó, tuổi
tác khác nhau, ngày sinh cũng không có gì đặc biệt, không phải chí âm
cũng chẳng phải chí dương, quả thật chả có điểm chung nào. Ôn Nhiên để ý đến ý tứ trong lời nói của anh, khẽ cau mày: “Trước đó thì sao?”
Từ Khiên nói tiếp: “Sáng hôm nay chúng tôi lại nhận được một vụ án khác.
Người mất tích là một công nhân viên chức 23 tuổi. Người này tăng ca vào tối hôm qua, hơn tám giờ tối mới rời khỏi công ty. Từ công ty đến nhà
cô ấy mất khoảng nửa tiếng. Lúc nạn nhân tan làm đã nhắn tin cho gia
đình biết, nhưng đợi đến hơn chín, mười giờ khuya vẫn chưa thấy cô về
nhà, điện thoại cũng không gọi được, người nhà lập tức tới đây báo án
vào khuya hôm qua. Mặc dù chưa đến 24h nên chưa thể lập thành một vụ án, nhưng thấy tình hình đặc thù, tối qua đồn đã điều động cảnh sát đi tìm. Có điều, cũng giống với ba người mất tích trước đó, không hề tìm thấy
chút dấu vết nào, sáng hôm nay mới đưa vụ án này vào báo cáo.”
Nghĩ đến những nạn nhân liên tục biến mất, Từ Khiên không khỏi thở dài nặng
nề: “Về những nạn nhân mất tích trước đó, chúng tôi cũng đã điều ra về
họ hàng thân thuộc của họ, gia đình của cả ba người đều rất bình thường. Nhà của Trần Tư là dân buôn bán nhưng làm ăn không lớn, có một cửa hàng nhỏ, hàng xóm láng giềng lâu đời hơn chục năm và chưa từng gây thù oán
với ai. Người nhà của Kim Lan Lan và Quách Phàm đều là dân lao động bình thường, cha mẹ của họ là công nhân viên chức. Ba nhà ở ba khu cách biệt và địa điểm xảy ra vụ án cũng khác nhau. Về việc hung thủ của cả ba vụ
án mất tích này có phải cùng một người hay không thì cũng chỉ là phỏng
đoán của chúng tôi, chứ cũng không có chứng cứ xác thực, bởi vì họ thật
sự chẳng có bất kỳ điểm chung nào cả.”
Ôn Nhiên nói: “Vậy hôm nay anh tìm tôi là muốn tôi giúp anh xem cái gì?”
Từ Khiên tiếp: “Hôm qua tôi đã cố tình đến nhà của những nạn nhân, bao gồm cả vụ án vừa mới báo cáo ngày hôm nay, và đã lấy được những món đồ
thường dùng của bốn nạn nhân. Tôi muốn hỏi thử là, dưới tình huống này,
liệu cậu có thể chiêu hồn được không, hoặc là có thể xác định đại khái
phương hướng của bọn họ hay không.”