Thôn Tam Thủy không có gì thay đổi so với trước đây, trên con đường nhỏ
nằm giữa ruộng, Giang Triều sải bước đi về phía trước, chiếc đĩa tròn
màu đỏ sau lưng đang dần dần khuất núi. Trên mặt hắn phủ một lớp màu đỏ, góc cạnh cứng rắn cũng trở nên mềm mại hơn.
Đã là ngày thứ năm
rồi, vào lúc mặt trời hoàn toàn bị che khuất sau ngọn núi, trong lòng
hắn lại gạch một nét bút. Theo sau lưng hắn có hai người, cách hắn một
khoảng nhất định, hai người không nhanh không chậm bước đi, đang thì
thầm nho nhỏ với nhau.
"Nay là ngày thứ mấy rồi, anh chúng ta
lòng nóng như lửa đốt mà vội vàng trở về, đoán chừng lại phải thất vọng
nữa", Cẩu Đản bĩu bĩu môi, "Cũng không biết trí thức trẻ rót cho thứ
canh đường mật gì, giống như người mất hồn vậy, tìm anh ấy nói chuyện
cũng không thèm quan tâm chúng ta."
"Mày nói nhỏ tí, nếu bị anh Giang Triều nghe được, nghĩ cũng đừng nghĩ, thèm đòn cũng đừng lôi kéo tao chịu cùng mày."
Được Thạch Đầu nhắc nhở, Cẩu Đản chột dạ liếc nhìn bóng lưng của Giang
Triều. Thấy Giang Triều vẫn một mình đi về phía trước không thèm quan
tâm đến cậu ta mới nhẹ nhàng thở ra. Cái miệng thì khép lại nhưng trong
lòng vẫn không ngừng ầm ĩ mà nghĩ đông nghĩ tây.
Cậu ta phải
công nhận, trí thức trẻ là xinh đẹp nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia tưởng như véo được ra nước, khắp vài dặm gần đây cậu cũng chưa từng
thấy qua cô gái nào yểu điệu giống cô thế này. Hơn nữa trước đây cậu
nghe nói đa số người thành phố rất kiêu ngạo và xem thường người nhà quê bọn họ, nhưng trí thức trẻ lại không giống vậy, cô ấy gặp ai cũng tươi
cười chào đón, là một dáng vẻ rất tốt tính.
Nói thật lòng, một
cô gái xinh đẹp như này cậu ta cũng muốn cưới về nhà, dù xem như tổ tông mà cung phụng cũng được. Nhưng mà anh Giang Triều của cậu đâu phải
người nông cạn tùy tiện. Trước đây có một tá lại một tá con gái để ý anh ấy, cũng có những cô nhan sắc không tệ, nhưng chưa từng thấy Giang
Triều để ý đến người nào, nếu không thì với điều kiện của hắn, hai mươi
tuổi đầu rồi cũng sẽ không mãi độc thân thế.
Chẳng lẽ
trí thức trẻ là yêu tinh biến thành à, nếu không thì tại sao mọi người
đều muốn cưới cô về làm vợ. Cậu ta còn đang lẩm bẩm trong lòng, Giang
Triều đã nhảy khỏi bờ ruộng, rẽ vào một góc rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lòng hắn nghĩ ngợi, lúc về đến nhà trời vừa sẩm tối, hắn đạp lên dư
quang của ánh mặt trời cuối cùng bước vào cửa, cha hắn vắt chân ngồi
trên băng ghế dài ngoài sân, nét mặt vui mừng dạt dào.
"Về rồi
à!" Giang Đại Hữu vừa nói vừa hút tẩu thuốc của ông, cái tẩu thuốc bình
thường trước giờ không nhả khói kia vậy mà lạ kỳ lại lóe lên ánh lửa.
Chỉ thấy miệng ông thong thả nhả ra một vòng khói, dáng vẻ híp mắt rất
hưởng thụ.
"Ba, sao hôm nay lại nỡ châm bảo bối của ba thế."
Giang Triều đi đến lu nước bên cạnh, múc nước rửa mặt, đôi mắt lại không kìm được liếc về phía phòng của Giang Tiểu Mai, thấy trong phòng không
có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi thất vọng một trận.
"Còn
không phải cô nhóc An Khê kia có lòng à, từ thị trấn mang về cho ba
không ít thuốc lá. Cô nhóc này cũng thật là, mang về bao nhiêu thứ, tiêu hết cả bao nhiêu tiền, khó lắm mới có được tí tiền mà cũng không biết
tự tích cóp, đúng là làm bậy!" Giang Đại Hữu oán trách ngoài miệng,
trong lòng lại thoải mái một trận. Tuy rằng ông không mong người ta báo
đáp ông cái gì, nhưng tình cảm là từ hai bên, ai tốt với ông ông cũng
nhớ kĩ trong lòng.
"An Khê quay lại rồi?", gáo múc trong tay
Giang Triều chần chừ giữa không trung, chiếc bóng phản chiếu trên mặt
nước, gưỡng mặt hắn kéo căng.
"Không phải về rồi à? Chiều nay về đến nhà, mang về cho mẹ con một túi kẹo trái cây lớn, dịp lễ tết cũng
chưa được ăn đồ tốt thế đâu. Con đừng nói kẹo ngọt lịm, ăn rất ngon. Cả
Tiểu Mai cũng không bị bỏ quên, An Khê mua quần áo cho nó, khiến nó vui
vẻ lắm, giờ nó ôm khư khư quần áo mới, còn không nỡ ra khỏi cửa kìa."
Giang Đại Hữu bĩu môi nhìn về căn phòng kia, giọng nói đầy vẻ ghét bỏ
con gái mình.
Ảnh phản chiếu trong nước bị phân tán thành từng
đợt sóng nhỏ rồi lại tan thành từng mảnh, bóng khuôn mặt chứa ý cười nơi khóe mắt kia mơ hồ một chút rồi dần dần tụ lại, đọng lại thành một hình ảnh sống động.
Đi dường cả ngày, buổi chiều An Khê ngủ một
giấc, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cô mới tỉnh dậy, Giang Tiểu Mai
vẫn ôm quần áo ngồi ở đầu giường, ngây ngô cười cười.
Buồn cười
lắc lắc đầu, An Khê xuống giường, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài,
thấy Giang Triều đang nói chuyện với Bí thư chi bộ. Cô liếc nhìn túi đồ
Châu Lan Lan nhờ cô đưa giùm, hơi khó xử, cô không muốn nói chuyện với
Giang Triều cho lắm. Mỗi lần cô với hắn mặt đối mặt, không biết là khí
thế trên người hắn quá áp bức hay là vì gì, cô luôn cảm thấy bị chèn ép
không thở nổi.
Lại lui về bên mép giường, trái nghĩ phải nghĩ một hồi, cuối cùng ánh mắt đặt lên người Giang Tiểu Mai, "Tiểu Mai."
"Sao vậy, chị An Khê." Giang Tiểu Mai cũng không ngẩng đầu, hỏi lại cô một câu trong vô thức.
"Tiểu Mai, có thể làm giúp chị một chuyện không?"
Giang Tiểu Mai vội vàng gật đầu không ngừng, lúc này An Khê mới lấy cái túi
đặt ở trên tủ quần áo màu đen xuống, "Phiền em đưa thứ này cho Giang
Triều, mấy hôm trước lúc chị đi Hợp tác xã cung tiêu có gặp nhân viên ở
đó, tên là Châu Lan Lan, cô ấy nhờ chị đưa cho anh của em."
Giang Tiểu Mai nhận lấy cái túi, dưới ánh sáng mỏng manh có thể miễn cưỡng
nhìn thấy mấy chữ lớn Hợp tác xã cung tiêu đỏ thẫm. Cái túi rất nặng,
Giang Tiểu Mai ước lượng hai lần, không biết có thứ gì bên trong. Sau
khi được nhờ, cô nhóc vội vàng nhanh chóng đi ra bên ngoài, trước khi đi còn khóa cẩn thận bộ quần áo kia vào trong ngăn tủ.
Lúc cô nhóc đi đến cạnh cửa, An Khê đột nhiên gọi: "Tiểu Mai, em chờ một chút."
Giang Tiểu Mai dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, thấy An Khê lại cẩn thận tìm
kiếm một phen trong túi vải của mình, lấy từ bên trong ra một chiếc bút
máy màu đen với một lọ mực nước, chạy chậm ra đặt vào tay Giang Tiểu
Mai, "Tiểu Mai, phiền em cũng mang cái này đưa cho anh em nha."
"Cái này cũng là Châu Lan Lan nhờ đưa giùm ạ?"
An Khê cắn môi, gương mặt hơi ửng đỏ, "Em cứ nói là cảm ơn hắn lần trước dẫn chị lên núi."
Hồi trước thấy Giang Triều ghi chép phân công công việc, cây bút mực kia
của hắn sắp dùng hết rồi. Lúc cô đi ngang qua quầy hàng, vừa hay nhìn
thấy cây bút máy này liền mua nó luôn, cũng không biết Giang Triều có
thích hay không.
Giang Tiểu Mai "ồ" một tiếng dài, giống như con
thỏ mà nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa phòng. An Khê đứng cạnh cửa một hồi, nhìn thấy Giang Tiểu Mai gọi Giang Triều qua một bên.
Ở cửa nhà bếp treo hai dây ớt khô, trên cây cột gỗ có vài vết thủng bị côn trùng
ăn mòn, bóng dáng hai người ẩn trong bóng tối. Nhận lấy túi đồ trên tay
Giang Tiểu Mai đưa qua, mày rậm của Giang Triều khẽ nhướng, hỏi: "Cái gì đây?"
"Chị An Khê nhờ em đưa cho anh", Giang Tiểu Mai ngừng một
lúc mới nói tiếp, "Chị ấy nói là Châu Lan Lan ở Hợp tác xã cung tiêu đưa cho anh. Anh, Châu Lan Lan này là ai, sao trước giờ không nghe anh nhắc qua."
Ý cười trên mặt Giang Triều cứng lại rồi nhanh chóng tan
ra thành vẻ mặt vô cảm, "Người không quen, em quan tâm cô ta là ai làm
gì?"
Giang Tiểu Mai vẫn cứ cười hì hì, không mảy may bị ảnh
hưởng tí gì, chỉ thấy một tay cô giấu sau lưng, nheo mắt trêu ghẹo nói:
"Sao thế? Anh, em thấy anh rất thất vọng thì phải. Có người tặng đồ cho
anh mà còn không vui, nếu là em thì đã sớm vui bay lên trời luôn rồi."
Giang Triều trừng mắt nhìn cô một cái, Giang Tiểu Mai chỉ cảm thấy lạnh
sống lưng một phen, thấy anh của cô xoay người muốn đi, cô vội giữ chặt
anh mình lại, "Anh, anh đừng đi chứ, em còn có lời chưa nói xong mà!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Triều, Giang Tiểu Mai mới duỗi tay từ sau
lưng ra, "Cái này mới là đồ chị An Khê tặng cho anh, nói là cảm ơn anh
đưa chị ấy lên núi."
"An Khê còn nói với em gì nữa không?" Giang Triều nhếch miệng.
Giang Tiểu Mai lắc lắc đầu, hơi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Giang Triều,
nhận quà không phải là nên vui vui vẻ vẻ à? Giống như cô có thể vui vẻ
nguyên cả một năm, sao anh của cô lại vẫn là dáng vẻ ủ dột không vui thế kia.
Giang Triều cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Lời
của An Khê cứng rắn vạch rõ ranh giới giữa hai người bọn họ, khiến hắn
đột nhiên sinh ra loại cảm giác bất lực. Giang Triều nắm chặt lòng bàn
tay, ít nhất cô còn nhớ đến hắn không phải sao?
Hắn không vội
vàng, thứ hắn có là thời gian để tiêu tốn ở cạnh cô. Chỉ trong chớp mắt
suy nghĩ, dao động trong mắt Giang Triều rất nhanh liền biến mất không
thấy bóng dáng.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, căn nhà lớn ở
Giang gia vẫn còn chưa ngủ. Cháu trai trưởng nhà họ Giang là Giang Chấn
Nghiệp năm nay ba tuổi. Tuy là tuổi còn rất nhỏ nhưng lại là đứa nghịch
ngợm phá phách gây đủ thứ chuyện. Toàn bộ Giang gia, trừ chú hai của nó
ra thì không ai có cách nào trị được nó.
Trong phòng còn vang
tiếng tí tí tách tách của giấy gói kẹo, Giang đại tẩu Dương Ngọc Liên
một phen đoạt lấy kẹo trong tay con mình. Thằng quỷ nhỏ nhìn lòng bàn
tay trống rỗng, miệng nghẹn ngào, bật khóc thật lớn, tiếng khóc ầm ĩ
vang rung trời.
Dương Ngọc Liên tát một cái vào trên trán trơn
bóng của con trai, mắng: "Khóc gì mà khóc, nhanh khai báo cho mẹ nghe,
kẹo ở đâu ra."
Thằng quỷ nhỏ chỉ biết khóc, hơn nữa tiếng khóc
càng lúc càng lớn, múa máy tay chân mà cào lung tung lên người mẹ nó.
Tay Dương Ngọc Liên bị cào ra vài đường, vệt máu chảy ra, đau đến mức cô ta nhe răng trợn mắt rồi lại tát thằng nhỏ thúi một cái.
Cả một ngày mệt mỏi, Giang đại ca mới vừa nằm xuống còn chưa kịp nhắm mắt lại
phải mở mắt ra, không kiên nhẫn mà mắng một tiếng, "Ngọc Liên, em cướp
kẹo của con làm gì, kẹo đó là mẹ cho nó."
Anh cả Giang gia tên là Giang Ba, có tiếng là tính tình tốt. Cho dù tức giận mười phần thì lúc
biểu hiện sự giận dữ ra ngoài cũng chỉ còn lại ba phần, cho nên cả vợ
lẫn con đều không sợ hắn.
"Ôi, mẹ còn giấu kẹo không cho người
ta biết à! Giang Ba, không phải tôi nói chứ, tôi gả vào nhà họ Giang các người, làm trâu làm ngựa cho nhà anh, sinh con dưỡng cái, không những
chả được gì tốt lành, còn bị người ta đề phòng như phòng trộm cướp, có
thứ gì tốt cũng giấu giếm tôi. Anh nói xem tôi đây muốn cái gì?"
Dương Ngọc Liêm giọng chóe như lấy thương mang côn mà châm chọc, giọng nói to vang như sợ người ta không nghe thấy.
Mặt Giang Ba đỏ lên, mũi tức đến mức sắp bốc khói, nhưng tính tình tốt lại
khiến hắn không nói ra nổi lời quá đáng nào, "Kẹo là An Khê hôm nay mang từ thị trấn về, không liên quan gì tới mẹ tôi."
Hôm nay Dương
Ngọc Liên dắt theo con trai về nhà mẹ đẻ, trời tối mới quay lại, vẫn
chưa biết chuyện An Khê đã trở lại. Nếu không với tính tình có thể nhổ
cả lông chim nhạn bay ngang qua của cô ta, sao có thể dễ dàng buông tha
cơ hội vớ món hời được.
"Giang Ba, anh nói thật xem, hôm nay con nhóc chết tiệt kia có phải mang rất nhiều đồ tốt về đúng không?" Dương
Ngọc Liên đảo mắt, trong mắt lóe ra tia sáng.
"Đừng hỏi tôi, tôi không biết cái gì hết." Giang Ba nhắm mắt lại, dứt khoát nằm giả chết trên giường.
Dương Ngọc Liên nhìn bộ dạng không có tiền đồ của chồng, không khỏi lại mắng thêm một trận nữa.