An Khê đến Bảo Lâm đường một chuyến, Bảo Lâm đường là một cửa hàng có
tuổi đời trăm năm ở huyện Dương Thụ Lâm. Rất nhiều người với tư tưởng
bảo thủ vẫn có thái độ nghi ngờ với y học phương tây, cho nên Bảo Lâm
đường vẫn có thể tồn tại ở niên đại này.
Từng đoạn từng đoạn ván
cửa lớn bị gỡ xuống, bên trong cửa hàng vắng lặng chỉ có một người đàn
ông trung niên hơn 40 tuổi trông giữ. An Khê tới cũng tính là sớm, người ta vừa mới mở cửa. Cô bước qua ngưỡng cửa, đi về phía quầy, người đàn
ông đang dùng chổi lông gà phủi bụi, thấy An Khê đi vào, ông ta ngừng
động tác tay, hỏi xem cô tới để khám bệnh hay là bốc thuốc.
"Xin hỏi nơi này có thu mua dược liệu không?" An Khê chống tay lên mặt trên của quầy, quầy cao vừa đến eo cô.
Người đàn ông trung niên đánh giá cô vài lần, nhìn hai tay cô trống trơn,
cũng không có vẻ như mang dược liệu tới, "Thu thì có thu, chỉ là một cô
gái như cô cũng muốn bán dược liệu hay sao?"
Hai mắt An Khê sáng
lên, trái tim treo trên cao rốt cuộc cũng hạ xuống, xem ra Châu Lan Lan
không lừa cô. "Ưm, đúng vậy! Tôi muốn bán dược liệu", vừa nói cô vừa
tháo túi của mình xuống, cẩn thận lấy từ bên trong ra vài bao thuốc lớn
được gói đàng hoàng bằng giấy vàng.
Người đàn ông mở giấy vàng
ra, lộ ra dược liệu đã bào chế tốt ở bên trong--- Đương quy, Thiên ma... đều là những dược liệu có giá trị dược tính rất cao. Ông nhặt một nhành Đương quy để sát mũi ngửi một cái, công dụng không tệ. Xem ra người bào chế ra dược liệu này hẳn là một tay già đời, không thì công dụng của
thuốc không thể được giữ lại hoàn hảo như thế này. Dược liệu này hoàn
toàn không cần cửa tiệm phải tiến hành gia công thêm lần hai mà đã có
thể đưa vào sử dụng.
"Tiểu đồng chí, trước đây sao chưa từng gặp qua cô vậy?" Thường ngày bọn họ đa số đều thu mua dược liệu từ những
người trên núi kia, những người thường xuyên qua lại đều quen biết hết,
nhưng ông chưa từng gặp qua cô gái trẻ này.
Tuy rằng
hiếm lạ dược liệu của cô, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, không thì nếu
thu mua phải thứ đồ có lai lịch không rõ thì cũng phiền phức.
"Tôi mới từ Bắc Kinh tới, nửa tháng trước vừa đến huyện Dương Thụ Lâm, bây
giờ đang tham gia lao động sản xuất ở thôn Tam Thủy", An Khê cười giải
thích.
"Dược liệu này do cô bào chế à?", trong mắt ông ta hơi
ngạc nhiên, vốn dĩ cho rằng dược liệu này do vị lão nhân nào có kinh
nghiệm trong nhà cô bào chế, nhưng mà nếu đối phương là trí thức trẻ vừa được điều xuống, giả thuyết này cũng không xảy ra rồi. Không ngờ một
tiểu đồng chí tuổi còn rất trẻ mà có thể nắm chắc dược tính tốt như vậy, cũng là điều không dễ dàng.
An Khê gật gật đầu.
Trong
lòng ông có dự tính, cười cười dùng cái cân bên cạnh cân trọng lượng của dược liệu, dược liệu đã bào chế xong với dược liệu tươi trên cây không
giống nhau lắm. Trong hai thứ, giá trị của thứ trước chắc chắn là cao
hơn rất nhiều. Dược liệu bọn họ từng thu mua đa số là dược liệu cây
tươi, rất hiếm khi thấy dược liệu đã được bào chế xong.
Cuối
cùng cân xong trọng lượng, tính toán một hồi, đối phương tính cho An Khê tổng cộng 20 đồng tiền. Thời buổi bây giờ có thể mua được một quả trứng với giá chỉ vài xu, 20 đồng tiền thật sự là không ít rồi.
"Tiểu đồng chí, sau này nếu lại có dược liệu tốt thì cứ đưa thẳng qua đây, ở
đây nhận hết, giá cả thì cứ yên tâm, tuyệt đối không thiếu cô nửa xu.""
Nhận lấy tiền từ tay chủ tiệm, An Khê nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt tròn xoe
híp lại thành một đường chỉ, xem ra tâm trạng không tệ.
Tuy rằng
Thiệu Bội Hà cho cô không ít tiền, nhưng cô biết, đó chỉ là thu nhập một lần, về sau có thể sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa. Cô không thể cứ
dựa vào số tiền đó rồi miệng ăn núi lở mà phải tiết kiệm tiền cho thật
tốt, sau này sẽ dùng nó để mua nhà. So sánh với giá nhà tấc đất tấc vàng ở Bắc Kinh kiếp sau, thời buổi này mua nhà tuyệt đối là một khoản đầu
tư tốt không sợ bị lỗ.
Giống như tiền kiếm được nhờ bán thuốc,
có thể thường có thu nhập, chỉ cần dược liệu trên núi không đứt thì
đường tiền tài của cô cũng sẽ không đứt đoạn. Đây là con đường phát tài
tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến bây giờ.
Trước khi rời khỏi Bảo
Lâm đường, đôi mắt An Khê vô tình liếc thấy một cuốn sách kê ở góc bàn,
bìa sách quen thuộc kia khớp vào cuốn sách ngữ văn trong kí ức của Điền
Khê.
"Xin cho hỏi?" An Khê há miệng thở dốc.
Người đàn ông quay người lại hỏi: "Tiểu đồng chí, còn có việc gì sao?"
Cô cắn môi dưới, trên mặt hơi ửng đỏ, nhỏ giọng ngập ngừng, "Quyển sách
kia của ngài còn cần không?", cô chỉ chỉ xuống dưới bàn.
Người
đàn ông nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, "Cô nói quyển sách kia à? Là
của con trai tôi, bây giờ nó không học nữa mà nhập ngũ rồi. Lúc nó còn
đi học để lại không ít sách, tôi thấy bán cũng không được bao nhiêu tiền nên toàn để ở trong góc đóng bụi, sao thế?"
"Tôi có thể mua những quyển sách đó không?" Tay An Khê nhéo góc áo, trong mắt chứa đựng một chút chờ mong.
Những quyển sách này, vốn dĩ An khê muốn đến trạm phế phẩm tìm một chút, lại không ngờ có thể tìm được ở chỗ này.
Người đàn ông "dô" một tiếng, "Nói gì mua với cả không mua, thằng con nhà tôi là đứa nhìn thấy sách là lại đau đầu, nó còn ước gì tôi bỏ mấy quyển
này đi cho rồi. Nếu cô muốn thì tặng cô đấy, tôi còn đang chê mấy quyển
sách này chiếm chỗ."
Ra khỏi cửa Bảo Lâm đường, túi của An Khê
vẫn nặng trĩu như cũ, so sánh với lúc tới đây, thiếu đi một túi đựng
dược liệu mà lại nhiều thêm một túi đựng sách giáo khoa. Khóe miệng cô
nhếch lên một nụ cười, từ sau khi đến huyện lỵ, cô cảm thấy ngày tháng
của mình cuối cùng cũng thư thái hơn. Cho dù là những chuyện phiền toái
của Giang Thúy Thúy bọn họ, bây giờ xem ra cũng chẳng phải chuyện gì
lớn.
Bởi vì cô chỉ còn một ngày cuối cùng ở lại huyện lỵ, sau
khi ghé Bảo Lâm đường rồi, cô lại lập tức không ngừng chân mà đi đến của hàng bách hóa để mua ít đồ dùng sinh hoạt. Lần này không chỉ có mình
cô, cả bác sĩ Hoàng và Giang Thúy Thúy đều đi cùng.
Cửa hàng
bách hóa có hai tầng, bán rất nhiều thứ. Hàng bán ở tầng 1 chỉ có thể
dùng phiếu để mua, hàng ở tầng 2 thì có thể trực tiếp mua bằng tiền mặt. Ba người lướt qua tầng 1 rồi trực tiếp đi lên tầng 2.
Hàng ở
tầng 2 tuy không phong phú bằng tầng 1, nhưng có bán quần áo và một ít
hàng xa xỉ phẩm. Ở bên trong cùng thế mà lại có một quầy hàng chuyên bán đồng hồ Rolex, quét mắt qua nhìn vài lần, trong lòng An Khê không khỏi
cảm thấy hiếm lạ.
Nhưng mà dựa vào kinh tế hiện tại của cô, khỏi cần mơ tưởng đến mặt hàng xa xỉ này, đồng hồ rẻ nhất cũng phải hơn 100. Hình dáng đồng hồ rất tinh xảo, vỏ ngoài màu bạc làm người ta chói mắt, những bánh răng li ti chuyển động, nếu cẩn thận nghe kỹ thì có thể nghe thấy tiếng tích tắc cơ học. An Khê không có nhu cầu gì với đồng hồ,
nhưng mà Giang Thúy Thúy lại hết lần này đến lần khác dựa vào quầy nhìn
vài cái, chờ xem no mắt rồi mới xoay người qua chỗ khác.
Sau khi xem đồng hồ xong, cô ta liếc xéo qua An Khê một cái, thấy cô đang lựa
quần áo ở quầy đồ nam, cô ta cũng bước tới. Ngón tay lướt qua một hàng
giá treo đồ nam, cô ta sờ hết một phen tất cả đồ treo trên giá.
"An Khê, cô tới đây giúp tôi chọn thử xem, quần áo nhiều quá tôi xem không
hết được, cũng không biết quần áo nào hợp với anh Giang Triều nhất."
An Khê nhìn giá treo áo nam một cái, màu sắc kiểu dáng cũng không khác
nhau lắm, chọn bừa ra một cái cũng giống thế. "Đều được mà", cô hơi thất thần mà nói.
Thay vào đó, cô đặt chiếc áo sơ mi nam mình đã
chọn trên tay xuống, sau khi ánh mắt giãy giụa một lát thì cuối cùng vẫn treo lại chiếc áo vào trên giá rồi đi thẳng đến khu đồ nữ.
Giang Thúy Thúy bĩu môi, nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên quần áo, cô ta quan
sát xung quanh vài lần, lúc thấy không có ai chú ý tới bên này mới tay
mắt lanh lẹ treo trả quần áo vào trên giá rồi rời đi.
An Khê vốn dĩ muốn mua quần áo cho Giang Triều, lúc trước Giang Triều cùng cô lên
núi hái thuốc, hắn giúp cô nhiều như vậy, trong lòng cô vẫn luôn nhớ
phần ân tình này. Dạo một vòng lớn xung quanh cửa hàng, thấy bên này có
khu bán quần áo thì đi tới xem, cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ vừa nghĩ
lại, đúng là cô đã suy nghĩ không thấu đáo.
Suy cho cùng thì
quần áo là loại đồ dùng mặc trên người, một người không quá thân như cô
đem tặng thật sự có hơi lúng ta lúng túng. Huống hồ Giang Thúy Thúy còn ở một bên như hổ rình mồi mà nhìn trộm cô, nếu như bị cô ta nhìn ra suy
nghĩ của cô thì cũng phiền phức. Bạn gái chính thức của người ta còn
đang ở đây, làm gì đến lượt cô bận tâm vớ vẩn.
Chọn cho mình và
Giang Tiểu Mai một chiếc áo dài mặc bên trong màu trắng xanh điểm hoa,
một chiếc dây buộc tóc màu đỏ. Cô không thấy dây buộc tóc màu đỏ thì có
gì đẹp nhưng không ngăn nổi mọi người đều thích nó, hơn nữa nó cũng
không được tính là quá đắt, mua về tặng Giang Tiểu Mai cũng được. Ở khu
bán thực phẩm, cô cân hai cân kẹo trái cây, một cuộn thuốc lá. Trước đây cô thấy lão Bí thư luôn cầm một tẩu thuốc mà cũng không thấy hút, có vẻ là một người nghiện thuốc lá, mua về chắc cũng không sai đâu.
Suy cho cùng, cô ở Giang gia lâu đến vậy rồi, dù cô có không hiểu chuyện
đến mấy thì cũng nên biểu hiện chút tấm lòng. Cô không kiểm soát được
người ta có để ý đến chút đồ này của cô hay không, nhưng tấm lòng này cô nhất định phải tặng đi. Sau khi mua hòm hòm đa số đồ dùng rồi, cô tính
toán lại, tiền bán dược liệu trưa hôm nay gần như tiêu gần hết, tổng
cộng tiêu hết 16 đồng 8 hào 4 xu.
Nhưng lòng An Khê rất rộng
lượng, tiền xài hết thì kiếm lại là được, dù sao thì chỉ cần năng lực
kiếm tiền còn đó, cô không sợ không có cơ hội kiếm tiền nữa.
Không nhắc tới Giang Thúy Thúy đỏ mắt bao nhiêu, bác sĩ Hoàng thấy An Khê
tiêu một lần hết nhiều tiền đến vậy, mặt lộ vẻ tiếc hận một trận mà lắc
lắc đầu. Nhưng mà nhìn những thứ đồ cô mua cũng đoán được đại khái, đa
số trong đó là mua cho người Giang gia nên cũng chẳng thể nói gì được.
Chỉ là trong lòng cảm khái một câu, trí thức trẻ đúng là một người thật
thà.
Đêm cuối cùng ở lại nhà khách, ba người thu dọn đồ đạc
chuẩn bị về thôn Tam Thủy. Sáng sớm tinh mơ, trời vừa hửng sáng đã thấy
ba người xách túi to túi nhỏ đi ra khỏi nhà khách.
Sáng sớm cuối tháng mười, trời hơi lạnh, không khí lạnh ập vào làm người run cầm cập, buổi sáng hơi lạnh đến trưa mới ấm lên một chút. Mặt trời ấm áp vừa ló
rạng, cầu thang bên ngoài nhà khách có một người đang ngồi, hắn mặc một
chiếc áo thun ngắn tay. Chỉ cần vừa có người từ bên trong đi ra, hắn
liền vội vàng tiến lại hỏi thăm, "Thôn Tam Thủy phải không?"
Nếu
người ta nói không phải, hắn sẽ cùng họ nói vài câu, sau đó lại ngồi
xuống lần nữa, người tiếp theo đi ra, hắn lại lặp lại động tác vừa rồi.
Lúc An Khê bọn họ đi ra, người đàn ông nọ cũng tiến sát lại hỏi. Bác sĩ
Hoàng lên huyện lỵ nhiều lần thế này, nhưng chưa bao giờ gặp qua hay nói chuyện với người này, hai bên không quen biết nhau, cũng không rõ ràng
hắn ta muốn làm gì, nhưng vẫn lịch sự như cũ mà nói: "Đúng là thôn Tam
Thủy, anh tìm chúng tôi có việc gì à?"
Người nọ mặt mày hớn hở,
hắn vỗ mạnh đùi một phát, phát ra tiếng bốp giòn tan, nghĩ thầm chờ được người có thể nhờ vả rồi, "Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nhờ ông
truyền giúp một tin đến nhà Bí thư Giang ở thôn các người, cứ nói là quý nữ nhà họ Châu mở cửa hàng giấy thơm phía đông thị trấn để ý Giang
Triều nhà bọn họ. Nếu nhà bọn họ cũng có ý đó thì cứ tìm thời gian vào
thị trấn, cả nhà cùng ăn bữa cơm, đính ước một cái, định cho xong chuyện lớn."
Sắc mặt Giang Thúy Thúy thay đổi, không khỏi âm thầm
nghiến chặt răng, một An Khê thôi còn chưa đủ, bây giờ còn nhảy ra thêm
một người nữa.
An Khê cúi đầu không nhìn ra cảm xúc, chuyện này vốn không liên quan đến cô, cô không nhọc lòng bận tâm đến nó làm gì.