- Cầu xin cậu, tôi quỳ lạy cậu hãy cứu lấy chồng tôi. Ông ấy đã yếu lắm rồi...huhu.
Người đàn bà lam lũ ấy cứ ôm khư khư lấy chân Kha Luân mà cầu xin. Nhìn những giọt nước mắt vì chồng, vì con của bà ấy mà anh thể không đành lòng bỏ
mặt, dù cho họ chính là cha mẹ của cái kẻ tội đồ đã giết chết người con
gái mà anh từng rất yêu sâu đậm.
- Vậy tại sao Uyển Gia lại ra nông nổi như thế này?
Kha Luân hắn giọng hỏi thêm.
- Tất cả là do đứa con trời đánh kia ban tặng. Vào một ngày của bảy năm
về trước...Nhan Sắc nó đột nhiên về báo với gia đình là nó lỡ tay giết
người rồi, nó giết chết bạn thân nó rồi. Sau đó nó bảo là nó không muốn đi tù, rồi nó cầu xin chúng tôi cho nó một số tiền sang nước ngoài để
phẫu thuật thẩm mĩ thành con người khác để tránh án. Nhưng cậu cũng biết đó...Uyển Gia nổi tiếng với việc nuông chiều và yêu thương con cái mà.
Cho nên tôi cùng chồng đã gom hết của cải trong nhà đi bán để đưa hết
cho nó.
Bà ấy nói đến đây thì nghẹn ngào không thể kể tiếp, Kha
Luân với tay lấy chai nước lọc bên cạnh bàn đưa cho bà. Anh vẫn rất kiên nhẫn ngồi đời bà ta uống nước lấy lại hơi để kể tiếp những diễn biến
hấp dẫn phía sau.
- Nhưng bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ cho nó.
Nhan Sắc bắt đầu đòi thêm. Lúc đấy Uyển Gia đã trống rỗng, chỉ còn mỗi
căn nhà là tài sản cuối cùng nhưng cũng bán nốt để chuyển vào tài khoản
của nó, nhưng chúng tôi vẫn giữ lại một ít tiền đủ mua một căn nhà nhỏ.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ lắng xuống ngay tại đó, nhưng không... một năm sau
nó lại liên lạc với vợ chồng tôi đòi tiền vì ca phẫu thuật mũi của nó bị lỗi phải làm lại. Tôi bảo không còn thì nó lại nói chồng tôi hãy đi bán thận để lấy tiền.
- Rồi Nhan Sắc nó hứa hẹn sau này trở về sẽ
khôi phục lại Uyên Gia. Nhưng vì chuyện này có liên quan đến mạng sống,
sức khỏe nên tôi không đồng ý. Nào ngờ chồng tôi lại lén lút sau lưng
tôi bán đi một bên thận của mình. Sau lần chuyển tiền cuối cùng như muốn lấy đi nửa cái mạng của chồng tôi thì không thấy nó liên lạc lại nữa.
Chồng tôi bắt đầu yếu dần, cần tiền để chạy thận. Khi hay tin nó trở về
thì tôi vui lắm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nó thì tôi đã nhận ra rằng những gì mà nó nói để lấy lòng thương từ vợ chồng tôi đều là giả
dối, nhưng vì chồng nên tôi vẫn giả vờ không quan tâm hai từ vì sao,
không hỏi để tránh chọc giận nó. Mỗi tháng tôi chỉ gọi đúng một lần để
xin tiền chạy thận cho chồng nhưng đều bị Nhan Sắc nó chửi xối xả. Cậu
xem có ai làm con như nó không nhứ?
Vì ai mà từ một gia tộc đủ ăn đủ mặc, sang giàu lại trở nên thơ bơ thất bất như thế này. Vì ai mà từ
một người đàn ông khỏe mạnh trở nên bệnh tật như thế. Rồi cuối cùng bà
nhận lại được gì ngoài những lời chửi rủa từ con gái của mình. Cho nên
bây giờ bây giờ chẳng cần đứa con gái bất hiếu, bất nghĩa kia nữa. Người mà bà quan tâm, lo lắng nhất chính là người chồng sắp gần đất xa trời
kia mà thôi.
- Haizz...thôi được rồi, bà đừng nói nữa. Tôi sẽ
chữa trị ông ấy nhưng với điều kiện là bà không được kể lại sự việc hôm
nay cho cô ta biết, lát nữa người của tôi sẽ đưa mọi người trở về, hãy
xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nỗi lòng của một người mẹ đã
làm lay động lòng tốt của Kha Luân. Là một bác sĩ anh không thể thấy
chết mà không cứu được, với cả cha mẹ cô ta cũng chỉ là một quân cờ để
cô ta lợi dụng, chứ họ cũng chưa từng làm chuyện gì sai trái cả.
- Đội ơn cậu!
[...]
- Xin chào...vì một số lý do nên chúng tôi sang đây khá sớm, không biết
cậu có thể cùng với chúng tôi sang Seria vào ngày hôm nay luôn được
không?
Sau khi rời khỏi nơi đó thì Kha Luân dự định là sẽ trở về
nhà bắt đầu Uyển Nhan Sắc, nhưng đi được nửa đường thì bên đại xứ quán
không biết có chuyện gì mà gọi tới, làm anh phải rẽ hướng bất ngờ.
Khi tới nơi, anh không ngờ được rằng những người thuộc dòng dõi hoàng gia
của vương quốc Seria đã sang đây sớm hơn dự định, lại đúng lúc anh đã
bận rộn thế này nữa chứ.
Đứng giữa an nguy của một quốc gia và
chuyện cá nhân anh không thể tự mình quyết định được. Huống hồ gì quốc
vương của Seria có tiếng là kiêu ngạo, hống hách hồi giờ. Nhưng ông ta
lại sang tận đây để bảo lãnh Kha Luân qua đó chữa bệnh cho hoàng tử của
mình thì cũng biết được Kha Luân quan trọng đến nhường nào.
- Vâng... được ngài tín nhiệm đến như vậy là vinh dự của tôi.
Nhưng nếu anh dám nói lời từ chối thì ông ta sẽ gửi sang đây vài quả bom nho
nhỏ như cách mà ông ta đã làm trước đó với một số nước khác, không phải
là Kha Luân hèn nhát nhưng ông ta làm thật thì người khổ chỉ là người
dân ở đây mà thôi.
- Nhưng không biết ngài có thể để tôi về nhà thu dọn một ít đồ dùng có được không?
Kha Luân đã gật đầu, bắt tay đồng ý với yêu cầu của quốc vương. Một điều
nhịn chín điều lành, Hương Diên hiện tại vẫn chưa hay biết được chuyện
gì, có lẽ sẽ không gây tổn hại đến Chu Hạ. Nhưng anh vẫn muốn trở về nhà để gặp cô một tí rồi mới rời đi.
- Không cần đâu, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu, không thiếu món gì.
Kha Luân không được về nhà nên trong lòng anh không được tự nguyện cho lắm. Anh thở dài buông bỏ ý định ấy rồi cùng với những người họ đi lên tầng
thượng vì trên đấy đã được đậu sẵn một chiếc phi cơ riêng.
[...]
Ba ngày sau.
- Thì ra cậu chủ không phải là tăng ca mấy hôm giờ mà là ra nước ngoài
làm việc bữa giờ rồi. Hôm nay là thứ tư, nghĩa là cậu chủ sẽ về nhà vào đầu tuần sau.
Đã ba ngày ba đêm Kha Luân vắng nhà rồi, ban đầu
ai nấy cũng đều tưởng anh ở lại bệnh viện không về, nhưng lúc nãy Ung
Trì gọi đến thì mọi người mới hay biết.
Vào buổi tối, vì hôm nay
tiết trời khá là thoái mái, sẵn tiện Kha Luân và Hương Diên đều đã đi
hết rồi, nên mọi người trong nhà quyết định sẽ tổ chức một buổi party
nho nhỏ để vui chơi cho khuây khỏa đầu óc, tinh thần.
Dạo này mối quan hệ giữa những đồng nghiệp trong nhà cũng có chút tiến triển, hoà
đồng hơn lúc trước rất nhiều. Họ không còn gây khó dễ với nhau nữa, tuy
vẫn chưa thân lắm nhưng vẫn có thể chơi chung.
- Bây giờ có phải
mùa thu hay mùa đông đâu mà chị đan len làm gì? Ra ngoài này chơi với
mọi người cho vui, đừng ru rú trong phòng nữa!
Xoay đi xoay lại
thì A Tình chẳng thấy chị Hạ của mình đâu cả. Cô bé biết chắc là Chu Hạ
lại đang nấp trong phòng nên liền muốn kéo cô ra chung vui với họ.
- Không...chị không ra đâu.
Chu Hạ rụt tay về không cho cô bé nắm lấy nữa. Mới hôm bữa đây thôi, A Tình còn nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người họ đang tiến triển rất tốt mà, nhưng kể từ sau cái ngày kỉ niệm gì đó thì nếu như không có việc gì
quan trọng thì Chu Hạ chỉ toàn nhốt mình trong phòng, không tiếp xúc với ai hết. Đã nhiều lần A Tình rủ rê đi đến chỗ này, chỗ kia nhưng đều bị
cô thẳng thừng từ chối.
- Thôi chị không ra thì em ở trong này luôn.
Không có Chu Hạ thì mọi niềm vui ngoài kia cũng sẽ trở nên chán phèo, nhạt
nhẽo, A Tình làm bộ giận dỗi kéo chăn nằm ườn ra giường, để phần lưng
đối diện với Chu Hạ.
- A Tình, Chu Hạ...cô Hương Diên về rồi, cô
ấy kêu mọi người trong nhà ra đó muốn thông báo tin vui gì kìa. Ai cũng
đã có mặt đầy đủ hết rồi, chỉ còn đợi hai cô nữa thôi.
Nói là
giận dỗi nhưng A Tình thật sự có chút mệt nhoài trong người, tay chân
khá bủn rủn nên đã ngủ thiếp đi. Chu Hạ thì vẫn đang miệt mài với những
cuộn len dầy cộm được trải dài đằng kia. Không gian vô cùng tĩnh lặng
thì bên ngoài có người gõ cửa rồi nói vọng vô trong này.
- A Tình, dậy đi...chị ta gọi chúng ta ra đấy kia.
Chu Hạ đập nhẹ vào chân của A Tình để đánh thức cô bé. Đợi cô bé tỉnh táo
hẳn lên rồi rồi cả hai người mới cùng nhau đi ra ngoài.
- Đã đầy
đủ hết rồi đúng không? Bây giờ tôi sẽ phát quà nhé! Tuy chỉ là một chiếc áo, chiếc quần nhưng đó là cả tấm lòng của tôi, mong mọi người không
chê.
Chu Hạ và A Tình thấy mọi người tự dưng xếp thành một hàng
ngang sải dài thì cũng theo hiệu ứng đám đông mà làm theo. Hương Diên
giả vờ đếm số lượng rồi đứng lên từ ghế sô pha, cầm những túi quà đến
phát cho mỗi người, ai cũng đều có một phần riêng.
- Hôm nay tôi
tặng quà cho mọi người đều có lý do của nó cả. Tôi muốn thông báo đến
mọi người một niềm vui lớn lao mà người phụ nữ nào cũng muốn có được.
Không biết có ai ở đây tò mò không ạ?
Hương Diên bỗng dưng hoá
thân thành một MC dẫn chương trình, giọng nói truyền cảm, sôi động đã
khiến mọi người nháo nhào lên bàn tán xôn xao, muốn biết được ý nghĩa
của câu nói vừa nãy của Hương Diên đang hướng tới cái gì.
Còn về
phía Chu Hạ, cô đã đoán ra được vài phần, trên trán cô đã hiện rõ những
dòng mồ hôi, giống như cô đang lo sợ một điều tồi tệ gì nữa sắp xảy đến. Tới mức Chu Hạ hồi hộp đến không dám thở thành hơi.
- Đó là...Tôi đã mang thai đứa con đầu lòng của Kha Luân.
Hương Diên hí hửng rút từ trong túi xách của mình ra một tờ ấy kết quả xét
nghiệm và một chiếc que thử thai với hai vạch đỏ chót giơ cao đến ngang
tầm mắt của mọi người đi qua đi lại nhiều lần.