Gió đột nhiên nổi lên trên núi, gào thét lang thang giữa các miếu thờ.
Trình Sưởng bước ra khỏi tĩnh thất, gặp phải La Phục, võ vệ trưởng của Hoàng Thành Ty.
Hắn chắp tay với Trình Sưởng, hạ giọng nói: “Điện hạ, Vệ đại nhân phái mạt tướng tới bảo vệ ngài.”
Hôm nay tế tổ, tuy rằng Dực Vệ ty hộ tống dọc đường, nhưng vì Chiêu Nguyên
Đế đề phòng các thống lĩnh và chỉ huy sứ của cấm quân tự nâng cao địa vị của mình, từng ra lệnh thay đổi các nhóm võ vệ của Điện Tiền Ty, Hoàng
Thành Ty, và Dực Vệ ty theo định kỳ, nhóm của La Phục bị Vệ Giới nhét
vào chỗ của Trình Diệp.
La Phục lại nói: “Vệ đại nhân đã dự đoán được tình hình ở núi Bình Nam, hắn sẽ mau chóng nghĩ cách chạy tới.”
Trình Sưởng khẽ gật đầu, hỏi tình huống dưới chân núi, sau đó đi về phía đông của ngôi miếu.
Chiêu Nguyên Đế và Điền Trạch đã tụng kinh xong, hiện tại được mời đến Vấn
Hiền đài bên cạnh Linh Âm Điện. Lúc Trình Sưởng đến, không ít tông thất
đã chờ ở trong đại thất, Chiêu Nguyên Đế ngồi trên đầu, đang nghe Trình
Diệp bẩm báo tình huống dưới chân núi.
“Mạt tướng vừa phái người
đi xuống chân núi điều tra, binh vệ đi theo Phụ Quốc tướng quân có hơn
300, nhưng đây là bề ngoài, trong núi e rằng còn mai phục không ít, con
số cụ thể phải đợi binh lính thân tín của mạt tướng cẩn thận điều tra rõ mới biết.”
Chiêu Nguyên Đế gật đầu, tĩnh tâm một lát, thấy một
binh lính của Dực Vệ ty vội vàng đi vào điện, vén áo vái chào: “Bẩm bệ
hạ, có chuyện lớn rồi, Phụ Quốc tướng quân liên hợp với Du Kỵ tướng quân của doanh trại Tây Sơn, mai phục gần một vạn người ở núi Bình Nam.”
Các tông thất nghe nói Trình Minh Thăng mang theo gần một vạn người tới núi Bình Nam đều nhìn trân trối, hôm nay cấm vệ của Dực Vệ ty đi theo chỉ
tổng cộng có khoảng 5000 người?
“To gan!” Chiêu Nguyên Đế cả giận, “Ông ta muốn làm phản hay sao?!”
Giống như để chứng minh lời của Chiêu Nguyên Đế trở thành sự thật, một binh
lính khác của Dực Vệ ty bước nhanh vào trong điện, “Bệ hạ, không xong
rồi! Phụ Quốc tướng quân tự mình chém các cấm vệ binh tiến lên thương
lượng, giơ cao cờ, e rằng muốn làm phản!”
Tiếng la hét ầm ĩ dưới
chân núi đã ngừng, thay vào đó là một tràng tiếng tù và nối tiếp nhau,
nơi Phụ Quốc tướng quân khởi binh cách ngôi chùa trên núi một khoảng,
tiếng tù và bị trận gió gào thét thổi tới tai mọi người có chút mờ mịt,
nhưng tiếng hò hét bên ngoài núi lại rung trời.
Các tông thất rốt cuộc hoảng loạn, có người hỏi: “Sao Phụ Quốc tướng quân làm phản? Chẳng lẽ vì đứa con riêng của ông ta?”
Có người lại nói: “Trình Minh Thăng có thể mai phục nhiều binh mã như vậy ở núi Bình Nam, nhất định đã chuẩn bị từ lâu, lúc ấy Xa Nho chưa xảy ra
chuyện! Chỉ sợ Xa Nho chỉ là một vỏ bọc để khởi binh, hôm nay Trình Minh Thăng khởi binh là đã tính toán trước!”
“Ông ta nắm vài ngàn binh mã, cộng thêm Du Kỵ tướng quân, cũng chỉ có một vạn, làm phản bằng cách nào? Dựa vào cái gì để phản?”
Người nói chuyện đẩy một người khác đứng bên cạnh và hỏi: “Lục đại nhân, mấy
ngày trước Phụ Quốc tướng quân làm ầm ĩ chuyện đứa con riêng của ông ta ở tam ty, Kế đại nhân của Đại Lý Tự phái ngài điều tra phải không? Ngài
có tìm được manh mối hữu ích nào chưa?”
Người bị hỏi tên là Lục
Xương Thạch, tuổi gần xế chiều, mặt trắng râu dài, là con trai thứ tư
của Bình Loan quận chúa Nghi Tân thuộc tiền triều, được làm quan nhờ
lòng nhân ái, hiện đang nhậm chức bình sự ở Đại Lý Tự.
Từ lúc Lục Xương Thạch nghe nói Phụ Quốc tướng quân khởi binh thì sắc mặt vô cùng
khó coi, bị người khác đẩy ra hỏi, ông giật mình.
Ông do dự một
lát, liếc nhìn Trình Sưởng bên trái, tiến lên một bước bẩm báo: “Bẩm bệ
hạ, thần nhận lệnh Kế đại nhân của Đại Lý Tự, đã khám xét nhà của cháu
trai Xa Nho của Phụ Quốc tướng quân hai lần, tìm…… thấy một ít kỳ lạ.”
Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Ngươi tìm thấy gì?”
Lục Xương Thạch hơi hé miệng, tựa như không biết biểu đạt như thế nào, trong giây lát, thò tay vào ngực, lấy ra một lá thư.
Ông đang định trình lá thư lên, đột nhiên nghe một tiếng “bùm” rất lớn, toàn bộ núi Bình Nam dường như rung chuyển.
Sắc mặt mọi người kinh hãi, hoảng sợ nhìn xung quanh, những người nhát gan
đã bắt đầu run rẩy. Trình Diệp nhanh chóng đi vài bước, nhìn bên ngoài
Vấn Hiền Đài, sau đó trở lại trong thất, bẩm với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ
hạ, là thuốc nổ.”
Hắn dừng lại, ngửi cẩn thận rồi nói: “Chỉ nghe
tiếng, không thấy hình dạng, không nghe mùi, như vậy thuốc nổ được chôn
rất xa, nhưng tiếng nổ lớn như thế, nhất định là số lượng lớn.”
“Cái này…… sao trong núi có thuốc nổ? Chẳng lẽ do Phụ Quốc tướng quân mai phục trước đó?” Một tông thất hoảng hốt nói.
Trình Diệp không đáp lời hắn, ra lệnh cho hai binh lính: “Đi xem thuốc nổ cụ thể ở đâu, ai đã chôn nó.”
“Vâng.” Hai binh lính đáp lời và lui xuống.
Dưới chân núi, cuộc giao chiến giữa Dực Vệ ty và phản quân dường như cũng bị ảnh hưởng bởi thuốc nổ nên dừng lại, nhưng một lát sau, một tiếng tù và vang lên, phía đông của núi Bình Nam lại truyền đến tiếng hành quân.
Tiếng hành quân này dường như cho phản quân dũng khí vô hạn, xông lên
núi hết đợt này tới đợt khác.
Trình Diệp nôn nóng trong lòng khi
nghe vậy, hắn vốn là tướng soái đứng trước trận, nếu có thể, hắn thật sự muốn tự mình xuống núi để dẫn binh ngăn địch.
Nhưng hắn không thể, hiện giờ hắn là chỉ huy sứ của cấm vệ, nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an nguy của thiên tử.
Trình Diệp thầm tính toán tình hình trận chiến, ngay lúc Trình Minh Thăng
mang binh làm náo loạn, hắn đã phái hai phó tướng tín nhiệm nhất xuống
chân núi để ngăn địch, với binh lực của Dực Vệ ty, ngăn cản nửa ngày
cũng không thành vấn đề.
Nhưng thuốc nổ vừa nổ ở phía tây nam của ở chùa Minh Ẩn, Trình Minh Thăng không mai phục binh mã phía tây nam,
như vậy ai đã cho nổ thuốc nổ này?
Trình Diệp chắp tay với Chiêu
Nguyên Đế: “Bệ hạ, mạt tướng đã phái người cưỡi ngựa chạy nhanh tới
doanh trại Tây Sơn và Kim Lăng, xin Quy Đức tướng quân hoặc Vệ đại nhân
mang năm vạn binh mã ra khỏi thành để hộ tống, nhưng hiện giờ xem ra năm vạn sẽ không đủ. Thần cầu xin bệ hạ ra lệnh, gọi Tuyên Uy tướng quân,
Minh Uy tướng quân và vài vị tướng quân mang mười vạn người đến chùa
Minh Ẩn giúp vua.”
Chiêu Nguyên Đế nói: “Chuẩn.”
“Ngoài ra,” Trình Diệp nói, “Thần cầu xin bệ hạ đưa các tông thất đến Thùy Ân Cung tạm lánh.”
Thùy Ân Cung là hành cung phía bắc của chùa Minh Ẩn, nói là hành cung nhưng
thật ra không hẳn vậy, vì điện thất không thể lớn hơn chùa hoàng gia,
cho nên quy mô của nó nhỏ hơn hành cung bình thường, là chỗ thiên gia
nghỉ ngơi trước khi đến chùa Minh Ẩn cầu phúc.
Mười mấy năm trước chùa Minh Ẩn bị bỏ hoang, Thùy Ân Cung không được sử dụng, cho đến mùa
xuân năm nay Ngũ điện hạ về cung, Thùy Ân Cung mới được trùng tu và sử
dụng lại cùng với chùa Minh Ẩn.
Trong Thùy Ân Cung có vài tòa
tháp đan xen rất hợp lý, tòa cao nhất nằm trên đỉnh núi, tòa thấp hơn
cũng gần vách núi, dễ phòng thủ khó tấn công, hiện giờ trong núi đầy
quân, là nơi lánh nạn tuyệt vời.
Chiêu Nguyên Đế khẽ gật đầu khi nghe đề nghị của Trình Diệp, liếc nhìn Ngô Mão bên cạnh.
Ngô Mão hiểu ý, lập tức dẫn nội thị và cấm vệ đếm số lượng tông thất trong và ngoài Vấn Hiền Đài.
Không bao lâu sau, Ngô Mão bẩm báo: “Bệ hạ, ngoại trừ vài phụ nữ và trẻ em,
các tông thất đều ở Vấn Hiền Đài, cấm vệ của Dực Vệ ty đã lên núi tìm
những phụ nữ và trẻ em này, ngoài ra ——” ông dừng lại một chút, cầm phất trần khom người cúi đầu, “Lăng Vương điện hạ không có ở đây.”
Chiêu Nguyên Đế nhíu mày: “Huyên nhi đi đâu?”
“Bẩm bệ hạ.” La Phục Vưu lên tiếng trong đám đông, “Lúc Phụ Quốc tướng quân
mang binh đến náo loạn, Lăng Vương điện hạ sợ quấy rầy lễ tụng kinh của
bệ hạ và Ngũ điện hạ nên đã tự mình xuống núi để xem. Hiện giờ e rằng bị kẹt trong vụ binh loạn dưới chân núi, xin bệ hạ phái người đi tìm điện
hạ ngay lập tức, chớ để người của Phụ Quốc tướng quân bắt đi.”
Mấy người khác nhìn thấy Lăng Vương xuống núi cũng đồng ý.
Nạn binh loạn vẫn ở ngoài cửa núi, bởi vì phải đợi Lăng Vương, mọi người
không đến Thùy Ân Cung ngay lập tức, một người nhớ tới vừa nãy Lục Xương Thạch muốn bẩm báo gì đó với Chiêu Nguyên Đế nên nhắc nhở: “Không phải
ngài nói ở trong phủ của Xa Nho lục soát được thứ gì đó kỳ lạ hay sao?
Không mau trình lên bệ hạ đi?”
Lá thư mà Lục Xương Thạch đang cầm đã bị thấm ướt mồ hôi, nghe nhắc nhở, Lục Xương Thạch tiến lên một
bước, dâng lá thư lên: “Bệ hạ.”
Ngô Mão vội vàng nhận lấy lá thư, vốn muốn trình lên Chiêu Nguyên Đế, nhưng đưa tới trước mặt Chiêu
Nguyên Đế, thấy ông liếc nhìn Điền Trạch, Ngô Mão chuyển lá thư cho vị
Ngũ điện hạ này.
Điền Trạch mở thư ra, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Hắn nắm chặt lá thư, sau một lúc lâu không nói lời nào, cho đến khi Chiêu
Nguyên Đế hỏi: “Thư viết cái gì?” Điền Trạch mới nói: “Bẩm phụ hoàng, lá thư này…… có vẻ là đường huynh đã viết cho Phụ Quốc tướng quân.”
Chỉ có một người ở Đại Tuy được Điền Trạch gọi là đường huynh, lớn hơn hắn nửa tuổi, đó là vương thế tử Trình Sưởng.
Chiêu Nguyên Đế vừa nghe vậy, ánh mắt híp lại, nhìn Trình Sưởng trong y phục
màu xanh đen ở phía dưới bên trái, nhưng dù sao ông cũng là đế vương đã
trải qua mấy chục năm mưa gió, tuy rằng dự đoán được ai là người viết lá thư này, thế nhưng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi: “Xác định là Sưởng
Nhi gửi Trình Minh Thăng?”
Điền Trạch nói: “Xác định, trên thư có ấn riêng của đường huynh…… Chữ viết, cũng là của đường huynh.”
Chiêu Nguyên Đế cầm thư xem, một lát sau, ném thư xuống đất: “Sưởng Nhi,
ngươi giải thích thế nào về vụ khởi binh của Trình Minh Thăng hôm nay?!”