“Nghe nói Phụ Quốc tướng quân
có đứa cháu trai bà con xa chết bất đắc kỳ tử trong nhà lao của Kinh
Triệu phủ tối hôm qua, bởi vậy tướng quân tới đây xin bệ hạ cho một lời
giải thích.”
Trình Sưởng nghe vậy, tâm trí thoáng lắng đọng.
Buổi sáng lúc Túc Đài đề cập chuyện này, cháu trai của Trình Minh Thăng vẫn còn sống, nhanh như vậy mà đã bị bại lộ.
Lăng Vương nhíu mày: “Ông ta muốn một lời giải thích thì nên đến Kinh Triệu
phủ và tam ty, náo loạn ở đây làm gì? Ông ta không biết hôm nay là ngày
gì hay sao?”
“Bẩm điện hạ, mấy ngày trước Phụ Quốc tướng quân đã
muốn người ở Kinh Triệu phủ, nhưng hình như cháu trai của ông có liên
quan đến một vụ án, Kinh Triệu phủ không muốn thả người một cách dễ
dàng, vì thế Phụ Quốc tướng quân bẩm báo với tam ty. Người xử lý vụ án
là Đại Lý Tự Khanh Kế đại nhân……”
Lăng Vương hiểu rõ, hắn biết Kế Luân trước đây là chó săn của Vận Vương, sau này Vận Vương sụp đổ,
dường như đã nhận Trình Sưởng làm chủ.
“Kế đại nhân nghĩ, vụ án
này dù sao cũng liên quan đến tông thất, nếu muốn làm cho thỏa đáng, cần xin ý kiến của bệ hạ. Nhưng sắp tới đại lễ tế tổ của Ngũ điện hạ, bệ hạ chưa chắc có thời gian để ý, cho nên Kế đại nhân quyết định kéo vụ án
này thêm hai ngày, định chờ lễ tế tổ xong sẽ trình sổ con lên ngự án.
Không ngờ chưa đến lễ tế tổ mà cháu trai của Phụ Quốc tướng quân đã
không còn.”
“Chắc Lăng Vương điện hạ không biết.” Lúc này, một
tông thất trong đám đông nghe vậy nên bước ra, vái chào Lăng Vương, “Hạ
quan biết cháu trai bà con xa của Trình Minh Thăng tên là Xa Nho, gọi là cháu trai chỉ là cách nói với bên ngoài, trên thực tế hắn là con trai
ruột của Trình Minh Thăng, bởi vì trong phủ của Phụ Quốc tướng quân chỉ
có ba đứa con gái, Xa Nho là con trai duy nhất, cho nên Trình Minh Thăng mới làm to chuyện như vậy.”
Lời này vừa dứt, các tông thất xung
quanh nhìn nhau, một lúc sau có người nói nhỏ: “Hèn gì, nếu không thì
náo loạn đến trước mặt bệ hạ làm gì?”
Tuy nhiên có người lập tức
lên tiếng: “Cho dù là con trai ruột cũng không thể làm ầm ĩ như vậy, hôm nay là ngày gì? Ông ta còn dẫn theo binh lính, ông ta không muốn sống
nữa hay sao?”
Thị vệ xin chỉ thị: “Lăng Vương điện hạ, ngài thấy có cần phải bẩm báo với bệ hạ ngay lập tức hay không?”
Lăng Vương hơi trầm ngâm: “Trình Minh Thăng mang theo bao nhiêu binh mã lên núi?”
“Khoảng vài trăm, hiện tại tạm thời bị thị vệ ngăn lại.”
“Phụ hoàng và Ngũ đệ đang tụng kinh trong Linh Âm điện, không nên quấy rầy.
Ngươi bẩm báo việc này với Nam An vương thế tử, tức là Ninh Viễn tướng
quân Trình Diệp trước, bảo hắn phái người của Dực Vệ ty xuống núi điều
tra, chờ phụ hoàng ra khỏi Linh Âm điện mới quyết định.”
“Vâng.”
Lăng Vương lại nhìn về phía các tông thất: “Chư vị hãy tuân theo lời dặn của phụ hoàng, dời bước đến Nguyệt Linh Đài đi, chớ để ý đến việc nhỏ này.”
Nguyệt Linh Đài nằm phía tây của chùa Minh Ẩn, được xây giữa một vùng đầy hoa
và cây cối, trong đó có nhiều phòng thiền và tĩnh thất.
Tĩnh thất dành cho Lăng Vương nghỉ ngơi nằm trong một viện riêng, Lăng Vương vừa
bước vào viện, sắc mặt đã tối sầm, hỏi Tào Nguyên: “Trình Minh Thăng có
chuyện gì?”
Tào Nguyên nói: “Người mà thuộc hạ mai phục dưới chân núi nói rằng, trông có vẻ…… muốn làm phản.”
Trong tĩnh thất, La Phục Vưu và Đan Văn Hiên đang chờ.
Đan Văn Hiên nghe chữ “phản”, hoảng sợ, vội hỏi: “Ai muốn phản, ngoại trừ chúng ta, còn có ai muốn phản?”
Lăng Vương liếc ông, khẽ nhíu mày, hôm nay Bùi Minh ở Kim Lăng chủ trì đại
cục, không tới chùa Minh Ẩn, đồ vô dụng này lại đi theo tới đây.
Nhưng hắn không nói gì cả, nhận lấy nước mà La Phục Vưu đưa tới, uống một hơi cạn sạch, sau đó hỏi: “Không phải nói là Trình Minh Thăng chỉ dẫn theo
vài trăm người hay sao? Phản bằng cách nào?”
“Mấy trăm người chỉ
là ở bề mặt.” Tào Nguyên nói, “Phụ Quốc tướng quân còn mai phục 8000
người khác ở phía tây bắc của chùa Minh Ẩn.”
“8000 người?” Lăng Vương sửng sốt, “Trình Minh Thăng lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy?”
Cho dù tính toàn bộ nhân lực trong Phụ Quốc tướng quân phủ, tổng cộng không quá 5000 người.
Tào Nguyên nói: “Ông ta và Du Kỵ tướng quân của doanh trại Tây Sơn liên
thủ. Nếu người của chúng ta không giăng lưới từ sớm ở núi Bình Nam, e
rằng sẽ không phát hiện được manh mối.”
“Xác định là liên thủ với Du Kỵ tướng quân?”
“Xác định.”
Lăng Vương nghe vậy, chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, hắn biết Du Kỵ tướng quân, bề ngoài là vậy nhưng âm thầm nghe theo lệnh của Tuyên Trĩ.
Lăng Vương vốn tưởng rằng Trình Minh Thăng là một chiêu bí mật mà Trình
Sưởng âm thầm chuẩn bị, theo như tính tình của Trình Sưởng, biết Chiêu
Nguyên Đế muốn giết mình, không thể nào ngồi chờ chết.
Bây giờ xem ra, Phụ Quốc tướng quân náo loạn không phải do Trình Sưởng sắp đặt.
Lăng Vương thở dài: “Xét về sự tàn nhẫn, bổn vương không phải là đối thủ của phụ hoàng. Vì muốn tính mạng của Minh Anh, lão nhân gia quả nhiên hạ tử thủ.”
Tào Nguyên và La Phục Vưu đều im lặng, chỉ có Đan Văn Hiên không hiểu: “Có ý gì? Phụ Quốc tướng quân động binh, liên quan gì tới
bệ hạ? Không phải do Tam công tử sắp đặt hay sao?”
Đan Văn Hiên
suy nghĩ rất đơn giản, hiện giờ Ngũ điện hạ về kinh, chỉ có hai người bị ép vào con đường chết, Lăng Vương và Trình Sưởng, bởi vậy muốn phản
cũng không ai khác ngoài hai người bọn họ.
Cho dù Phụ Quốc tướng quân có ương ngạnh tới đâu, vài ngàn binh mã, làm sao dám thật sự phản lại Chiêu Nguyên Đế?
Bởi vậy hôm nay ông ta dám mang binh tới chùa Minh Ẩn, nhất định có người ra lệnh phía trên.
Nếu Phụ Quốc tướng quân không phải là người của Lăng Vương, vậy nhất định là người của Tam công tử.
La Phục Vưu giải thích: “Đan đại nhân sai rồi, hôm nay Phụ Quốc tướng quân làm vậy, thật ra là bút tích của bệ hạ.”
Đan Văn Hiên càng không rõ: “La đại nhân có ý gì? Ý của ngài là, Phụ Quốc
tướng quân mang theo 8000 binh mã tới chùa Minh Ẩn, là do bệ hạ ra lệnh? Bệ hạ sắp xếp người của mình tới phản lại mình, làm sao có thể như vậy
được?”
“Vì sao không thể?” La Phục Vưu nói, “Nếu bệ hạ nóng lòng
muốn diệt trừ người nào đó, bởi vì thân phận, không thể tùy ý giết, thì
phải làm sao? Chỉ có thể chụp cho người này một tội danh ‘chắc chắn phải chết’.”
Thực ra nếu Chiêu Nguyên Đế muốn diệt trừ Trình Sưởng,
không cần thiết phải động binh, giả tạo mấy lá thư kết bè kết đảng, rắp
tâm hại người cũng có thể từ từ kết tội, nhưng sức khỏe Chiêu Nguyên Đế
không tốt, ông không còn nhiều ngày, chỉ sợ không đợi được kết án, ông
đã cưỡi hạc về trời, đối với kế hoạch hiện tại, ông muốn nắm nhược điểm
thật sự, một nhược điểm có thể đưa Trình Sưởng vào ngõ cụt ngay lập tức.
Nếu không tìm thấy, vậy tạo ra một cái.
Cho nên ông bày mưu đặt kế cho Phụ Quốc tướng quân mang theo 8000 binh mã, mưu phản trước mặt rất nhiều tông thất.
Sau đó chỉ cần chụp tội danh này lên đầu Trình Sưởng, đứa cháu này của ông chạy trời không khỏi nắng.
“Nhưng mà, nhưng mà……” Đan Văn Hiên líu lưỡi.
Ông vốn định nói, nếu thật sự như vậy, chẳng phải 8000 tướng sĩ đi theo Phụ Quốc tướng quân sẽ mất mạng hơn phân nửa?
Nhưng ông rốt cuộc không nói ra những lời này, cho dù ông ngu xuẩn cỡ nào
cũng hiểu, khi hoàng quyền thay đổi, khó tránh khỏi đổ máu, đâu chỉ vài
ngàn người thật sự mất mạng?
Ngay cả chủ tử của ông, không phải cũng mai phục gần mười vạn binh mã ở núi Bình Nam hay sao?
Tiếng la hét ầm ĩ dưới chân núi dần dần lớn hơn, tựa như người của Trình Minh Thăng và Dực Vệ ty đang xung đột.
Tào Nguyên nói: “Điện hạ, bây giờ xuống núi vẫn còn kịp. Nếu kéo dài, khi
Phụ Quốc tướng quân thực sự ‘làm phản’, trong núi sẽ đại loạn. Người của chúng ta mai phục bên ngoài núi, chỉ sợ đến lúc đó khó tiếp ứng cho
điện hạ.”
Gần mười vạn binh mã của Lăng Vương đã chỉnh đốn xong, chỉ chờ nghe lệnh.
Hoàn toàn không có chuyện binh lính ở ngoài núi, chủ tướng lại ở trong núi.
Lăng Vương đứng sát cửa sổ, nhìn núi Bình Nam trập trùng, hỏi: “Đông tây nam bắc có ai?”
“Theo kế hoạch từ trước, phía đông có hai vị tướng quân Tuyên và Võ, phía tây có hai vị tướng quân Hoài và Tập, phía bắc có hai vị tướng quân Trương
và Nhạc, phía nam tiếp giáp với con đường đến Kim Lăng và doanh trại Tây Sơn, khó phòng và khó thủ nhất, nên phái Bùi tướng quân và Hiểu Kỵ
tướng quân. Bùi tướng quân canh giữ con đường chính, phụ trách truyền
tin về Kim Lăng.”
“Ngoài ra,” La Phục Vưu tiếp lời, “Thuộc hạ đã
thu xếp nhân lực, thả rất nhiều tù nhân trong các nhà lao ở ngoại ô kinh thành, tạo ra sự hỗn loạn trong Kim Lăng thành, phòng ngừa chư vị tướng quân của doanh trại Tây Sơn mang binh tới tương trợ, còn có……” Ông dừng lại, vái lạy Lăng Vương, “Thuốc nổ cũng đã được chuẩn bị.”
“Đến lúc đó dùng thuốc nổ, tất cả đường đi sẽ nổ tung, toàn bộ núi Bình Nam sẽ trở thành lồng nhốt thú.”
Lăng Vương nghe vậy, khẽ gật đầu, cất bước đi ra ngoài tĩnh thất.
“Điện hạ, điện hạ ——” Đan Văn Hiên thấy thế, vội vàng ngăn Lăng Vương lại,
“Điện hạ có nghĩ, Tam công tử đó, hắn là sát tinh! Một khi ngài rời đi
lúc này, chút nữa Phụ Quốc tướng quân dẫn binh xông lên núi, cho dù Tam
công tử biết Phụ Quốc tướng quân là do bệ hạ sắp xếp, cũng sẽ chụp tội
danh lên điện hạ, nói rằng điện hạ đột nhiên rời đi là có sự kỳ quái,
ngài là người liên kết với Phụ Quốc tướng quân! Đến lúc đó điện hạ không có mặt, chỉ dựa vào lời nói của Tam công tử, ngài sẽ hết đường chối
cãi.”
“Đan đại nhân thật hồ đồ!” Tiếng la hét ầm ĩ dưới chân núi
càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng có tông thất rời khỏi tĩnh thất đi ra
ngoài thăm dò, La Phục Vưu thấy Đan Văn Hiên ngăn cản Lăng Vương ngay
lúc này, nóng nảy nói, “Cho dù không có Phụ Quốc tướng quân, điện hạ đã
chuẩn bị mười vạn binh mã trong núi, chẳng lẽ bệ hạ sẽ bỏ qua cho điện
hạ? Bây giờ mũi tên đã lên dây không thể không bắn ra, ngài hà tất để ý
Tam công tử nói như thế nào? Lùi lại một vạn bước, mặc dù Tam công tử có thể tạm thời đẩy tội danh xúi giục Phụ Quốc tướng quân động binh cho
điện hạ, ngài muốn điện hạ làm gì? Bảo mười vạn binh mã lui về Kim Lăng, tranh cãi nảy lửa với Tam công tử hay sao? Thật sự là tổn thất không
nhỏ!”
“Công bằng mà nói, bất kể điện hạ có ý định làm phản hay
không, bất kể đối thủ hôm nay là ai, chuyện đã đến mức độ động binh thì
không có đường lui, so sánh đều là thương đao thật sự. Cuối cùng ai ‘có
tham vọng’, ai ‘thanh trừng gian thần bên cạnh vua’, chẳng qua là xem
thử ai là vua, ai là kẻ cướp mà thôi. Tam công tử đã là cái gai trong
mắt bệ hạ, bất kể hắn đẩy tội danh xúi giục Phụ Quốc tướng quân làm phản cho ai, cuối cùng đều trở lại trên đầu hắn, bệ hạ sẽ không buông tha
hắn. Hiện giờ đã đến tình trạng sinh tử, ngài lại muốn khuyên điện hạ
cãi nhau với một người sắp chết?”
La Phục Vưu nói xong, lại vái
lạy Lăng Vương, “Điện hạ, ngài yên tâm, thần sẽ ở lại trong chùa, đến
lúc đó bệ hạ xảy ra chuyện gì, thần sẽ kịp thời phái người thông báo cho điện hạ. Cho dù ——” Ông thoáng dừng lại, nói một cách chắc chắn, “Cho
dù hôm nay thần dừng bước tại đây, chết cũng không hối hận!”
Năm đó Lăng Vương thông đồng với Nhị hoàng tử của Đạt Mãn ở Tái Bắc, được Bùi Minh và La Phục Vưu tương trợ.
Nhiều năm trôi qua, ba người đã cùng vinh hoa và chung tổn hại.
Ngũ điện hạ từ Tái Bắc đã trở về, nếu để Ngũ điện hạ nối ngôi, bọn họ có hy vọng sống còn hay sao?
La Phục Vưu rất rõ điểm này, cho nên thà liều mạng vì chính mình, vì Lăng Vương một lần.
Lăng Vương nhìn La Phục Vưu, ngoài Sài Bình, người này và Bùi Minh là đại quan triều đình đã đi theo mình lâu nhất.
Tới thời điểm hiện tại, không cần nói lời dư thừa, chỉ có lập công mới an ủi được công thần.
Vì thế Lăng Vương gật đầu: “Đi thôi!”
Bước đi vững chãi và mau, rời khỏi Nguyệt Linh Đài.