Sau khi đưa Thẩm Điềm đi học, Thẩm Tiện nhận được điện thoại của mẹ cô,
trong điện thoại chỉ nói cả gia đình đang cãi nhau ở nhà ông ngoại, kêu
cô nhanh chân chạy qua đó một chuyến, sau khi cúp máy Thẩm Tiện liền
chạy qua nhà ông ngoại.
Căn hộ mà ông ngoại đang ở là do Phương Tĩnh Lan bỏ tiền ra mua, ông ngoại chỉ ra tiền trang hoàng nhà ở.
Trước đó ông ngoại nguyên thân vốn dĩ có một căn hộ, nhưng sau đó đã sang tên cho Phương Thừa Tiên - cậu của nguyên thân, sau khi sang tên, cậu mợ
vốn đang ân cần chu đáo chăm sóc ông ngoại lập tức thay đổi sắc mặt,
đuổi ông ngoại hơn 80 tuổi ra khỏi nhà, mấy dì trong nhà cũng vì chuyện
này cãi nhau với hai vợ chồng Phương Thừa Tiên rất nhiều, nhưng nhà đã
sang tên, tiếp tục cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Ông ngoại
tính cách cũng rất cứng cỏi, ba người con gái muốn ông về nhà mình để
chăm sóc nhưng ông vẫn có tư tưởng cũ, không muốn vào nhà con gái ở, một hai phải thuê nhà ở bên ngoài, nhưng chủ nhà vừa nghe là người già hơn
80 tuổi ở, căn bản là không ai muốn cho thuê.
Trong tình huống
bất đắc dĩ, mẹ của Thẩm Tiện đành mua một căn hộ cũ, hơn 60 mét vuông
cho ông ở, tiền mua đồ dùng và trang hoàng căn nhà là do ông ngoại bỏ
ra, sau khi ông ngoại trăm tuổi, căn nhà này đương nhiên vẫn là của
Phương Tĩnh Lan, nhưng mà Phương Tĩnh Lan quá coi nhẹ da mặt của hai vợ
chồng Phương Thừa Tiên.
Ông ngoại vừa dọn vào, Phương Thừa Tiên
và vợ Nhan Cần Cần cũng đi vào ở không chịu đi, lấy cớ là vì chăm sóc
ông ngoại, trên thực tế là nhìn chằm chằm tiền tiết kiệm của ông và căn
hộ này.
Thẩm Tiện đi đến trước cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau om sòm, cô gõ cửa nửa ngày cũng không ai ra mở cửa.
Vào cửa rồi cũng không ai quan tâm cô, chỉ nghe được Nhan Cần Cần vừa khóc
vừa nói: "Tiền không thể chia đều, Phương Ngạn nhà tôi chính là cháu
đích tôn của nhà họ Phương, nó sắp tốt nghiệp đại học rồi, mua nhà ở,
mua xe, cưới vợ, cái gì cũng cần tiền, mấy người không thể như vậy".
Dì ba của Thẩm Tiện lập tức bị lời nói của Nhan Cần Cần chọc tức: "Sao
không thể chia đều, tại sao ba ở chỗ này hai vợ chồng mấy người trong
lòng tự hiểu đi, hơn nữa trước đó đã cho hai người một căn nhà, số tiền
còn lại mọi người chia đều là bình thường, có lần nào ba có việc mà hai
vợ chồng cô cậu không gọi tất cả mọi người đến, ngay cả việc nhỏ như mua thuốc cũng gọi điện kêu tôi đi mua, ba chị em tôi không có ngày nào
không đến thăm ba, ở đây không có ai ngốc cả, ai cũng chăm sóc ba, cuối
cùng nhà mấy người đòi lấy hết?".
"Mấy người không thể nói như
vậy, mấy người chỉ biết nói nhà ở nhà ở, có nhà nào con trai cưới vợ
không mua nhà mới, bộ mấy người không biết sao?". Nhan Cần Cần càng nói
càng cảm thấy oan ức.
Phương Tĩnh Bình trừng mắt nhìn Nhan Cần
Cần, quay sang hỏi: "Ba, ba nói đi, tiền này chia như thế nào, tất cả
đều để lại cho cháu trai của ba sao?".
Ông ngoại đương nhiên cũng biết chuyện này như thế nào, trong lòng kỳ thật vẫn thiên vị con trai
nhiều một chút, nhưng ông biết bình thường bản thân phát bệnh đều là mấy đứa con gái lo cho mình, "Thằng bé đi học ba có thể ra tiền học phí,
nhưng ba chưa từng nói để lại tất cả tiền cho thằng bé".
Cúi đầu suy nghĩ, ông ngoại lại mở miệng nói: "Nếu không được thì lấy phần tiền của chị cả tụi bây đưa cho Thừa Tiên đi, nó ở thành phố khác, cũng
không thường xuyên tới đây".
"Không được, nếu muốn chia đều thì
tất cả mọi người đều phải được chia như nhau, chị cả nếu biết mọi người
đều có chỉ có chị ấy không có thì sẽ rất thất vọng, dù sao hiện tại phần tiền đó là do tôi đứng tên, hai cô cậu có lấy được giấy tờ cũng trở
thành phế thải, Thừa Tiên, nếu vợ chồng cậu còn gây rối vô cớ thì đến
cuối cùng một phân tiền hai người cũng đừng nghĩ lấy được". Phương Tĩnh
Bình không đồng ý nói.
Trước đó thẻ nhận lương hưu và thẻ y tế
của ông ngoại đều là hai vợ chồng Phương Thừa Tiên giữ, có mấy lần ông
ngoại phát hiện thẻ lương hưu mất không ít tiền, hỏi ra mới biết là
Phương Thừa Tiên chơi mạt chược thua nên lấy tiền từ trong thẻ để trả
tiền cược vài lần, tổng cộng cũng gần năm sáu ngàn, hơn nữa thẻ y tế vốn dĩ là ông ngoại để lại cho bản thân mua thuốc đều bị Nhan Cần Cần cầm
đi mua thuốc cho ba ruột, ông ngoại đành phải đưa hai chiếc thẻ cho dì
ba của Thẩm Tiện - Phương Tĩnh Bình giữ.
Nhan Cần Cần nghe Phương Tĩnh Bình nói xong cũng không có biện pháp gì, bắt đầu lăm le căn hộ
ông ngoại đang ở, "Chị ba, tôi cũng không có ý đó, này không phải vì
Phương Ngạn sao? Con của mấy chị đều mang họ người khác, nhà họ Phương
cũng chỉ có Phương Ngạn một đứa cháu trai, tiền có thể chia đều, căn hộ
ba đang ở sau này để lại cho Phương Ngạn cưới vợ".
Phương Tĩnh
Lan vừa nghe Nhan Cần Cần muốn lăm le tới căn hộ của bản thân liền không vui: "Đã nói với cô cậu bao nhiêu lần, căn hộ này là do tôi bỏ tiền
mua, còn vì sao tôi phải mua trong lòng hai vợ chồng mấy người tự hiểu,
ba chỉ bỏ tiền trang trí nhà cửa, căn hộ này tôi có thể để ba ở nhưng dù trăm năm sau nó vẫn là của tôi, trên giấy tờ viết tên của tôi, không lý nào cho hai người, không có khả năng.
"Sao có thể không phải nhà của ba, mấy người chính là nhằm vào hai vợ chồng chúng tôi, nếu giấy tờ bất động sản không phải tên ba, chị sao có thể để ba ở lâu như vậy?".
Nhan Cần Cần hiển nhiên không tin Phương Tĩnh Lan nói.
Phương
Tĩnh Lan cười lạnh một tiếng: "Cô cho răng tôi là hai vợ chồng cô sao,
nếu hôm nay ba thật sự để lại tất cả tiền cho mấy người, vậy cũng coi
như thật sự làm chị em chúng tôi thất vọng, Thừa Tiên, lúc ba vợ cậu nằm viện cả đêm cậu ở lại chăm cả đêm, vậy sao lúc ba nằm viện, cậu cả đêm
không thấy mặt mũi, đúng là do chúng tôi bình thường tốt với cậu quá
rồi".
"Dù sao tôi mặc kệ, căn hộ này phải là của Phương Ngạn nhà
tôi". Nhan Cần Cần không thể khóc ra nước mắt, tuy nhiên vẫn dùng giọng
nức nở nói chuyện.
Thẩm Tiện ở bên cạnh coi như xem được một đoạn kịch, đây là chuyện gì xảy ra? Đã tới thế giới ABO rồi, sao còn có
người mang tư tưởng trọng nam khinh nữ, càng buồn cười chính là căn hộ
này thật sự là do mẹ cô mua.
"Mợ, căn hộ này cuối cùng là của ai thì phải coi giấy tờ viết tên ai, nhà
tôi không nói hai lời, ông ngoại có thể ở đây, nhà tôi cũng không lấy
một xu tiền thuê, nhưng sau này nếu ông ngoại qua trăm tuổi, căn hộ này
nhà tôi bán hay làm gì cũng là việc nhà tôi, dù sao giấy tờ bất động sản viết tên mẹ tôi.
Đối với Thẩm Tiện, căn hộ nhỏ này thật sự không tính là cái gì, thị trường chứng khoán gần đây giúp cô kiếm được không
ít tiền, tuy nhiên có thể kiếm tiền là một chuyện, việc trong nhà cần
giải quyết lại là một chuyện khác, Thẩm Tiền vừa nhìn liền biết hai vợ
chồng này là đĩa hút máu, ông ngoại có việc gì thì gọi mấy chị em tới
chăm sóc, hai vợ chồng ngồi mát ăn bát vàng, lúc không có việc gì thì
nhìn chăm chăm tiền trong túi ông ngoại.
Nhan Cần Cần vừa nghe
Thẩm Tiện nói liền không vui, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, mày
còn không biết xấu hổ chen vào nói, mày nói thử xem mày tìm cậu mày mượn bao nhiêu tiền, còn có tết năm nay, mợ bỏ vào ngăn kéo hai mươi ngàn
chuẩn bị mấy ngày sau gửi ngân hàng, sau đó mày tới rồi đi về, liền bị
mất 800, mợ còn chưa nói tới mày đâu, mày còn không biết xấu hổ mở miệng nói chuyện, ở chỗ này, mày là người duy nhất không có tư cách nói
chuyện, mấy dì mấy cậu có ai không bị mày mượn tiền, mượn xong cũng
không bao giờ trả".
Thẩm Tiện rất tức giận, nhưng cô biết Nhan
Cần Cần lại nói sự thật, mùng hai tết năm nay nguyên thân và ba mẹ đến
chỗ ông ngoại chúc tết, nhà cậu mợ bình thường kinh doanh bàn trà nên cứ vài ngày sẽ gửi ngân hàng, có đôi khi tiền mặt sẽ ném trong ngăn kéo,
chờ nhiều một chút mới đi gửi một thể.
Người bình thường không ai vô duyên vô cớ mà mở ngăn kéo nhà người khác, nhưng nguyên thân không
phải người bình thường, cô ấy chỉ chăm chăm nghĩ đến tiền, nhân lúc mọi
người đang chúc tết nhau, nguyên thân thấy được tiền trong ngăn kéo, cảm thấy một chồng tiền rút vài tờ sẽ không ai để ý, nhiều người như vậy
cũng không thể nói bản thân trộm, vì thế liền trộm 800 đồng, sau đó bị
phát hiện cũng không chịu nhận.
Phương Tĩnh Lan vừa nghe Nhan Cần Cần nói Thẩm Tiện liền không vui, con gái bà, bà nói nó không sao, bị
người khác nói bà liền không vui, bênh vực nói: "Sao cô biết Thẩm Tiện
lấy, đừng chuyện gì đều đổ cho nó".
Thẩm Tiện kéo kéo cánh tay
Phương Tĩnh Lan, từ ví móc ra một ngàn đồng, mở miệng nói: "Mợ, 800 đồng đó là tôi lấy, đây là một ngàn đồng trả lại mợ, còn trước đó tôi mượn
tiền cô cậu thật sự không ít nhưng mà mẹ tôi đều trả thay tôi, mợ yên
tâm, sau này có ra sao tôi cũng sẽ không tìm mợ mượn tiền, chuyện này và chuyện căn hộ là hai chuyện khác nhau, hiện tại ông ngoại ở đây, vì
chăm sóc ông ngoại cũng được, vì lý do khác cũng được, gia đình mợ có
thể ở đây, nhưng mợ nhớ rõ, căn hộ này là của mẹ tôi, mẹ tôi muốn gia
đình mợ dọn đi lúc nào đều được, dù mợ báo cảnh sát cũng là nhà tôi
chiếm lý, kết quả cuối cùng vẫn là gia đình mợ dọn đi".
Thẩm Tiện nhìn Nhan Cần Cần nói: "Mợ cũng không cần lấy chuyện chăm sóc ông ngoại ra nói, gia đình mợ không muốn chăm sóc mọi người có thể thay phiên
nhau chăm sóc, một người chăm sóc một tháng, nhưng gia đình mợ hẳn là
cũng luyến tiếc 3000 đồng tiền sinh hoạt của ông ngoại đi".
"Đúng vậy, cô cậu nói đi, không được thì mọi người thay phiên nhau chăm sóc". Phương Tĩnh Bình nói.
Nhan Cần Cần vừa thấy không thể lấy thêm tiền còn sắp bị đuổi ra khỏi nhà
liền nặn ra vài giọt nước mắt, giả vờ đáng thương: "Chị hai, chị ba,
chúng tôi không có ý kia, tiền mọi người làm chủ đi, ba để chúng tôi
chăm sóc".
Thẩm Tiện liền biết người mợ này của cô sẽ nói như
vậy, hai vợ chồng Phương Thừa Tiên không thiếu tiền, hơn nữa ông ngoại
sang tên cho bọn họ một căn nhà có ba căn phòng, hai vợ chồng này đều
cho thuê hết, cùng ông ngoại chen chúc trong trong căn hộ 60 mét vuông
một phần là vì để ông ngoại cho Phương Ngạn tiền học phí, một phần khác
chính là vì ông ngoại mỗi tháng đưa 3000 đồng tiền sinh hoạt, ông ngoại
một ngày chỉ ăn hai bữa, không ăn cơm chiều, hai bữa cơm có thể tốn bao
nhiêu tiền, cuối cùng 3000 đồng đều chui vào túi gia đình bọn họ.
"Vậy được rồi, nếu không ai ý kiến vậy chia đều, tôi nói với ba một tiếng,
nếu không còn việc gì nữa mọi người cũng về đi". Phương Tĩnh Bình đứng
dậy nói vài câu với ông ngoại, sau đó mấy chị em chuẩn bị đi về.
Hai mẹ con Thẩm Tiện ở cách đó không xa, hai người đều chuẩn bị đi bộ về,
dọc theo đường đi Phương Tĩnh Lan đều không mở miệng nói chuyện, Thẩm
Tiện biết bà đang suy nghĩ chuyện nguyên thân trộm 800 đồng.
"Mẹ, mẹ yên tâm, sau này sẽ không như vậy, con sẽ không tiếp tục làm việc
khiến mẹ thất vọng". Thẩm Tiện giữ chặt cổ tay Phương Tĩnh Lan, ánh mắt
đầy kiên định, "Con của quá khứ không còn nữa, con sẽ không làm mẹ vì
con mà không dám ngẩng đầu với anh chị em trong nhà, thực sự xin lỗi,
mẹ, trước đó làm mẹ vất vả nhiều rồi".
Hốc mắt Phương Tĩnh Lan
hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn nhịn xuống, thở dài nói: "Đời này mẹ cũng
không mong con xuất chúng hơn người, bình bình an an, làm người đứng đắn là được, chuyện cũ cho qua, về nhà đi".
Thẩm Tiện gật đầu, mỉm cười nói: "Dạ, chúng ta về nhà".
Nắm cổ tay của mẹ, Thẩm Tiện luôn cảm thấy có gì có không đúng, suy nghĩ
một chút mới nhớ tới cốt truyện trong nguyên văn, ông ngoại trước kia bỏ ra hơn một trăm ngàn tiền tiết kiệm mua cho năm chị em Phương Tĩnh Lan
mỗi người một cái vòng vàng, coi như ông ngoại lưu lại kỉ niệm cho năm
chị em, mà chiếc vòng vàng của Phương Tĩnh Lan lại bị nguyên thân bán
đi.
Hôm đó Phương Tĩnh Lan chuẩn bị ngủ sợ mang vòng tay không
thoải mái nên tháo xuống để dưới gối đầu, hôm sau lại quên mất mang vòng tay vào, đi ra ngoài rèn luyện thân thể cùng Thẩm Văn Khang, nguyên
thân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đi vào phòng Phương Tĩnh
Lan lục lọi, tìm được vòng tay dưới gối đầu của Phương Tĩnh Lan, chạy ra ngoài tiệm cầm, sau đó lấy tiền mời bạn bè xấu ăn cơm.
Lúc
Phương Tĩnh Lan về đến nhà tìm không thấy vòng tay, gấp đến muốn điên
lên, bà không muốn nghi ngờ nguyên thân nhưng sự thật chứng minh, là
nguyên thân lấy.
Thẩm Tiện trầm mặt, lâu như vậy, chiếc vòng kia chắc chắn không còn nữa, cô chỉ có thể nghĩ cách mua cái gần giống cho mẹ.