Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn, xoay người lấy vài chai bia từ tủ lạnh ra, đi đến chỗ Lâm Thanh Hàn ngồi xuống, bật nắp chai bia đặt xuống trước
mặt Lâm Thanh Hàn, hai người tuy rằng cùng ngồi trên một chiếc sô pha
nhưng ở giữa có thể ngồi thêm hai ba người.
"Thanh Hàn, đừng
khiến cho bản thân quá mệt mỏi, có một số việc em không thể khống chế,
huống chi chuyện này cũng không phải lỗi của em, đừng ép bản thân, dù
sao cũng đang ở nhà, em khó chịu có thể uống một chút bia, uống say cũng không có vấn đề gì, tỉnh lại sẽ tốt hơn nhiều". Lâm Thanh Hàn biến
thành bộ dáng hiện tại có rất nhiều nguyên nhân, trong đó chủ yếu nhất
chính là nguyên thân và Tưởng Phương, Lâm Chí Tân.
Lâm Thanh Hàn
cho đến khi nghe được kế bên có người nói chuyện với cô ánh mắt mới có
một ít tiêu cự, cô nhìn chai bia trước mặt, chậm rãi duỗi tay cầm lấy
nó, ngửa đầu một hơi uống xong nửa chai.
Thẩm Tiện thấy cô như vậy cũng cảm thấy có chút rầu rĩ khó chịu: "Thanh Hàn, em uống chậm một chút, uống nhanh quá dễ bị sặc".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, khẽ cười một cái: "A, chuyện của tôi không
cần cô bận tâm, có thời gian ngồi ở đây lảm nhảm với tôi không bằng ngẫm lại làm sao để giúp kim chủ vui vẻ đi, nhưng mà lại nói tiếp, kim chủ
của cô giống như cũng không tệ lắm? Còn có thể giúp cô trông con?" Lâm
Thanh Hàn rõ ràng là cười nói nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ý cười.
Bị Lâm Thanh Hàn nói như vậy, trong lòng Thẩm Tiện vẫn có
chút không thoải mái, nhưng nghĩ lại nguyên thân trước kia đối với Lâm
Thanh Hàn hết lừa lại gạt, Thẩm Tiện cũng bình thường trở lại, cô chỉ
nghe một chút lời khó nghe trong lòng đã không thoải mái, trước đây Lâm
Thanh Hàn phải chịu đựng những lời càng khó nghe không biết bao nhiêu
lần, mà những lời đó đều xuất phát từ những người mà em ấy gọi là người
thân.
Thẩm Tiện khẽ thở dài, dịu dàng giải thích: "Thanh Hàn,
Giang Hi thật sự không phải kim chủ của tôi, chính là bạn hợp tác, mấy
ngày nay tôi ngày nào cũng chăm sóc Điềm Điềm, buổi tối cũng ở chung với em và Điềm Điềm, làm sao còn thời gian tìm kim chủ, lúc trước tôi làm
sai rất nhiều chuyện nhưng mà sau sẽ không...".
Trong lúc Thẩm
Tiện nói chuyện, Lâm Thanh Hàn đã uống gần cạn chai bia, Thẩm Tiện lại
giúp Lâm Thanh Hàn mở một chai, đưa qua cho cô ấy, vừa rồi cô nói nhiều
như vậy không biết Lâm Thanh Hàn có nghe được câu nào không?
Lâm
Thanh Hàn cầm lấy chai bia Thẩm Tiện vừa khui, sắc mặt ửng đỏ, bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện: "Chuyện của cô không cần nói với tôi, giữa chúng ta chỉ có duy nhất một mối liên hệ đó là Điềm Điểm, mặt khác cô muốn làm gì
thì làm, muốn ở bên ai thì ở, không liên quan đến tôi, Thẩm Tiện, đừng
nghĩ rằng gần đây cô giúp tôi một chút việc là có thể lừa được tôi, cô
không cần tốn thời gian, tôi sẽ không tiếp tục tin cô".
Khi nói
những lời này, trong mắt Lâm Thanh Hàn là một mảnh mờ mịt sương mù, cô
ngửa đầu hớp vài ngụm bia, yết hầu cảm nhận được vị đắng của bia tràn
vào, cô cúi đầu, nước mắt vây quanh hốc mắt bị cô nghẹn lại.
"Tôi không nghĩ lừa em, ít nhất từ lần tôi đi nhà trẻ đón Điềm Điềm, từ thời điểm đó trở đi mỗi việc tôi làm đều không mang ý nghĩ lừa gạt em, tôi
biết trước kia tôi làm em thất vọng quá nhiều lần nhưng mà sau này tôi
sẽ không như vậy".
Thẩm Tiện tận lực giải thích, vừa quay đầu thì thấy Lâm Thanh Hàn đã uống
xong chai thứ hai, nhìn dáng vẻ hình như là có chút say nhưng vẫn duỗi
tay lấy chai thứ ba.
Tuy nhiên lúc này Lâm Thanh Hàn đã say
chuếch choàng, một tay cầm chai bia một tay cầm đồ khui nắp chai, nhắm
ngay nắp chai đặt đồ khui lên nhưng nửa ngày cũng mở không được, tức
giận ném đồ khui lên sô pha, lẩm bẩm: "Thứ gì, mở nửa ngày đều mở không
ra".
Lâm Thanh Hàn mơ mơ hồ hồ thấy một người ngồi cách bản thân
không xa, dứt khoát ném chai bia cùng đồ khui qua, may mắn hai người
ngồi cách nhau một đoạn, Thẩm Tiện luống cuống tay chân chụp được chai
bia Lâm Thanh Hàn ném qua.
Thẩm Tiện thở dài, nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn đang đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn giúp cô ấy mở chai bia, đưa qua.
Lâm Thanh Hàn xoa xoa cái trán, lúc cô uống rượu bụng vẫn còn rỗng nên rất
dễ say, uống đến chai thứ ba đã say choáng váng. Cô ngửa đầu dựa vào sô
pha, đôi mắt hơi nheo lại, trên má ửng hồng vì say rượu.
Thẩm
Tiện sợ cô ấy ngày mai đau đầu nên đứng dậy đi vào phòng bếp làm một ly
mật ong sau đó xoay người đi ra phòng khách, cô ngồi xuống cạnh Lâm
Thanh Hàn, nhẹ nhàng nâng đối phương dậy, dịu dàng dỗ dành: "Thanh Hàn,
uống một chút nước ấm được không? Nếu không ngày mai lại đau đầu".
Dưới tác dụng của rượu, Lâm Thanh Hàn đau đầu khó chịu, đã quên người đang
ngồi cạnh bản thân chính là Thẩm Tiện, vô thức dựa đầu vào vai Thẩm
Tiện, cọ cọ vai cô: "Không cần uống thuốc, đắng, khó uống muốn chết".
Thẩm Tiện một bên ôm Lâm Thanh Hàn để phòng ngừa cô ngã xuống, một bên cầm
lấy cái ly trên bàn đặt ngay môi Lâm Thanh Hàn, dịu dàng nói: "Không
đắng, uống xong chúng ta liền ngoan ngoãn đi ngủ, chỉ mấy ngụm, rất
ngọt, em nếm thử".
Có thể là do khó chịu quá mức, cũng có thể là
do không muốn nghe Thẩm Tiện lái nhải, Lâm Thanh Hàn hơi nhíu mày nhấp
một ngụm nước mật ong, sau khi cảm nhận được vị ngọt trong miệng mới hơi giãn mày, còn cầm tay Thẩm Tiện đưa lên, cúi đầu uống thêm vài ngụm.
Thẩm Tiện nhìn bộ dạng ngoan ngoãn uống mật ong của Lâm Thanh Hàn, khóe môi
hơi ngợi lên, quả nhiên Lâm Thanh Hàn uống say rất ngoan, ngày thường em ấy như là con nhím người đầy gai nhọn, chỉ có lúc mơ mơ màng màng mới
có thể trở về bộ dạng thỏ con, sẽ không lạnh mặt với cô cũng không khách khí với cô.
"Xong rồi, chúng ta về phòng". Thẩm Tiện buông cái
ly, nâng Lâm Thanh Hàn dậy, nhưng Lâm Thanh Hàn thật sự choáng váng, vừa đứng dậy liền ngã vào lòng Thẩm Tiện, cả người dựa vào lòng Thẩm Tiện
mới đứng vững được, lần này Lâm Thanh Hàn say hơn nhiều so với lần
trước, đi vài bước đều đi không nổi.
Lâm Thanh Hàn cọ cọ vai Thẩm Tiện, giống như là cảm thấy làm như vậy có thể giảm bớt đau đầu, miệng
cô lẩm bẩm lầm bầm nói gì đó, Thẩm Tiện im lặng nghe nửa ngày nhưng mà
không nghe hiểu được câu nào.
Thẩm Tiện chỉ có thể một tay ôm eo
một tay luồng dưới khớp gối Lâm Thanh Hàn, trực tiếp bế đối phương lên,
người say rượu so với bình thường nặng hơn nhiều, Lâm Thanh Hàn lại
không chịu nằm yên, cánh tay lúc thì ôm cổ Thẩm Tiện lúc thì đánh ngực
cô, cũng may thể lực của Thẩm Tiện không tồi, phòng ngủ cách đó cũng
không xa, Thẩm Tiện đi vài bước liền ôm Lâm Thanh Hàn trở về phòng ngủ.
Có thể là do quá say, lúc Thẩm Tiện lấy khăn ướt giúp Lâm Thanh Hàn lau
mặt thì cô ấy đã ngủ rồi, Thẩm Tiện hơi buồn cười nhìn Lâm Thanh Hàn,
lúc say và lúc tỉnh quả thực là hai người, sau khi say rượu thì giống
con mèo nhỏ cáu kỉnh, lúc thanh tỉnh thì là tòa băng sơn lạnh giá, bình
tĩnh mà xem xét, Thẩm Tiện đương nhiên thích Lâm Thanh Hàn khi uống say
hơn, đây mới là tính cách vốn có của em ấy, biến thành như bây giờ,
nguyên thân chính là đầu sỏ gây tội.
Thẩm Tiện bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Hàn, cũng không biết khi nào cô mới có thể gỡ xuống lớp băng trên người con mèo nhỏ này, đến lúc đó cô với Lâm Thanh Hàn khẳng định đã
trở thành chị em tốt, Thẩm gái thẳng nghĩ, khóe môi không nhịn được mà
hơi gợi lên.
Lại ngồi ở mép giường trong chốc lát, thấy Lâm Thanh Hàn thật sự đã ngủ ngon lành Thẩm Tiện mới quay về phòng Thẩm Điềm ôm
nhóc con ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Hàn tỉnh lại phát hiện bản thân đang ngủ trong phòng Thẩm Tiện, đầu vẫn còn hơi choáng váng,
không biết là do khoảng thời gian này ở chung hay do trong tiềm thức vốn dĩ đã sinh ra vài phần tin tưởng Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn vậy mà không
cảm thấy Thẩm Tiện sẽ làm chuyện gì không tốt với bản thân, mà sự thật
chứng minh, điều cô nghĩ là đúng.
Lâm Thanh Hàn vừa mở cửa liền nhìn thấy hình ảnh quen thuộc mỗi ngày, Thẩm
Tiện ở trong bếp qua qua lại lại bận rộn, con gái đang ngồi trên ghế nhỏ ở cửa phòng bếp, hai bàn tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn nhìn Thẩm
Tiện bận rộn.
Giống như phát hiện có người đang quan sát bản
thân, Thẩm Tiện quay đầu liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, cười với cô ấy
một chút, xoay người làm một ly nước mật ong chuẩn bị đưa qua cho Lâm
Thanh Hàn, mặc kệ có tác dụng giải rượu hay không, ít ra uống ngọt cũng
giảm được một ít buồn phiền.
Kết quả Thẩm Tiện vừa đi đến cửa
phòng bếp đã bị nhóc con ôm lại, tò mò nhìn cái ly trong tay cô, chớp
chớp hai mắt hỏi: "Mommy, đó là cái gì vậy?".
Thẩm Tiện sao có
thể không hiểu ý nhóc con, khom lưng đưa ly nước đến miệng nhóc con,
"Điềm Điềm nếm thử, nhưng mà không được uống quá nhiều, sẽ bị tiêu
chảy". Trẻ con dạ dày yếu, bụng rỗng uống mật ong rất dễ bị tiêu chảy.
Thẩm Điềm cười làm nũng: "Dạ ~ Điềm Điềm chỉ nếm thử thôi".
Nói xong hai bàn tay nhỏ cầm lấy cái ly, ngửa đầu nhấp nhấp hai ngụm nhỏ,
chớp chớp mắt nhìn Thẩm Tiện: "Nước thật ngọt! Uống ngon ~".
Thẩm Tiện buồn cười sờ sờ bím tóc nhỏ của bé, "Con đó, quỷ thèm ăn, cái này
Điềm Điềm không thể uống nhiều, chút nữa mommy ép nước trái cây cho con
uống".
Thẩm Điềm nhìn Thẩm Tiện, lại nhìn Lâm Thanh Hàn đứng cách đó không xa, con ngươi chuyển động, quay qua nói với Thẩm Tiện: "Dạ,
Điềm Điềm ngoan ngoãn đợi nước trái cây, cái này là để mommy dỗ mẹ vui
vẻ, mommy thích mẹ nhất ~".
Thẩm Tiện nghe nhóc con nói xong cảm thấy lạnh sống lưng, ngay cả tay đang cầm ly nước cũng không tự giác run lên một chút.
Con gái cô từ chỗ nào học mấy lời này? Thẩm Tiện giương mắt, có chút chột
dạ nhìn Lâm Thanh Hàn, hy vọng Lâm Thanh Hàn còn chưa tỉnh nên không
nghe rõ nhóc con nói cái gì, nhưng sau đó cô liền thấy Lâm Thanh Hàn
nhìn về phía bản thân cười lạnh một tiếng.
Sau đó Lâm Thanh Hàn
lại quay qua nhìn nhóc con, sắc mặt lập tức dịu dàng, đi vài bước tới
chỗ bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, "Điềm Điềm thật ngoan, mẹ thích Điềm
Điềm nhất".
Thẩm Điềm ôm đùi Lâm Thanh Hàn cọ cọ, thẹn thùng làm nũng: "Điềm Điềm cũng thích mẹ và mommy nhất".
Không lâu trước đây, Thẩm Tiện đối với Thẩm Điềm mà nói chỉ là một người xa
lạ, thậm chí con gái nghe được tên Thẩm Tiện đều sợ đến phát run, bây
giờ mới không được bao lâu, người mà con gái thích nhất trở thành cô và
Thẩm Tiện? Lâm Thanh Hàn ghen tỵ, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm
Tiện cầm cái ly, xấu hổ cười cười, cô thật sự chỉ là sợ Lâm Thanh Hàn
đau đầu nên có ý tốt làm một ly nước mà thôi, thật sự chỉ là một hành
động thể hiện tình cảm chị em tốt, hơn nữa là nhóc con nói bậy, không
liên quan đến cô, tại sao đến cuối cùng người bị trừng lại là cô?
"Thanh Hàn, em uống chút nước đi, cẩn thận chút nữa bị đau đầu". Nói xong,
Thẩm Tiện hơi xấu hổ đưa ly nước qua, dù gì cũng đã làm xong, bản thân
không đưa cho em ấy lại càng xấu hổ.
Nhóc con nghe mẹ nói cảm ơn với mommy thì buông đùi Lâm Thanh Hàn ra, vui vẻ chạy tới ôm đùi Thẩm Tiện, ngửa đầu cười với Thẩm Tiện, chớp chớp hai
mắt tranh công, ý như đang nói: Mommy, con giỏi không, giúp mommy dỗ mẹ
vui vẻ!
Thẩm Tiện chỉ có thể cười trừ với nhóc con, trong lòng
lại sóng to gió lớn, sợ giá trị hảo cảm vốn đã không cao của Lâm Thanh
Hàn lại hạ xuống.
Lâm Thanh Hàn không nhìn một lớn một nhỏ đang
làm mặt quỷ với nhau, bưng ly nước lên uống hai ngụm, xoay người đi vào
nhà vệ sinh tắm rửa, không nói chuyện khác, gần đây vài lần bản thân
uống say Thẩm Tiện quả thật không làm bậy, còn việc Thẩm Tiện có quan hệ gì đó với cô gái hôm nọ hay không Lâm Thanh Hàn cũng không muốn suy
nghĩ nhiều, chuyện của bản thân cô còn chưa giải quyết hết, làm gì còn
thời gian quan tâm chuyện của vợ trước.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh
Hàn đi tắm, bế lên nhóc con vẫn còn đang tranh công với cô: "Điềm Điềm
là học từ ai? Bụng nhỏ thật nhiều ý xấu".
"Không có, con giúp mommy dỗ mẹ vui vẻ, Điềm Điềm ngoan không?". Nhóc con mở to mắt, vui vẻ nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện lập tức chịu thua, nhóc con cũng chỉ là muốn giúp cô, "Ngoan, Điềm Điềm ngoan nhất, mommy làm cháo tôm bóc vỏ Điềm Điềm thích nhất, chút
nữa là có thể ăn".
"Yeah! Mommy cũng ngoan, Điềm Điềm thích mommy ~". Nhóc con cọ cọ vai Thẩm Tiện làm nũng, bây giờ nhóc con làm nũng
với cô giống như là ngựa quen đường cũ, càng ngày càng thuần thục.
Thẩm Tiện có thể cảm giác được gần đây nhóc con ngày càng thích làm nũng với cô, vì thế tâm tình cũng tốt lên, lại nhìn con số trên đỉnh đầu nhóc
con, đã sớm tăng đến 50.
Đúng là trẻ con đơn thuần, bản thân chỉ
làm những việc mà một mommy nên làm nhóc con đã tăng giá trị hảo cảm,
Thẩm Tiện nghĩ nếu cô đã đến đây, vậy phải đối với mọi người trong nhà
ngày càng tốt mới đúng, không liên quan đến giá trị hảo cảm, chỉ đơn
thuần là muốn bọn họ có cuộc sống ngày càng vui vẻ càng tốt.