Hướng Gia Quân vừa tỉnh đã nghe thấy tiếng lách tách nhỏ xíu, cho dù hai mắt nhắm nghiền nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm ở cách đó
không xa. Cậu thò hai tay ra khỏi chăn, quả nhiên không hề cảm thấy sự
lạnh lẽo trong không khí. Hướng Gia Quân cố nâng một bên mí mắt lên,
trông thấy ngọn lửa trong lò sưởi âm tường đang lặng lẽ bập bùng.
Ngôi nhà nho nhỏ, phòng khách và phòng ngủ thông nhau. Mùa đông tới sự nhỏ
bé này lại phát huy tác dụng, một khi lò sưởi trong phòng khách được đốt thì toàn bộ căn nhà đều trở nên ấm áp.
Quấn mình trong chiếc chăn bông mềm mại, cậu ngồi dậy nhìn quanh nhưng lại không thấy ai.
Không hiểu sao hai ngày nay thầy Hạ dậy rất sớm, đi đâu làm gì mà không nói
một tiếng, buổi tối lúc trở về cũng ngậm miệng chẳng nói chẳng rằng. Hôm qua cậu còn chưa nhận ra là có điều không ổn, nhưng hai ngày liên tiếp
anh biến mất thế này thì sự tình có vẻ nghiêm trọng đây.
Hướng
Gia Quân lắc lắc đầu, quấn chặt chăn tự biến mình thành một con nhộng,
giẫm lên tấm thảm lông đi ra phòng khách rồi thả người xuống ghế sofa.
Chỗ này ở gần lò sưởi hơn, cậu không chịu được lạnh, sau khi nhiệt độ
giảm thì cậu chỉ ước mình có thể nằm trước cái lò sưởi suốt hai mươi tư
giờ.
Đương nhiên kiểu sinh hoạt như vậy sẽ bị thầy Hạ phê bình.
Dù sao thì ngủ nướng và sưởi ấm quá lâu sẽ khiến cho cơ thể trì trệ,
bình thường chỉ cần cậu dậy muộn là sẽ bị Hạ Trầm xách cổ dậy rồi cằn
nhằn một trận, sau đó đi uống nước còn bị mắng là lãng phí tài nguyên.
Không ổn, yêu đương thế này không ổn một tí nào.
Tại sao trong gần một năm nay, hầu như ngày nào cậu cũng nghe Hạ Trầm tận
tâm lải nhải mà đến giờ vẫn không gạt đi được cảm giác như học sinh bị
giáo viên dạy dỗ vậy nhỉ?
Hướng Gia Quân nằm nhắm mắt trên sofa
một lúc rồi rốt cuộc cũng chịu dậy hoạt động, cậu lấy vài món áo quần từ tủ đồ đơn giản bên cạnh giường ra mặc từng cái lên người.
Hầu hết đồ đạc trong nhà là do bọn họ tự tay làm, tuy không được đẹp lắm nhưng đều cảm thấy rất ưng ý.
Cùng lắm thì sau nay đổi sang căn nhà khác tốt hơn, dù sao thứ không thiếu nhất ở tận thế chính là thời gian.
Hướng Gia Quân khoác một chiếc áo bông thật dày, xỏ ủng da rồi dập tắt ngọn lửa trong lò sưởi trước khi ra khỏi nhà.
Vừa mở cửa thì gió tuyết lạnh thấu xương đã phần phật ùa vào, cậu lạnh đến
choáng váng, không khỏi khẽ than thở: "Đúng là Hạ Trầm bị điên rồi."
Trời lạnh như thế, ra ngoài từ sáng sớm lại còn bất chấp cả gió tuyết, nếu
không phải bởi vì phát hiện ra món báu vật nào đó thì chắc chắn là Hạ
Trầm bị điên.
Hướng Gia Quân vội xoay người đóng cửa, sau đó giẫm lên lớp tuyết mỏng trên đất đi tới một căn nhà gỗ nhỏ bên trái.
Hai người xây bốn gian nhà nhỏ tất cả, liền kề nhưng không thông nhau, nhà
kho ở bên trái, phòng tắm ở bên phải, phía sau là một gian bếp nhỏ.
Trong nhà kho có dụng cụ và balo, những vật dụng cần phải mang theo khi ra
ngoài đều được xếp sẵn trong một cái túi lớn, lúc cần có thể mang đi
luôn.
Hướng Gia Quân cầm rìu, đeo balo lên rồi đi ra khỏi cửa.
Có một chiếc xe đang đỗ ở khoảng sân trước nhà, chiếc ô tô còn lại đã bị
Hạ Trầm lái đi mất. Hôm nay cậu không cần đi xa, vì để tiết kiệm xăng
nên cậu không lái xe mà chỉ cuốc bộ.
Ngôi nhà của họ được xây ở sườn núi, lúc trước hai người phải dùng hết kiến
thức học cả đời, mất gần một tuần mới quyết định sẽ định cư ở đây. Họ là những người duy nhất sống ở quanh nơi đó, vậy nên nếu muốn gặp những
người sống sót khác thì phải đi dọc xuống đường núi.
Nửa đời
trước cậu sống ở thành phố lớn hơn hai mươi năm, giờ đây phải học cách
sống một cuộc sống đơn sơ và giản dị thế này cũng là một điều rất kỳ
diệu. Hướng Gia Quân thích nghi khá nhanh, bây giờ cậu đã gần quen với
tất cả mọi thứ.
Đi bộ không đến nửa tiếng đã xuống đến chân núi,
phía trước là vùng đồng bằng nhỏ, cũng chính là nơi những ngọn khói bay
lên nghi ngút nhất bên trong dãy núi này.
Người dân sống xung quanh họp thành chợ tự phát, sáng nào cũng bày đủ các loại hàng quán ở đây.
Cả cậu và Hạ Trầm đều không giỏi làm ruộng. Ban đầu hai người rất tự tin
nhưng rồi chỉ sau một thời gian ngắn họ đã nhận ra công việc này khó
khăn đến mức nào, cho nên ngoài việc tự trồng vài loại rau thì mọi
nguyên liệu khác họ đều mua ở chợ.
Chẳng qua hình thức mua bán là lấy vật đổi vật.
Hướng Gia Quân tay cầm rìu bước vào trong chợ, trông thấy một hàng bán gà sống bèn cúi xuống mỉm cười hỏi giá.
Đây là chiêu tâm lý thường dùng của cậu, gương mặt phải tươi cười và vũ khí phải ở nơi mà đối phương dễ thấy. Xét cho cùng thì khu chợ tự phát này
đâu có được Cục Công thương giám sát, rất dễ gặp phải những chủ hàng hóa vô lương tâm.
"Xem cậu lấy gì để trao đổi." Chủ quầy hàng là một ông chú đang ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng, y nhìn cậu với ánh
mắt dò xét rồi vỗ vỗ lên thân con gà với vẻ rất trân trọng.
Hướng Gia Quân nghĩ ngợi chốc lát rồi mở balo ra, sau đó thò tay vào cầm bao
thuốc lá lên để nó lộ một góc. Bao thuốc lập tức thu hút sự chú ý của
chủ quầy, không để ông ta nhìn rõ thì cậu đã kéo khóa lại rồi chỉ vào
một con gà trong lồng, cười hỏi: "Tôi muốn con này, có đổi không?"
Ông chú thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, khịt mũi nói: "Gà mái không bán với giá này, đến trứng còn chẳng mua được ấy."
Hướng Gia Quân không thèm nói vòng vo, "Nếu chú không đến đường cùng thì đã
chẳng phải bán con gà mái này đi, đúng không? Thôi thôi quyết định nhanh lên nào, chú không muốn đổi với tôi nhưng những người khác thì muốn
đấy."
Sự thật đã chứng minh, nghiện thuốc lá là một tật xấu rất
khó bỏ kể cả trong tận thế. Hướng Gia Quân đổi được một con gà còn lấy
luôn cả lồng gà cầm đi, một tay cầm cái lồng còn một tay xách vài nguyên liệu nấu ăn khác mỹ mãn quay về nhà.
Đường lên núi hơi khó đi.
Buổi sáng lúc cậu xuống tuyết rơi chưa bao lâu, còn bây giờ đã có một lớp
tuyết đọng lại trên mặt đường. Cậu bước cẩn thận từng bước một, mùa đông trên núi khá tiêu điều, ngay cả tiếng chim hót cũng hiếm hoi làm cho
không gian không khỏi quá tĩnh lặng.
Hai ngày liền chẳng có ai
trò chuyện với cậu, Hướng Gia Quân không quen với sự yên tĩnh này, bắt
đầu không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Hôm nay ăn món gì đây
ta, lát nữa về nhà còn phải kiểm kê vật tư nữa, hình như gạo không còn
nhiều thì phải. Hay là trưa nay ăn tạm đồ hộp rồi buổi tối bắt Hạ Trầm
nấu cơm, vậy thì mình sẽ nhàn nhã hơn hẳn.
Cứ nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc là đã về đến nhà.
Hai tay đều xách đồ nên cậu trực tiếp giơ chân đá tung cánh cửa hàng rào gỗ.
Sau đó vừa khéo đụng phải Hạ Trầm.
Hướng Gia Quân lập tức cảm thấy không ổn nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh,
cậu hạ chân xuống như không có chuyện gì, cười cười hỏi: "Nay anh về sớm thế?"
Hạ Trầm cũng bất ngờ khi nhìn thấy cậu, vội vàng đi tới
cầm lấy lồng gà trong tay cậu rồi lạnh lùng nói: "Nếu lại làm hỏng nữa
thì em tự đi mà sửa nhé."
"Này!" Cậu đi theo Hạ Trầm như một cái
đuôi nhỏ, lầu bầu kháng nghị, "Em căn lực chuẩn lắm, sao mà làm hỏng
được, anh đừng có mà dùng cái này dọa em."
Trước đây họ chưa từng nuôi gà, Hạ Trầm xách lồng gà đi khắp sân một vòng mới chọn được một
góc để đặt cái lồng xuống. Tiếp đó anh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn
"cái đuôi" của mình, "Lần trước em cũng nói thế đấy, không phải là vẫn
hỏng đấy à? Hướng Gia Quân, em có nhớ không vậy?"
Cậu chột dạ, ho khan hai tiếng rồi vội đánh trống lảng, "Thế hai ngày nay anh đi đâu
làm gì? Có phải nhìn trúng xác sống nào đẹp trai nên muốn bỏ đi cùng với nó không hả? À đâu, bây giờ đám đó càng ngày càng trở nên quái dị, chỉ
có da bọc xương thôi ý, trông không đẹp lắm đâu."
Hạ Trầm đã quá quen với kiểu nói chuyện vô tri này của cậu, cho nên không thèm nói lại mà chỉ tập trung làm nốt việc.
"Hạ Trầm, anh chột dạ đấy à?" Hướng Gia Quân không chịu được cảm giác khi
bị anh lờ đi, Hạ Trầm đi đâu là cậu lại lẽo đẽo theo sau, "Nếu hôm nay
anh mà không thành thật thì em sẽ khóa cửa cho anh ở ngoài đó."
Đôi chân dài vừa bước qua bậc cửa thì Hạ Trầm đã trở tay khóa cửa nhốt cậu bên ngoài luôn.
Hướng Gia Quân nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình mà ngây ngẩn cả người,
mất một lúc mới phản ứng lại được. Vừa rồi cậu chỉ nói đùa thôi, nhưng
bây giờ bị Hạ Trầm thật sự nhốt ngoài cửa thì trong lòng lập tức trở nên luống cuống.
Dù sao cũng chẳng phải người điềm đạm gì cho cam,
cậu vừa đập cửa vừa hét lớn: "Hạ Trầm anh nghiêm túc đấy à! Một người
trưởng thành sống sờ sờ thế này mà anh định bỏ mặc ở ngoài trời thật à?"
Hét xong cậu dừng lại một lát, cố ý đứng đợi cánh cửa này mở ra nhưng vài
giây sau vẫn chẳng có động tĩnh gì. Trong lúc chờ đợi cậu không khỏi tự
vấn bản thân, thầm nghĩ chẳng lẽ thầy Hạ thực sự nổi giận rồi, mình có
nên nhận sai vì cái tật dạy mãi chẳng chịu sửa không nhỉ...
"Hạ Trầm? Thầy Hạ à? Thầy Hạ ơi?"
Vừa dứt lời thì cửa bỗng mở ra, Hướng Gia Quân bị kéo mạnh vào nhà rồi bị đẩy dựa lưng vào ván cửa.
Hạ Trầm giam cậu lại trong không gian nhỏ xíu được tạo bởi cánh cửa và cơ
thể anh, cúi đầu nhìn cậu với vẻ mặt chẳng khác gì bình thường, thậm chí còn mang theo ý cười.
"Tưởng tôi đang giận à?" Thầy Hạ lui về
sau một bước rồi khoanh tay nhìn cậu, "Dựa vào sự hiểu biết của em về
tôi, em không nhận ra tôi có đang tức giận hay không ư?"
Ánh lửa lại bập bùng trong lò sưởi âm tường, ngọn đèn dầu trong phòng cũng mang màu sắc thật ấm áp khiến lòng người xao xuyến.
Cậu hiểu ý Hạ Trầm, dòng suy nghĩ chạy ngược trở về ngày đầu tiên hai người sống trong căn nhà này. Lúc đó trong nhà chẳng có gì ngoại trừ vài món
đồ đơn sơ, bọn họ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, trên bàn chỉ có hai cái hộp, đến cả ngọn nến duy nhất cũng là xin của Trần Tuyên từ hôm trước.
Việc hai người bên nhau diễn ra quá nhanh, chưa chi đã nhận lời yêu đương mà bỏ qua giai đoạn làm quen và tìm hiểu lẫn nhau. Hướng Gia Quân vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, rất cố chấp với việc phải biết hết
thói quen và mọi chuyện Hạ Trầm từng trải qua.
Trong bữa tối dưới ánh nến đó cậu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, muốn Hạ Trầm tự viết một
danh sách và liệt kê tất cả những thói quen sinh hoạt.
Thế nhưng
Hạ Trầm chẳng hợp tác, mặc kệ cậu kì kèo hay dụ dỗ thế nào anh cũng
không đồng ý, còn nói tình yêu không phải là như vậy.
Cậu càng khó hiểu hơn, vậy rốt cuộc thế nào mới là yêu?
Mãi đến khi hai người ăn xong đồ hộp thì Hạ Trầm mới lẩm bẩm một câu: "Yêu
nhau uống nước cũng đủ no," rồi ngẩng đầu nhìn cậu nói tiếp, "qua mấy
tháng em sẽ biết."
Sau đó Hướng Gia Quân không hỏi lại anh chuyện này nữa, nhưng từng ngày từng ngày trôi qua quả thật đã cho cậu đáp án
mà cậu muốn.
Hạ Trầm thích một cuộc sống có tổ chức. Đồ đạc được
sắp xếp gọn gàng, nhà cửa mỗi ngày đều quét tước, trong một ngày giờ nào ra việc đó; ra ngoài thám hiểm mỗi tuần một lần để kiếm thêm vật tư và
tranh thủ đi đến những nơi khác nhau để ngắm cảnh; thứ bảy sẽ tụ tập bạn bè rồi đi sang thăm mẹ...
Và những chuyện này cũng gắn liền với hình bóng của cậu.
Không chỉ vậy, mọi điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của Hướng Gia Quân cũng có
sự xuất hiện của anh, thói quen của đối phương đã in sâu vào tim cậu từ
lâu.
Vậy nên mỗi khi nhớ lại việc bản thân từng bắt thầy Hạ viết
danh sách thì cậu lại cảm thấy ngốc nghếch vô cùng, và còn xấu hổ nữa.
Cậu cúi đầu nhìn sàn, sau đó ngước mắt liếc thầy Hạ một cái rồi mới ấp úng
nói: "Đâu có nhìn ra được... Anh giận có thể hiện trên mặt bao giờ đâu."
"Ồ, ra là vậy." Hạ Trầm thản nhiên nói, nhưng vẫn không nhượng bộ mà tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm cậu.
Hướng Gia Quân bị anh nhìn đến nổi cả da gà, rốt cuộc cũng hiểu ra, dứt khoát nhận sai: "Em hứa sẽ không bao giờ... đá cửa nữa, cửa nhà là tài sản
quý giá của chúng ta, đồng thời còn là hiện thân của tâm huyết và sự lao động chăm chỉ cần cù của ngài Hạ đây, em sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ và
gìn giữ, không những thế còn bảo vệ cả ngôi nhà và mảnh sân nhỏ bé đáng
yêu xinh đẹp này."
Cậu nói liền một mạch, dừng một lát rồi lại bổ sung thêm: "Anh thấy em nói có đúng không?"
"Thái độ nhận lỗi rất tốt, tài ăn nói càng ngày càng trôi chảy." Hạ Trầm gật
gật đầu, sau đó giang tay ra, "Không được ôm suốt hai ngày nay rồi, lại
đây nào."
Hướng Gia Quân nhào tới không chút do dự, dùng hết sức
lao vào vòng tay của thầy Hạ nhà cậu. Hai người ôm nhau cùng ngã xuống
chiếc sofa phía sau, Hạ Trầm nằm dưới làm đệm thịt, cậu ghé vào người
anh thoải mái mà thở dài một hơi.
Vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực
Hạ Trầm, cậu không hề thấy khó thở chút nào mà chỉ rầu rĩ nói: "Hai hôm
nay anh làm chuyện quái gì mà còn giữ bí mật với em."
Một tay Hạ Trầm ôm chặt Hướng Gia Quân, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu, "Em quên hôm nay là ngày gì rồi à?"
Cậu nghĩ ngợi một lúc nhưng thật sự không tài nào nhớ nổi. Tận thế chẳng có lịch, cậu cũng không đếm từng ngày một trong đầu.
Khoan đã, không phải là ngày kỷ niệm yêu đương gì đấy chứ? Thầy Hạ muốn làm cái này á?
Khát vọng sống buộc cậu phải nhanh chóng suy nghĩ, rồi lại bị một tiếng cười khe khẽ cắt ngang dòng suy tư, "Sao em căng thẳng thế, tôi còn tưởng
mình đang ôm một cục đá cơ đấy, cứng ngắc luôn."
Hướng Gia Quân
quyết định từ bỏ việc đấu tranh, "Kỷ niệm ngày rốt cuộc anh cũng quay về nhà ôm em sau một ngày rưỡi biến mất hả?"
Cậu bị anh vỗ nhẹ một
cái vào lưng coi như phạt, dái tai bị anh sờ nóng lên, cậu đã sớm quen
với sở thích nho nhỏ này của Hạ Trầm nên cũng mặc kệ anh.
"Hôm nay là đông chí." Giọng Hạ Trầm mang chút bất đắc dĩ.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Đông chí thì liên quan gì đến chuyện anh biến mất?"
Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu một lát, sau đó anh hờn dỗi mà cắn cắn bờ môi
cậu, không mạnh lắm nhưng cũng đủ khiến cậu phải cảm thấy thẹn thùng.
"Tôi đi làm thịt cừu, hôm nay mình sẽ ăn lẩu cừu."
Hướng Gia Quân trợn tròn mắt, suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi người Hạ Trầm
nhưng vừa nhổm dậy đã bị anh tóm về, ngã lại vào lòng anh.
"Anh anh anh tìm được thịt cừu á! Chắc thịt cừu khó kiếm lắm phải không... thế nên anh mới ra ngoài lâu như vậy?"
Tâm trạng cậu rất tốt, chủ động hôn lên môi Hạ Trầm một cái, ngay cả đuôi
lông mày cũng như mang niềm vui, "Thầy Hạ, em tuyên bố anh nhận được
giải Người đàn ông tuyệt vời nhất trên toàn dãy núi này!"
Hạ Trầm nghe vậy thì bật cười, nhưng lát sau anh lại nhắm mắt vào và ôm cậu chặt hơn, giữa mặt mày đều thoáng chút mỏi mệt.
"Đã vậy thì em chuẩn bị thức ăn nhé, tôi ngủ một lát trước."
Hướng Gia Quân không cười nữa, giơ tay véo hai má Hạ Trầm, "Chỉ lần này thôi
đấy... Lần sau anh nhớ phải dẫn em đi cùng, một mình anh vất vả như vậy
làm gì chứ, em đã nói là phải dính chặt lấy anh rồi cơ mà."
Hạ
Trầm nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay cậu, dịu dàng đáp: "Vâng dính lắm,
dính còn hơn cả cơm. Vậy bây giờ mình cùng nằm ngủ một lúc nhé."
Cậu cười tươi, lại lần nữa vùi đầu vào lồng ngực Hạ Trầm.
Xem như ngủ giấc phụ đi. Dù sao cũng đã tận thế rồi, lưu luyến giấc mơ đẹp với người mình yêu đâu phải chuyện gì xấu.
Bên ngoài tuyết trắng phủ đầy trời, bọn họ muốn trở thành cặp đôi ấm áp nhất trên thế giới này.