Cấm Hôn Môi

Chương 47


trướctiếp

Máu đỏ tươi chảy tí tách.

“Tránh ra, tránh ra.”

Ánh đèn trắng chói mắt, bóng người lắc lư, bác sĩ gọi to gọi nhỏ dồn dập, trên hành lang đầy mùi thuốc gay mũi, có người đang khóc, tiếng bước chân tán loạn như đang nện bước trong lòng người.

“Thẩm Trình, Thẩm Trình.”

Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, hai bóng hình mơ hồ đứng ngược sáng, nhìn chăm chú vào Thẩm Trình.

Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, thở dốc không ngừng, cảm thấy tim đập rất nhanh, hắn biết ai đang đứng đó lại không nhịn được phải lui về sau, không dám đi qua đó.

Hai thân hình kia chậm rãi tiến về phía hắn, một bước, lại một bước, đến gần hơn, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt máu thịt mơ hồ của họ.

Thẩm Trình đột nhiên mở bừng mắt tỉnh dậy.

Hắn bất giác ngồi dậy, thở hắt ra giống như người đuối nước cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.

“Anh làm sao vậy?”

Tay chân của Tri Nhạc để trên người Thẩm Trình, bị động tĩnh của hắn đánh thức, cậu hé mắt nhìn Thẩm Trình. Giây tiếp theo cậu cũng ngồi dậy theo, trở nên tỉnh táo.

“Lại mơ thấy ác mộng sao?”

Tri Nhạc bò qua người Thẩm Trình, xuống giường lấy khăn giấy và nước, để Thẩm Trình lau mồ hôi, uống nước.

Trên trán Thẩm Trình là một tầng mồ hôi mỏng, uống nước, nhịp thở dần bình ổn lại, hắn nói cảm ơn với Tri Nhạc, thấy Tri Nhạc không đi dép, đi chân trần trên mặt đất, hắn nhíu mày lại: “Tôi không sao. Lần sau không cần xuống giường, tự tôi có thể đi lấy.”

Sau đó hắn bảo Tri Nhạc lên giường.

Tri Nhạc về lại theo đường cũ, vẫn bò qua người Thẩm Trình, hai người lại nằm xuống nhưng chưa buồn ngủ.

Đêm đã khuya, mọi thanh âm đều lặng thinh, thỉnh thoảng ngoài cửa có tiếng côn trùng.

“Anh ơi.” Tri Nhạc nhẹ giọng gọi.

Vốn Thẩm Trình đang nằm thẳng, quay đầu thấy Tri Nhạc đang nằm nghiêng về phía hắn thì cũng nghiêng người qua, xoay mặt về phía Tri Nhạc, hai người đắp chăn mỏng, nằm mặt đối mặt.

“Anh không sao chứ?” trong mắt Tri Nhạc đầy lo lắng.

“Không sao.” Thẩm Trình nói: “Một giấc mơ mà thôi.”

Tri Nhạc vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Trình, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, lúc này cậu mới thấy yên lòng.

“Kể lại giấc mơ, thì tốt.” trong bóng đêm, giọng Tri Nhạc rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn do ngái ngủ: “Mộng đẹp, sẽ trở thành sự thật, ác mộng, đều là giả.”

Thẩm Trình hơi cong môi.

“Anh mơ thấy gì thế?” Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi: “Rất đáng sợ sao?”

Thường ngày Thẩm Trình luôn bình chân như vại, Tri Nhạc lại thấy hắn mất bình tĩnh đến hai lần, đều là sau khi gặp ác mộng. Có thể khiến Thẩm Trình luôn thong dong trở nên như vậy thì hẳn thứ trong mơ phải đáng sợ lắm.

Thẩm Trình không nói gì.

Tri Nhạc đợi một lúc lâu, khi cậu cho rằng Thẩm Trình sẽ không trả lời thì hắn lại mở miệng.

“Mơ thấy cha mẹ tôi.”

“À.” Tri Nhạc nhớ ra, lần trước Thẩm Trình cũng từng nói là mơ thấy cha mẹ. Điều này khiến Tri Nhạc thấy khó hiểu.

“Vậy, không phải rất tốt sao?” Cha mẹ là người thân, mơ thấy họ là chuyện tốt, vì sao lại thành ác mộng.

Tri Nhạc không hiểu rõ về Thẩm gia lắm, Giang Thiện Nguyên chỉ nói cho cậu biết về tình huống mơ hồ, từ góc nhìn của cậu thì không hiểu vì sao cha mẹ người thân lại trở thành nguồn cơn của ác mộng.

“Em cũng sẽ mơ thấy, cha mẹ em.” Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “Ông nội nói, đó là do họ nhớ em, vào trong mơ, để thăm em. Chú Thẩm, dì Thẩm, chắc chắn cũng, nhớ anh.”

Thẩm Trình như đang ngẩn người, nghe vậy thì trong mắt hiện vẻ tự giễu.

“Có phải anh, cũng nhớ họ?” Tri Nhạc dịch về trước, tay hai người đều để ngoài chăn, kề sát cạnh nhau.

Giọng điệu Thẩm Trình bình tĩnh nhàn nhạt, trả lời cậu: “Không nhớ. Tôi cũng không phải trẻ nhỏ.”

Mắt Tri Nhạc hơi trợn lên, nói: “Không phải trẻ con, thì không thể nhớ sao? Ông nội của em, tóc đã bạc trắng cả rồi, vẫn còn nhớ, mẹ của ông —— chính là, cụ của em đó.”

“Người lớn trẻ nhỏ, nam hay nữa, hay cả người hùng, đều có thể,” Tri Nhạc suy nghĩ một lát, tìm một từ thích hợp trong trí não cậu: “đều có thể, nhớ nhung, yếu đuối.”

Lần này Thẩm Trình cười thật, dù chỉ nhợt nhạt trong chớp mắt, một nụ cười chợt lóe mà thôi.

“Đến cái này cũng hiểu sao?” Hiếm khi Thẩm Trình có chút chế nhạo, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Tri Nhạc, giống như đang nói không phải cậu khờ à.

Tri Nhạc đã có thể đọc hiểu vẻ mặt của Thẩm Trình, cậu chun mũi, nói: “Em đọc sách mà.”

Nghĩ đoạn, cậu lại nói: “Người ngốc thì phải, đọc nhiều sách.”

Thẩm Trình cười rộ lên, lẳng lặng nhìn Tri Nhạc chăm chú, ánh đèn mờ mờ ấm áp chiếu lên khuôn mặt cậu, giống như ánh nắng ban mai đầu xuân vậy.

“Bọn họ sẽ không nhớ tôi.”

Sau một hồi, Thẩm Trình bỗng mở miệng.

Tri Nhạc ngẩng mặt, lát sau mới hiểu “bọn họ” là ai, sau đó cậu tiếp lời: “Hẳn là sẽ, nhớ anh.”

Thẩm Trình khẽ mỉm cười: “Sẽ không.”

Trong mắt Tri Nhạc có chút nghi hoặc, yên lặng nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình cũng không thích nói chuyện tư với người khác, mà chuyện này lại là chuyện cũ mà hắn không muốn đề cập đến, từ trước tới nay vẫn luôn thận trọng, nhưng trước mặt Tri Nhạc, phòng tuyến trong tim lại bất giác thả lỏng, nguyên ý nói với cậu mấy câu. Lần trước đã thế, lần này cũng vậy.

“Có lẽ họ sẽ, có chút trách tôi.”

“…… Hử?”

Đêm khuya tĩnh lặng, giọng hai người đều rất nhẹ, thì thầm với nhau.

“Nếu không phải tôi…” giọng Thẩm Trình rất thấp rất trầm, nói được nửa câu thì dừng lại.

Tri Nhạc yên lặng chờ đoạn tiếp theo nhưng Thẩm Trình vẫn không tiếp tục.

“Cái gì?” Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Trình trả lời: “Không có gì. Ngủ đi.”

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế mặt đối mặt, Tri Nhạc chớp chớp mắt, nhìn vào mắt Thẩm Trình. Cậu không thể suy đoán tiền căn hậu quả từ mấy câu như vậy như người thường, nhưng lúc này đây, cậu vẫn có thể nhận ra mấy thứ khác.


trướctiếp