Cấm Hôn Môi

Chương 44


trướctiếp

“Ê, cậu qua đây.”

Phương Mộc chợt cất tiếng, Tri Nhạc ngẩng đầu, xác nhận Phương Mộc đang gọi mình thì đóng sách lại đi qua.

“Gọi tôi hả?” Tri Nhạc chỉ chính mình.

Phương Mộc hỏi Tri Nhạc: “Đã xem triển lãm tranh bao giờ chưa?”

Tri Nhạc lắc đầu, Phương Mộc lại hỏi: “Vậy cũng chưa từng thấy danh tác nào.” Y đứng sang một bên, “Bây giờ cho cậu một cơ hội.”

Tri Nhạc đi qua, nhìn về phía bảng vẽ.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Phương Mộc đã hoàn thành một bức tranh đơn giản, nét vẽ ngắn gọn, nhìn qua thì bố cục lại hơi lộn xộn, các loại đường cong như tùy tiện vạch ra, ở giữa còn có những nhân vật là động vật không rõ ràng lắm.

Phương Mộc đặt khuỷu tay lên đầu gối, một tay chống cằm, y không kỳ vọng lắm tùy ý để Tri Nhạc xem tranh.

Tri Nhạc xem rất nghiêm túc.

“Hình như mèo con, bị mất ngủ?” Tri Nhạc nhìn một lát, chợt nghiêng đầu hỏi Phương Mộc.

Rõ ràng Phương Mộc khá bất ngờ: “Cậu nhìn ra được là mèo à?”

Tri Nhạc gật đầu, hết sức thản nhiên: “Chỗ này, là lỗ tai, chỗ này, là đuôi… Không phải mèo hả?”

“… Đúng rồi.” hai mắt Phương Mộc tức khắc sáng lên, “Cậu còn thấy gì nữa?”

“Nó mất ngủ, muốn ngủ, không ngủ được, giận dỗi… đúng không? Xin lỗi, tôi không hiểu lắm…”

Phương Mộc sửa dáng vẻ ngạo mạn tùy tiện vừa nãy của mình, bảo cậu cứ từ từ, rồi y đứng dậy đi đến một gian phòng khác —— bấy giờ Tri Nhạc mới phát hiện trong phòng này còn một gian khác, là một cửa ẩn sau giá để rượu. Phương Mộc xoay một chai rượu, cửa chậm rãi mở ra, y đi vào rồi nhanh chóng bước ra, trong tay cầm theo mấy bức tranh.

“Ngồi.” Phương Mộc và Tri Nhạc cùng nhau ngồi lên một băng ghế sofa, y đưa từng bức tranh trong tay cho Tri Nhạc, “Xem mấy cái này đi.”

Tri Nhạc trải tranh lên bàn, xem cẩn thận.

“Mèo trốn mèo?”

“Chó mèo đánh nhau.”

“Chó uống say.”

“Mèo phơi nắng.”

“Nó muốn … uống rượu?”

Phần lớn tranh của Phương Mộc đều lấy động vật làm trung tâm, trong đó mèo với chó là được vẽ nhiều nhất, tổng thể bức tranh thoạt nhìn hỗn độn hoặc quá mức tối giản, khiến người xem như lọt vào sương mù, tuy nhiên Tri Nhạc vừa nhìn đã có thể nói ra nội dung của từng bức tranh.

Người bình thường bình luận tranh thì hẳn sẽ nói từ kỹ xảo, trường phái, phong cách vân vân, đương nhiên là Tri Nhạc không hiểu mấy cái đó, chỉ dựa vào những gì cậu quan sát được và cảm giác của mình rồi nói đúng sự thật.

Phương Mộc ghé mắt nhìn Tri Nhạc, hai mắt nheo lại.

Tri Nhạc không biết mình nói đúng hay sai, trong tiếng nhạc du dương, cậu mờ mịt nhìn Phương Mộc.

Nhất thời không gian trở nên yên tĩnh.

“Cậu bị bệnh hả?” Tri Nhạc chợt hỏi, bởi vì đứng gần nên có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt Phương Mộc nằm trên làn da tái nhợt, nhìn y giống gấu trúc.

Câu hỏi này có vẻ không lễ phép, nhất là khi cậu còn chưa thân với đối phương, bởi vậy Tri Nhạc lập tức nhận lại một đòn đánh trả không hề khách khí.

“Cậu ngốc hả?” Phương Mộc nói.

“A,” Tri Nhạc thẳng thắn thành thật nói: “Tôi ngốc mà.”

Giờ lại đến lượt Phương Mộc ngơ ra, không nói tiếp mà chỉ trừng mắt nhìn Tri Nhạc.

Ánh mắt Tri Nhạc trong veo, hai mắt to xinh đẹp vô tội chớp chớp.

“À, tôi bị bệnh.” một lát sau, Phương Mộc nói tiếp.

“Ơ, thật à?” Tri Nhạc lập tức lộ vẻ kinh ngạc và quan tâm.

“Thật, tôi sắp chết vì bệnh rồi.”

Tri Nhạc không hề nghi ngờ, Phương Mộc quá gầy, quá tái nhợt, bộ dạng ốm yếu, quả thực khiến lời nói rất đáng tin, nhưng cậu không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, thế mại lại sắp chết, cậu lập tức thấy đồng tình, “Bệnh gì, thế?” Không thể cứu được sao?

“Bệnh tâm thần.” Phương Mộc chậm rãi dáp.

Tri Nhạc:……

“Cậu làm gì đấy?” Phương Mộc hỏi.

Tri Nhạc xếp gọn tranh lại, “Tôi phải, đọc sách. Cậu, tự chơi một mình đi.”

“Ấy ấy, đừng đi mà.” Phương Mộc ngăn cậu lại: “Được rồi, không trêu cậu nữa —— mà cũng không tính là lừa cậu, đúng là có nhiều người cho rằng tôi bị bệnh tâm thần mà.”

“Thế hả?” Tri Nhạc vẫn có chút không tin.

Phương Mộc nhún vai.

“Cậu ngốc thật hả?” Phương Mộc cũng có chút nghi ngờ, đánh giá Tri Nhạc.

“Đúng vậy.” Tri Nhạc cũng học bộ dáng nhún vai của Phương Mộc, nói: “Không nhìn, ra sao?”

“Không rõ lắm.” Phương Mộc không đồng ý: “Cậu thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều người.”

“Vậy sao?” Tri Nhạc nghĩ một lát, nói: “Cảm ơn. Cậu cũng thế.”

Hai người nhìn nhau, tự nhiên không biết nói gì. Chợt Phương Mộc cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, y nói: “Khá là thú vị.”

“Tôi tên Phương Mộc.” Phương Mộc nói như vậy.

Tri Nhạc ra chiều khó hiểu, vừa nãy Tần Việt đã giới thiệu hai người với nhau rồi, vì sao bây giờ y lại tự giới thiệu nữa vậy, nhưng đối phương đã nói thế nên Tri Nhạc cũng lễ phép đáp lại: “Tôi tên Tri Nhạc, Giang Tri Nhạc.”

“Ừm,” Phương Mộc nói: “Chán chết, ăn gì không? Ở đây có món điểm tâm mà ở ngoài không mua được.”

Phương Mộc khác hẳn bộ dáng lúc mới tiến vào phòng, vẫn lười biếng nhưng không còn lạnh như băng. Y cho người thay đĩa trái cây và bàn đồ ăn khác, chia sẻ chúng cùng Tri Nhạc, cũng chỉ cho Tri Nhạc biết món nào ngon nhất.

Hai người ngồi trên thảm, sách và tranh tùy ý ném sang một bên, chỉ chuyên tâm ăn uống.

Thẩm Trình cầm ly rượu, liếc nhìn ra ngoài một cái, khẽ nhướng mày.

Tần Việt như có chút không yên tâm, thỉnh thoảng lại xoay đầu nhìn một cái. Gã nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi thấy hơi ngạc nhiên.

Không chỉ có Tần Việt thấy ngạc nhiên.

“Ấy, từ trước đến giờ Phương đại công chúa đều không thèm để ai vào mắt mà, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả?” nhóm đàn ông cũng chú ý tới hình ảnh này, mở miệng trêu chọc.

“Nói chứ, vị này nhà Thẩm tổng… Tri Nhạc, tên Tri Nhạc nhỉ, lại đáng ngạc nhiên đấy chứ, vẻ ngoài thì không thể bắt bẻ, chỉ tiếc… Thật là đáng tiếc.” một người trong đó lắc đầu, những người còn lại cũng rất tán thành, trên mặt không hề có vẻ gì là khinh thường, chỉ là có chút nuối tiếc.


trướctiếp