Cấm Hôn Môi

Chương 45


trướctiếp

“Ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Trong văn phòng Thẩm Trình, Tần Việt đọc tin nhắn Phương Mộc gửi tới, cười như điên.

“Không phải chứ, cậu, Thẩm tổng, Thẩm nhị thiếu, lão Thẩm, thế mà cậu lại là…!”

Tần Việt chỉ vào Thẩm Trình, vẻ mặt không thể tin nổi. Tuy giữa người yêu với nhau cũng không phân chia quá rõ ràng trên công dưới thụ vân vân, cũng không tồn tại sự phân chia bên mạnh bên yếu, nhưng dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc cao lớn anh tuấn, lạnh lùng bá đạo và nhóc ngốc đẹp trai, hồn nhiên, đáng yêu, vừa nhìn đã hiểu phân chia “thân phận” như thế nào rồi. Bây giờ lại nói kết quả là trái ngược?!

Quả thực là khó tin như sét đánh giữa trời quang!

Tần Việt thoáng tưởng tượng mấy hình ảnh không hài hòa lắm, thật sự không tưởng tượng nổi bộ dáng ứ ừ của hai người này, chỉ có thể cười gập cả người.

Sau khi Thẩm Trình hiểu được toàn bộ nội dung, sắc mặt hắn trầm như nước.

“Thẩm nhị thiếu, đây không phải sự thật đâu, nhỉ?”

“Đi ra ngoài.” Thẩm Trình lạnh lùng đuổi khách.

“Đừng giận mà, chuyện vui thế này, không tận hưởng thêm chút thì tiếc lắm.” Tần Việt cười hề hề đê tiện, sao mà cứ thế rời đi được, hơn nữa gã còn nhạy bén bắt được thông tin có ích: “Nói vậy thì, ít nhất bây giờ hai người đang ngủ chung hả?”

Vẻ mặt Thẩm Trình bình tĩnh, ngón tay thon dài lật tài liệu, xẹt xẹt xẹt.

“Chậc chậc chậc, Thẩm nhị thiếu của chúng ta đúng là miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật, ngoài miệng thì nói không cần ép yêu, thực tế lại… lại còn… ha ha ha ha!”

“Cút, ra, ngoài.”

“Đợi chút đợi chút, để tôi cười thêm một lát ha ha ha.”

“Người đâu, gọi bảo an, tiễn khách!” Thẩm Trình gọi điện thoại nội bộ trong văn phòng, chỉ lát sau Chu Huy đã đưa mấy người bảo an vội vàng đi vào, vô cùng khó hiểu, nâng Tần Việt đang cười to ra ngoài.

“Hiểu lầm rồi, tôi tự đi, tôi tự đi.”

Thực ra Tần Việt chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu trong chuyện này đã có hiểu nhầm, nhưng thường ngày Thẩm Trình lạnh lùng, khiêm tốn, hoàn mỹ, khó khăn lắm mới có chuyện như thế này xảy ra, miễn cưỡng có thể coi là “điểm yếu” của hắn, sao gã có thể buông tha dễ dàng được. Tần Việt cười cho đủ tư cách bạn bè rồi nghênh ngang rời đi.

“Sao thế ạ?” Đặc trợ Chu Huy rất quan tâm săn sóc hỏi: “Thẩm tổng không sao chứ?”

Sắc mặt Thẩm Trình rất phức tạp, chẳng nói chẳng rằng, hắn xua tay, ý bảo không có việc gì hết.

Mà hôm nay, chưa đến 6 giờ Thẩm Trình đã phá lệ tan tầm trước rồi, hắn nhanh chân rời khỏi văn phòng.

“Em, đã nói gì đâu.”

Thẩm Trình về sớm khiến Tri Nhạc bất ngờ và mừng rỡ, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện ra hình như sắc mặt Thẩm Trình sai sai, sau đó lại bị hắn hỏi chiều nay đã nói những gì với Phương Mộc. Hôm nay lúc Phương Mộc rời đi còn nói với Tri Nhạc là: “Có lẽ tối nay cậu sẽ xong đời”, Tri Nhạc không hiểu, Phương Mộc nói: “Chờ Thẩm Trình về hỏi lời cậu nói thì cậu sẽ biết”, nhưng bây giờ Thẩm Trình đã về, hỏi mấy lời của cậu mà Tri Nhạc vẫn không hiểu lắm.

“Em, cứ nói thật thôi mà.”

Tri Nhạc không rõ mình nói sai chỗ nào, Phương Mộc nói lúc ngủ ai ở trên thì là công, mỗi đêm cậu đều nằm gác chân gác tay lên người Thẩm Trình, gần như là nằm lên người hắn rồi, chẳng lẽ như thế còn chưa phải là nằm trên à?

Thẩm Trình nhéo vùng trán giữa hai mày.

Tri Nhạc có chút lo sợ.

“Có phải em đã, gây phiền cho anh không ạ?” Tri Nhạc bất an quan sát vẻ mặt Thẩm Trình, thoạt nhìn hắn không có vẻ gì là tức giận mà giống như đang muốn răn dạy người khác, lại tựa như có chút bất đắc dĩ.

“Lấy điện thoại ra đây.” Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc ngoan ngoãn lấy ra.

Thẩm Trình mở giao diện chat, quét mắt một lượt, mày giật giật, vuốt màn hình rồi trả cho Tri Nhạc, “Sửa ghi chú đi.”

“Ơ,” Tri Nhạc nhận điện thoại, “Sửa cái gì cơ.”

Tri Nhạc sờ mũi, cái ghi chú này không đúng chỗ nào ư?

Thẩm Trình không nói lời nào, yên lặng nhìn Tri Nhạc.

… Được rồi, Tri Nhạc đành cúi đầu mở phần sửa chữa ghi chú.

“Bà xã, được không?” Tri Nhạc ngẩng đầu trưng cầu ý kiến, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Trình thì nói ngay: “Ồ, cũng không được.”

Hai người ngồi trước bàn ăn, bữa tối còn chưa bắt đầu, Thẩm Trình cởi cà vạt, khoanh tay, đầu ngón tay vô thức gõ lên khuỷu tay, hắn giống như một vị giám khảo, hai mắt đen kịt nhìn Tri Nhạc chăm chú như đang giám sát học sinh làm bài thi.

“Ông xã?” Tri Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra một phương án khác.

Ngón tay đang gõ của Thẩm Trinh chợt dừng lại.

“Cũng không được à.” Tri Nhạc xem mặt đoán ý, thấy Thẩm Trình vẫn không nói gì thì tự động gạch bỏ, tiếp tục vắt óc: “Bảo bối? Darling? Anh yêu… À, đều không được… Anh đừng nhíu mày mà.”

Đây đều là mấy xưng hô mà Tri Nhạc tham khảo trong sách với trên TV, vắt hết óc mới moi ra được, đến đây thì tịt rồi… mà cảnh này khiến Tri Nhạc có cảm giác quen quen.

Đúng rồi, lúc trước khi mới gặp nhau cũng từng tham khảo cách xưng hô, khi ấy Thẩm Trình không thích mấy cái xưng hô “hoa hòe hoa sói” này, cuối cùng hắn miễn cưỡng chấp nhận cho cậu gọi là “anh trai”.

“Vậy, hãy cứ, đổi thành ‘anh trai’ di.”

Tri Nhạc thấy sắc mặt Thẩm Trình không thay đổi thì biết hắn đồng ý rồi, cuối cùng cũng được thở phào, sau đó cậu bắt đầu sửa.

Nhưng mà chuyện này cũng làm cậu ý thức được một chuyện.

“Anh ơi, chúng ta hiện tại, có được tính là đối tượng không ạ?”

Thực ra từ lần trước khi Thẩm Trình nói rõ thì hai người cũng chưa từng nhắc lại nó. Lúc ấy Tri Nhạc còn nói phải nỗ lực khiến Thẩm Trình thích mình, nhưng sau đó lại xảy ra một loạt sự kiện, mối quan hệ giữa hai người cũng thay đổi theo, Tri Nhạc cũng quên luôn chuyện phải “nỗ lực”.

Còn tưởng trong khoảng thời gian này Thẩm Trình đã đổi ý, hóa ra vẫn chưa.

“Vẫn chưa được tính à,” Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “anh trai, vẫn, không thích em.”


trướctiếp