Cấm Hôn Môi

Chương 28: Là người tôi yêu


trướctiếp

Đám đông vừa rồi còn huyên náo đòi xử tang thi trong viện nghiên cứu khi thấy Doãn Trừng thì đều im thin thít.

Đám đông khiếp đảm sợ hãi trước quái vật trong lời đồn, sợ hãi bất cứ thứ gì nằm ngoài phạm vi nhận thức của họ.

Doãn Trừng bình tĩnh đi đến trước mặt mọi người, che chắn cho Lạc Vũ phía sau mình. Không ai dám động vào anh, anh dùng đôi mắt của người bị nhiễm quét một vòng, trên mặt là biểu cảm của con người bình thường.

Từ trước tới giờ họ chưa từng gặp người bị lây nhiễm nào như vậy, bọn họ chỉ biết tang thi là cuồng bạo, là đầy tính công kích. Gặp phải chúng thì phải đánh bể đầu không thì kẻ phải chết chính là mình. Nhưng chưa có ai từng bình tĩnh mặt đối mặt với tang thi, mà sự xuất hiện của Doãn Trừng đã đánh đổ quan niệm vốn có của họ.

Lạc Vũ lấy lại tinh thần, duỗi tay kéo ống tay áo của anh. Doãn Trừng cũng không lùi lại, chỉ quay khuôn mặt vô cảm lại nhìn cậu một cái, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ. Anh không nhanh không chậm đi về phía đám đông, quần chúng đang giơ xẻng giơ gậy như dòng nước biển đụng phải đá ngầm, ai nấy đều nhanh chóng trốn sang hai bên, không ai dám thật sự tiến lên giằng co với anh.

Thấy đám đông vừa nãy còn dám dũng cảm lên án công khai giờ chẳng còn khí thế, gã đàn ông đang đứng trên cao nóng nảy, gã la lớn vào loa: “Mọi người đừng sợ! Mau giết chết tên tang thi này đi!”

Nhưng lời gã còn chưa dứt thì đã bị âm thanh cực lớn cắt ngang.

Toàn bộ loa trên quảng trường phía trước tòa thị chính được bật lên, âm thanh chói tai tràn vào tai đám người. Mọi người lục tục quay đầu nhìn, thì thấy màn hình lớn trên quảng trường đang phát một đoạn video.

Cảnh trong video chính là ngày tang thi bao vây tấn công căn cứ mà Lạc Vũ ghi lại được. Trong màn đêm mưa bão, Doãn Trừng cùng một nhóm người bị nhiễm dẫn theo viện quân tang thi chém giết đám biến dị trên cây cầu đứt đoạn. 

Video dài chừng 30 giây, toàn bộ những người đang có mặt trên quảng trường đều dừng chân nín thở mà quan sát trận đại chiến họ chưa từng thấy này. Mãi đến khi quân đoàn tang thi đi khuất tầm mắt, video dừng lại ở cảnh xác tang thi biến dị nằm la liệt thì đám người mới lại sôi trào.

Có người đang ngờ vực, có người đang phủ nhận, nhưng có càng nhiều người lâm vào mê mang.

Doãn Trừng đứng trên con đường mà đám người vạch ra, quay đầu nhìn Lạc Vũ.

Chính Lạc Vũ đã kết nối camera với màn hình, phát đoạn video nọ cho toàn thiên hạ.

Tuy cậu bị những người này chửi rủa nhưng cậu nguyện ý cho họ biết chân tướng sự việc.

Doãn Trừng vươn tay về phía cậu.

Lạc Vũ không hề do dự, cậu bước ra khỏi đám người của viện nghiên cứu, nắm lấy tay Doãn Trừng, sóng vai anh đi xuyên qua đám đông, đi lên sân khấu giữa quảng trường.

Đây vốn là nơi dùng để công bố các công tác trên đảo, chỉ có nhân vật tầm cỡ Trình Xuân Sinh mới được đứng đó. Lúc này hai thiếu niên cao gầy sóng vai đứng đó cũng có khí thế dũng cảm của một vị chỉ huy của một phương.

“Hẳn mọi người vẫn chưa quên cơn bão cách đây không lâu.”

Một tay Lạc Vũ cầm mic, một tay bị Doãn Trừng nắm chặt.

Tiếng loa kêu gọi khi nãy của gã đàn ông hoàn toàn không thể sánh được với âm lượng của hệ thống âm thanh của quảng trường. Mọi người đang xì xào bàn tán lập tức bị Lạc Vũ thu hút, dần yên lặng.


trướctiếp