Du Lê cũng đi theo giúp đỡ dọn dẹp nhà một chút, đến khi thu xếp ổn
thỏa, trời cũng đã tối, ba người đều mệt đến nằm trên sofa không muốn
nhúc nhích.
Du Lê là người làm ít nhất, lại kêu la nhiều nhất:
"Đói quá, vừa nghĩ tới phải đi mua đồ ăn nấu cơm... chúng ta gọi thức ăn ngoài đi!"
Vân Cẩm Thời còn đang chìm trong cảm thán không lời,
cuối cùng cô cũng có được một căn nhà thuộc về bản thân, tuy nói vì vậy
mà mắc nợ, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác nói không nên lời, như là
cảm giác thành tựu, hoặc như là cảm giác an toàn.
Nghe Du Lê nói
như vậy, cô bèn im lặng đứng dậy: "Thức ăn sớm muộn gì cũng phải mua, từ sáng đến trưa mai tôi không muốn ra khỏi cửa, chiều nay liền trực tiếp
mua thức ăn cho cả ngày mai mới được, cậu cứ nằm ở nhà đi, tôi đi mua."
Du Lê: "Được."
Không bảo cô nhấc chân thì chuyện gì cũng dễ nói.
Vân Cẩm Thời mua đủ thức ăn cho ngày mai, sau đó trở về nhà, Đường Đường
không theo cô ra ngoài, bởi vì trong nhà còn có một vài thứ cần thu dọn, đều là những việc lặt vặt, một mình Đường Đường có thể giải quyết được.
Sau khi Vân Cẩm Thời về nhà mới phát giác đã mua thiếu thức ăn, bởi vì trong nhà có thêm vài người đến ăn chực.
Cô vừa mở cửa ra cũng có chút ngây ngẩn: "Sao mọi người đều đến đây vậy?"
Chuyện cô chuyển nhà cũng không báo với người khác, chủ yếu là chưa kịp báo,
định chờ khi chuyển xong sẽ nói sau, nhưng giờ phút này trong nhà đã
nhiều thêm vài người, chủ yếu chính là hai người Mạnh Thiệu Kỳ và Chu
Sâm chiếm chỗ rất lớn.
Ngoài ban công còn có một Đỗ Hỉ Hỉ đang ngồi xổm.
"Là Mạnh Thiệu Kỳ nói với tôi em chuyển nhà, nên bảo cậu ta dẫn tôi tới đây một chuyến." Nói đến đây Chu Sâm còn có chút tủi thân: "Em chuyển nhà
cũng không nói với tôi, chỉ nói cho Mạnh Thiệu Kỳ, có phải chê tôi phiền hay không?"
"Không..." Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ nói: "Hai ngày
nay anh ta đem kịch bản cho tôi mới biết được tôi chuyển nhà, tôi đây
không phải định dọn dẹp nhà sạch sẽ rồi mới gọi các anh sao?"
Chu Sâm vừa nghe bản thân không khiến người khác thấy phiền, lúc này mới
thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Tối nay tôi có thể đến ăn chực không?"
"Được chứ." Vân Cẩm Thời gật đầu: "Vừa lúc tôi mua khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, có lẽ đủ cho mấy người chúng ta ăn.". Truyện Linh Dị
Cùng lắm thì ngày mai lại đi mua tiếp, ai có thể nghĩ đến mấy người bọn họ tới đúng lúc như vậy?
Đỗ Hỉ Hỉ đang ở ngoài ban công, nằm trên ghế, mang một chiếc kính râm,
sinh hoạt khá là thư thái: "Tôi có việc trao đổi với đạo diễn Mạnh, kết
quả vừa lúc Chu Sâm tới đây, lúc nói chuyện nhắc tới cô chuyển nhà, tôi
liền đi theo cùng tới ăn chực."
"Cũng đúng, nhiều người náo
nhiệt." Vốn lúc chuyển nhà cô cũng muốn mời bạn bè ăn cơm, nhưng không
ngờ bọn họ tới nhanh như vậy, không ai có đạo lý đi đuổi người ta bao
giờ.
Vân Cẩm Thời xắn tay áo xuống bếp cùng Đường Đường làm một
bữa cơm, không tính là phong phú mấy, đều là một ít món ăn gia đình,
Mạnh Thiệu Kỳ bọn họ là lái xe tới đây, vì tránh lái xe trong trạng thái say xỉn, Chu Sâm phụ trách lái xe cũng không uống chút rượu nào, còn
lại mấy người cũng chỉ mỗi người uống một lon bia.
Chu Sâm hiển
nhiên nhớ mãi không quên với vai nam chính trong phim mới của Mạnh Thiệu Kỳ: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài có biết không? Cho tôi diễn đi, về mặt diễn xuất cậu cũng không cần lo lắng, hơn nữa tiền cát xê tôi
đòi cậu cũng ít, vừa rẻ lại dễ dùng, làm gì còn lựa chọn khác?"
"Cậu muốn loại nước phù sa gì trong lòng mọi người đều rõ ràng, đừng ép tôi
đánh cậu, vai diễn này tuyệt đối không có khả năng đưa cho cậu." Mạnh
Thiệu Kỳ không tháo kính râm xuống, nhưng tất cả mọi người có thể cảm
giác anh ta đang trợn mắt.
"Không cho diễn nam số một, nam số hai cũng được mà, tôi lại không kén chọn." Chu Sâm càng nói càng ấm ức, đây mà gọi là anh em gì chứ, cơ hội cận thủy lâu đài* tốt như vậy sao có
thể cho người khác chứ? Cho dù hình tượng anh ta không thích hợp thì
cũng có thể diễn vai khác, nam hai nam ba gì đó anh ta cũng không từ
chối mà.
*Cận thủy lâu đài: chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
"Nam hai cũng không được, quá khác xa so với hình tượng của cậu, cậu đừng
nói nữa, tôi chợt nhớ tới có một vai diễn rất thích hợp với cậu." Khóe
môi Mạnh Thiệu Kỳ nở một nụ cười quỷ dị: "Nếu cậu thật sự muốn đến đoàn
phim bọn tôi, có thể thử vai diễn này."
Chu Sâm vô cùng cảnh giác: "Vai gì?"
"Lục Hành Vân."
Mạnh Thiệu Kỳ vừa nói ra cái tên này, những người khác đều mù mờ, chỉ có Vân Cẩm Thời đã xem qua kịch bản suýt nữa đã phun ra ngụm bia, cô nghĩ đến
vai diễn, lại nhìn sang Chu Sâm, ánh mắt cũng có vẻ kỳ lạ.
Chu
Sâm vẫn chưa xem qua kịch bản, dù sao Mạnh Thiệu Kỳ cũng giấu kịch bản
rất kín, ngoại trừ những vai diễn đã xác định như Vân Cẩm Thời, những
người khác đều không xem được kịch bản.
Cho nên Chu Sâm cũng mù
tịt, anh ta chỉ biết chắc chắn Mạnh Thiệu Kỳ không có lòng tốt, nhưng
cũng không biết rốt cuộc vai diễn này có vấn đề gì.
"A Thời, cô
giải thích cho cậu ta một chút." Mạnh Thiệu Kỳ thỏa mãn uống một ngụm
bia, ức hiếp tổn thương bạn bè là suối nguồn vui vẻ của anh ta.
Vân Cẩm Thời đành phải cố nén cười giải thích: "Lục Hành Vân không ít cảnh
diễn, thiết lập có thể xem như nam số ba, là một tên ngốc thọt chân,
suốt ngày cảm thấy bản thân là gay."
Chu Sâm:...
Không cần người bạn này nữa, cân ký bán cho đồng nát đi!
Biểu cảm của anh ta càng thêm uất ức, những người còn lại càng muốn cười,
nhất thời trong phòng đều là không khí vui vẻ, mấy người bọn họ sau khi
ăn xong thì tổ chức tiết mục, để Đường Đường đàn guitar.
Khiến
người ta có một dạng cảm giác giống như đứa bé trong nhà học nhạc, vừa
đến lễ mừng năm mới lúc người thân bạn bè tụ họp với nhau, người thân họ hàng đều sẽ yêu cầu biểu diễn.
Nào, đàn guitar cho cô dì chú bác nghe một chút!
Ngay từ đầu chỉ là Du Lê muốn xem xem học trò nhỏ của mình có tiến bộ hay
không, sau đó mỗi lần liên hoan đều cứ một lần như vậy, liền hình thành
thói quen.
Bản thân Đường Đường cũng rất thích đàn guitar, thật
ra cũng không phản cảm chuyện này, thậm chí còn thích đàn cho mọi người
nghe, bởi vì bản thân cô ấy là một đứa bé rất tự ti, luôn cảm thấy bản
thân là một tên ngốc, trời sinh đã thấp hơn một cái đầu so với người ta.
Những người bạn này của Vân Cẩm Thời rất tốt, mỗi lần đều sẽ khích lệ cô ấy
từ mọi mặt, thổi rắm cầu vồng, lòng tự tin đứa bé cứ vậy mà lớn lên.
Lúc cô ấy ôm đàn guitar nghiêm túc đàn hát, Du Lê liền nằm trên sofa, toàn
thân đều tản ra một loại hương vị lười biếng, còn có thể thường xuyên
chỉ điểm một chút cho học trò nhỏ chỗ nào hát không tốt.
Vân Cẩm Thời rửa hoa quả mang đến, đặt đĩa lên bàn trà, ai ăn thì tự lấy, sau đó cô liền đặt mông ngồi cạnh Du Lê.
Du Lê lẩm bẩm: "Tôi dạy cũng được nhỉ?"
"Không ngờ cậu còn có thể làm giáo viên."
"Không có cách nào, trình độ của tôi thật sự quá cao, cho dù là tùy tiện dạy
một chút cũng có thể dạy rất không tệ." Du Lê mèo khen mèo dài đuôi một
hồi, sau đó nói: "Hiện giờ kỹ năng của em ấy còn thiếu một chút, nhưng
năng khiếu bẩm sinh không tệ, giọng lại non nớt, có rất nhiều không gian trưởng thành, ca khúc mới của tôi để lại vài câu cho em ấy, hôm nào đưa em ấy đi thu âm."
"Vậy tốt quá." Vân Cẩm Thời nghiêng đầu, ánh
mắt nhìn Đường Đường vô cùng dịu dàng, một người mãi mãi không thể hoàn
toàn dựa vào một người khác mà sống cả đời.
Cũng không thể tất cả mọi chuyện trong đời đều vây quanh một người mà làm, sẽ luôn có vài
chuyện bản thân thích, có thể xem như hứng thú nghiệp dư, có thể xem như sự nghiệp, như vậy mới có thể sống thật tốt.
Đường Đường có chút thiên phú ở phương diện âm nhạc, Vân Cẩm Thời rất bất ngờ, cô không cảm thấy Đường Đường cứ mãi theo bên mình giống một cái đuôi nhỏ làm trợ lý là một chuyện tốt.
Cũng không phải Đường Đường thích làm trợ lý, chỉ là muốn ở lại bên cạnh cô mà thôi.
"Nếu em ấy học được vài phần tinh túy của tôi, đến khi em ấy 18 tuổi, tôi sẽ viết cho em ấy mấy ca khúc làm quà sinh nhật." Du Lê duỗi lưng, sau đó
nói: "Nói không chừng sau này chính là cậu đóng phim, em ấy hát nhạc mở
đầu kết thúc nhạc đệm cho cậu đấy."
Vân Cẩm Thời bỗng dùng ánh
mắt rất kỳ quái nhìn Du Lê, sau đó hạ thấp giọng: "Khoan đã, sao cậu lại đối tốt với Đường Đường như vậy? Không phải cậu..."
"Cái em gái
cậu ấy, trong lòng tôi chỉ có Nam Nam, hơn nữa tôi là loại người này
sao? Có biết tam niên khởi bộ* không!" Du Lê hận không thể túm cổ áo nói với cậu ta, tôi là vì ai chứ? Tôi là vì cậu đó đồ ngốc!
*Xuất phát từ câu "Tam niên khởi bộ, tối cao tử hình": nếu cưỡng gian thì hình phạt sẽ là từ ba năm đến tử hình.
Phì, những lời này thật buồn nôn.
Dù sao Đường Đường trong mắt cô cũng không phải tiểu bối. Mà là vợ tương
lai của Vân Cẩm Thời, đây mới là nước phù sa không chảy ruộng ngoài thật sự đấy được không?
Nhưng Du Lê không thể nói, hiện giờ thời khắc quan trọng còn chưa tới, tùy tiện nói ra sẽ phá hủy nhân duyên của hai
người bọn họ thì sao?
Nhất là Vân Cẩm Thời hiện tại vẫn còn chưa
thông suốt, không hề có ý tứ ở phương diện kia, lỡ như sau khi nói ra
hai người bọn họ ngay cả quan hệ hiện tại cũng không thể duy trì, Du Lê
chính là tội nhân.
Vì thế Du Lê chỉ có thể nghẹn trong lòng, sau
đó dùng loại ngữ điệu quái quái nói: "Thật ra là tôi xem trọng cậu, theo tôi đi, từ nay về sau muốn nhà cho nhà muốn xe cho xe được không?"
Đỗ Hỉ Hỉ bên cạnh nhanh chóng vươn tay ra: "Phú bà nuôi em đi!"
Vân Cẩm Thời liền xem chuyện này thành lời nói đùa quẳng ra sau đầu, hoàn
toàn không phát hiện thâm ý của Du Lê, mấy cô gái tụ họp cùng nhau nói
cười hàn huyên một hồi lâu, Đường Đường có lẽ đã mệt, vừa mới được một
giờ cô ấy đã cảm thấy mệt rã rời.
Sau khi đặt đàn guitar xuống
thì dựa vào Vân Cẩm Thời gật gà gật gù, mí mắt cũng không mở ra được
chút nào, Vân Cẩm Thời nói chuyện chốc lát thì phát hiện Đường Đường đã
mệt, vốn cô ấy dựa vào đầu vai Vân Cẩm Thời, theo cơn buồn ngủ, mái tóc
mềm mềm trượt xuống từng chút một.
Vân Cẩm Thời đúng lúc đỡ lấy
đầu cô ấy, lúc này Đường Đường mới không đập xuống đất, rất thuận lợi
trượt vào lòng Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời đành phải điều chỉnh một chút
để cô ấy ghé lên đùi mình, chờ lát nữa tiễn hết mấy người này đi rồi lại mang Đường Đường đi ngủ.
Du Lê thấy vậy bèn đứng lên: "Được rồi, đã muộn rồi, tôi đi trước, mấy người cũng nhanh đi đi đừng chiếm chỗ."
"Cậu đừng đứng lên, tôi giúp cậu tiễn người đi, cũng không phải người
ngoài." Du Lê xua toàn bộ người trong nhà ra ngoài, trước khi đóng cửa
còn cười híp mắt nói: "Được rồi hai người các cậu nhanh ngủ đi, cũng bận cả ngày rồi."
Vân Cẩm Thời nheo mắt, cứ cảm giác lời này thật là ý tứ sâu xa.