Dư luận tới nhanh đi cũng nhanh, thật ra cũng có nguyên nhân là do Vân
Cẩm Thời cố ý làm nhiệt độ dần hạ xuống, bản thân cô thật sự không mong
muốn kể những chuyện bản thân từng trải qua cho mọi người nghe.
Cho nên dù là dưới tình huống không còn cách nào khác phải truyền việc này
ra, cô cũng không hy vọng sẽ tiếp tục lên men để cho càng nhiều người
biết.
Hiện giờ cô sống khá tốt, cuộc sống trôi qua rất không tồi, thật sự không cần vì vài con ruồi bọ lại khiến cho bản thân càng ngày
càng không như ý.
Bởi vậy sau khi thanh minh cho bản thân, Vân
Cẩm Thời liền tạm thời quẳng chuyện cái nhà kia ra sau đầu, an tâm đi
nghiên cứu kịch bản mới.
Kịch bản là do Mạnh Thiệu Kỳ đưa cô,
nhưng đạo diễn cũng không phải Mạnh Thiệu Kỳ, là một người khác, Mạnh
Thiệu Kỳ làm đạo diễn nhiều năm như vậy, so với rất nhiều nghệ sĩ khác
có thể hiểu được làm một nghệ sĩ nên phát triển thế nào.
Ý của
Mạnh Thiệu Kỳ là, những phim truyền hình như anh ta quay thế này đều lấy tỷ suất người xem là chủ yếu, được người trẻ tuổi đương thời thích,
nhưng cũng sẽ không có nhiều nội hàm.
Có những giải thưởng chỉ
cần là nghệ sĩ có lưu lượng* là có thể lấy được, nhưng một số giải
thưởng chân chính có trọng lượng nhất định phải là vai diễn tốt kịch bản hay mới có thể đủ đánh vào.
*Lưu lượng: Những nghệ sĩ có lượng fans hùng hậu, được nhiều sự chú ý.
Dạo gần đây có không ít minh tinh có lưu lượng không có kỹ năng diễn xuất
giành một giải thưởng căn bản không xem là có uy tín, fans liền thổi
phồng là thị đế thị hậu*, nhưng giải thưởng được mọi người chân chính
thừa nhận vĩnh viễn chỉ có dạng giải thưởng lớn có lịch sử.
*Thị đế, thị hậu: nam, nữ diễn viên chính xuất sắc phim truyền hình.
Bộ phim lấy tỷ suất lượt xem chính là như thế này, một năm quay một bộ là
được, thời gian còn lại phải cân nhắc đến những kịch bản có chiều sâu có nội hàm, sau đó sẽ đánh sâu vào giải thị hậu chân chính.
Sau khi ở màn ảnh nhỏ có một ít thành tựu thì có thể nghĩ đến việc tiếp tục chiến đấu ở chiến trường màn ảnh rộng.
Mạnh Thiệu Kỳ rất đáng tin cậy, còn tự viết bản kế hoạch, liệt kê một hai ba bốn năm... n thứ lập ra, để cho Vân Cẩm Thời xem mà lo liệu.
Mạnh Thiệu Kỳ đưa tới hai kịch bản, một kịch bản là dạng xem tỷ suất người
xem làm chủ yếu, một kịch bản là hướng về giải thưởng, lúc này Vân Cẩm
Thời đang xem kịch bản thứ hai.
Dạng kịch bản lấy lượt xem là mục tiêu chủ yếu chính là xem tính trôi chảy của câu chuyện, cùng với vai
diễn có thể hiện màu sắc hay không, mà dạng kịch bản hướng tới giải
thưởng lại phức tạp hơn chút.
Vân Cẩm Thời đang cân nhắc xem nên
nhận hay không, kịch bản này là do đạo diễn chủ động liên hệ Mạnh Thiệu
Kỳ, bởi vì người nọ không có phương thức liên hệ của Vân Cẩm Thời, dù
sao hiện tại Vân Cẩm Thời vẫn còn chưa ký kết với công ty, cũng không có người đại diện, đương nhiên liên hệ không thuận tiện.
Mạnh Thiệu Kỳ xem thử kịch bản cũng thấy không tệ, liền đưa Vân Cẩm Thời.
Kịch bản này Vân Cẩm Thời đã xem hai lần, vẫn đang suy xét xem nên nhận hay
không, kịch bản rất không tệ, nhưng cô lại không thích kết cục cho lắm.
Kịch bản này nói về một sinh viên nữ trẻ tuổi giúp một cụ già ở bến xe, kết
quả lại bị lừa bán tới trong núi, cô ấy không ngừng trốn chạy muốn về
nhà, trong quá trình đó phát hiện điều kiện trong núi cực kỳ kém, ở đây
trong mười đứa bé đã có sáu bảy đứa thậm chí chưa bao giờ được đi học,
còn lại ba bốn đứa, nhiều nhất cũng chỉ học xong tiểu học, thậm chí ngay cả tiểu học còn chưa học xong đã phải về nhà chăn trâu chăn dê.
Nguyên nhân xảy ra chuyện này không chỉ là vì quan niệm của người trong núi,
mà còn do điều kiện nơi này quá kém, căn bản không có bao nhiêu giáo
viên, trường học chỉ có một ngôi trường tiểu học cũ nát, bởi vì chỉ có
hai giáo viên, cũng không phân lớp gì cả, thống nhất đều ở cùng một lớp.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của một người hảo tâm, cô gái rốt cuộc liên lạc
được với thế giới bên ngoài, có thể rời khỏi nơi này, nhưng bọn nhỏ lại
không thể mất đi cô giáo, vì những đứa bé này, cô ấy ở lại trong núi,
làm một cô giáo.
Nông dân cảm kích cô ấy, người ngoài ca tụng cô ấy, đều nói cô ấy đã cứu vớt tất cả trẻ em trong núi.
Sau khi Vân Cẩm Thời xem xong kịch bản liền rơi vào trầm tư, thật ra cô
không thích kết cục này lắm, một kết cục bác ái biết bao không vụ lợi
biết bao, có ai từng nghĩ tới, một đời của cô gái này đều đã bị hủy,
trong kịch bản chỉ đề cập đến cha mẹ một lần, tuyệt vọng đau khổ tìm
kiếm hơn nửa cuộc đời, đến khi sắp chết cũng chưa thể nhìn thấy con gái
một lần.
Chuyện đáng sợ nhất của cả kịch bản này cũng không phải
là câu chuyện, mà là mấy chữ to ở kết cục kia, cải biên dựa theo người
thật việc thật, vì thế sau khi xem kết cục này trong lòng Vân Cẩm Thời
lại càng thấy khó chịu, luôn cảm thấy đây là một cảnh thái bình giả tạo.
Giống như tất cả mọi người đang ca công tụng đức, nhưng không ai nhìn thấy cô ấy khổ cực lầm than đến thế nào.
Kịch bản này là một kịch bản rất tốt, cuối cùng Vân Cẩm Thời xem ba lần, vẫn từ chối.
Có lẽ kịch bản thế này có thể lấy được giải thưởng, nhưng nếu cô cố nén sự chán ghét, tất nhiên sẽ không thể nào diễn tốt vai diễn này.
Mạnh Thiệu Kỳ không nghĩ cô sẽ từ chối, dù sao từ biên kịch đến đạo diễn đều khá có tiếng trong ngành, nhưng Vân Cẩm Thời từ chối, Mạnh Thiệu Kỳ
cũng không nói gì, chỉ đưa cho cô một kịch bản mới: "Tôi nghĩ hẳn cô sẽ
thích cái này."
Vân Cẩm Thời cầm lấy kịch bản kia xem thử, sau đó liền cảm thấy có chút quen mắt: "Phong cách này..."
"Đúng, phim mới của tôi, lần này cho cô diễn vai chính, diễn không?" Mạnh
Thiệu Kỳ đẩy kính râm, mặt căng ra: "Tôi đây chính là lần đầu mở cửa sau cho người ta đấy."
"Diễn." Vân Cẩm Thời kịch bản cũng chưa xem
xong đã gật đầu đáp ứng: "Vậy anh từ chối kịch bản lần trước anh đưa tôi trước đi, nếu đều là phim lưu lượng, tôi càng tin anh hơn."
Mạnh Thiệu Kỳ bị tâng bốc đến sảng khoái: "Người khác nhờ tôi đưa cho cô dù
sao tôi cũng không thể không đưa cô, nhưng đây chính là do cô tự chọn."
"Anh chọn nam chính chưa?" Vân Cẩm Thời cầm kịch bản lật xem.
"Vẫn chưa." Mạnh Thiệu Kỳ nói tới đây liền nhịn không được nhíu mày: "Tên
Chu Sâm kia còn không biết xấu hổ cũng muốn tôi mở cửa sau cho cậu ta,
nhưng nam chính phim này vốn không phù hợp ngoại hình của cậu ta, trừ
phi cậu ta sửa toàn bộ khuôn mặt, nếu không không thể diễn, tôi khá
thích Kiều Tri Viễn, nam số hai tôi định cho Từ Tinh diễn."
"Khoan đã, Kiều Tri Viễn nào?" Vân Cẩm Thời sửng sốt một chút.
"Trong giới giải trí còn có mấy Kiều Tri Viễn chứ, đương nhiên là người mà cô biết đấy."
"Nhưng Kiều Tri Viễn không phải con gái sao?" Vân Cẩm Thời biết Kiều Tri Viễn
vẫn là vì Kiều Tri Viễn từng theo đuổi Du Lê, nhưng trong lòng Du Lê có
người, dù cho trong lòng không có ai cũng sẽ không thích cô gái phong
cách dạng T cứng thế này, cho nên từ chối rất quyết đoán.
"Đúng
vậy, nhưng nữ phẫn nam trang cũng không phải lần đầu, chưa từng xem qua
Bạch Xà Truyện à? Nếu Hứa Tiên trong đó không phải nữ phẫn nam trang,
nam diễn viên chân chính sẽ rất khó diễn ra được loại cảm giác này, đổi
một nam diễn viên đến, cũng không nhất định sẽ thích hợp hơn so với Kiều Tri Viễn." Mạnh Thiệu Kỳ nói tới đây có chút cảnh giác nói: "Không phải cô kỳ thị đồng tính luyến ái chứ?"
"Không phải, chỉ là tôi có
chút kinh ngạc." Vân Cẩm Thời cũng chỉ kinh ngạc trong khoảnh khắc đó,
thế nhưng đạo diễn là Mạnh Thiệu Kỳ, anh ta nghiên cứu kịch bản chắc
chắn sẽ nghiên cứu càng sâu, anh ta nói thích hợp tất nhiên sẽ thích
hợp.
"Nếu cô đã cảm thấy không có vấn đề gì, lát nữa trực tiếp ký hợp đồng đi, lát nữa tôi còn phải đi gặp Từ Tinh." Mạnh Thiệu Kỳ rất
hiếm khi tuyển chọn rộng rãi, bình thường khi anh ta có được kịch bản,
trong lòng cũng đã có tính toán trước diễn viên nào thích hợp với vai
diễn nào.
Sau đó lại từ những diễn viên này chọn lựa ra vài người anh ta cho rằng thích hợp nhất, sau đó lần lượt đi gặp từng người, bởi
vì có một số cảm giác mà chương trình giải trí hoặc ảnh chụp không cách
nào phô bày đầy đủ được, phải thấy người thật mới có thể hoàn toàn xác
định xem hợp hay không hợp.
Sau khi Mạnh Thiệu Kỳ cầm kịch bản
mới đã bắt đầu tuyển chọn diễn viên, bởi vậy sau khi để lại kịch bản
liền vội vàng tạm biệt Vân Cẩm Thời.
Vân Cẩm Thời cầm kịch bản đi về nhà, cô luôn rất nghiêm túc, tuy rằng lúc này diễn viên vẫn chưa
định ra, khi nào khai máy cũng không biết, nhưng cô đã chuẩn bị nghiên
cứu kịch bản trước, nghiên cứu thật tỉ mỉ vai diễn của bản thân.
Có câu nói "Bổn điểu tiên phi tảo nhập lâm*" mà.
*Bổn điểu tiên phi tảo nhập lâm, bổn nhân cần học tảo thành tài: Chim ngốc phải bay vào rừng sớm, người ngốc cần học sớm mới thành tài.
Nhà mới là do Du Lê chọn, nói chính xác thì là căn hộ của Du Lê, lúc cô
chuẩn bị mở phòng làm việc cũng đã thuê xong nơi rồi, hơn nữa còn mua
căn hộ ở gần đó, đỡ cho đến lúc đó đi đi về về phiền phức.
Kẻ có tiền có lẽ đều tùy hứng như vậy.
Du Lê mua hai căn hộ, liền đem một chỗ trong đó cho Vân Cẩm Thời ở, nói là cấp ký túc xá công nhân viên cho cô trước, nhưng ký túc xá công nhân
viên nào có ba phòng ngủ một phòng khách một toilet tốt như vậy, bài trí vô cùng tinh xảo, vật dụng trong nhà cũng đã sớm trang bị đầy đủ, hoàn
toàn là dạng có thể trực tiếp xách túi vào ở.
Lúc Du Lê đưa đến
đây xem nhà còn rất hưng phấn: "Lúc trước tôi mua căn hộ chỗ này chủ yếu là bởi vì ban công khá lớn, tôi thích ban công lớn, ở sẽ thoải mái hơn
nhiều, còn có thể bày đủ loại hoa cỏ ngoài ban công, nhưng sau khi mua
được căn hộ này tôi lại tìm được một căn khác càng hợp ý hơn, nên chỗ
này cứ để đó không dùng, có nơi tốt hơn chỗ này nên tôi liền thấy chỗ
này chướng mắt, lại lười bán ra ngoài, nếu cậu cảm thấy chỗ nào chưa tốt cũng có thể tự trang hoàng lại."
Vân Cẩm Thời sao có thể thật sự tùy ý như vậy, nói thế nào đi nữa đây cũng là nhà của người ta, không
phải của cô, quan hệ có tốt đi nữa cũng chỉ là bạn bè, cha mẹ còn không
có trách nhiệm phải mua nhà cho con nữa huống chi là bạn bè.
Ở nhờ mà thôi, xem bản thân thành chủ nhân vậy mới thật sự không biết xấu hổ.
Nhưng Vân Cẩm Thời thật sự rất thích căn hộ này, cửa sổ lớn sát sàn, vô cùng
sáng sủa, ban công cũng rất lớn, đến lúc đó có thể bày vài chậu cây.
Ba phòng ngủ một phòng khách rất vừa vặn, còn có thể dư ra một gian làm
phòng cho khách, lúc có bạn bè đến chơi buổi tối ở lại cũng được, phòng
bếp có hơi nhỏ, nhưng hai người bận rộn bên trong thì hoàn toàn không
thành vấn đề.
Trước kia cô cũng từng muốn mua nhà, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên mua dạng gì, hiện giờ nhìn căn hộ này liền cảm thấy chỗ nào cũng tốt, hoàn toàn là ngôi nhà trong lòng cô.
Vân Cẩm Thời nhịn không được có chút động tâm: "Căn nhà này lúc đó cậu mua bao nhiêu tiền?"
"Mấy trăm vạn đi." Du Lê nói qua loa, sau đó nói: "Uầy, không đáng bao nhiêu tiền, sau này tôi là sếp của cậu, bình thường nếu công nhân viên làm
việc tốt thì cuối năm sếp còn phát thưởng đấy, trước hết cậu cứ ở nhà
này đi, đến lúc đó tôi trực tiếp xem như phát thưởng cuối năm cho cậu."
Vân Cẩm Thời yên lặng trợn mắt: "Thôi đi, cậu thật sự xem mấy trăm vạn
thành tiền thưởng cuối năm à? Rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Bán rẻ cho tôi một chút, cũng xem như là phát thưởng cuối năm đi."
"Không nói
cho cậu." Du Lê thè lưỡi: "Cậu còn so đo này kia với tôi làm gì chứ?
Được được được, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, cũng không phải tôi muốn
bao nuôi cậu, hơn nữa, bao nuôi có bao nuôi cả nhà nữa à? Cậu cứ ở đi,
hiện giờ trong tay cậu cũng không có dư bao nhiêu, xem như nợ tôi đi,
đợi đến khi cậu ký kết với phòng làm việc của tôi rồi, tiền lương tôi sẽ không phát cho cậu, khấu trừ vào 60% căn nhà này, còn lại xem như phúc
lợi, được không?"
"Được." Vân Cẩm Thời biết, Du Lê không nói giá
cả chính là muốn lúc báo giá cho cô sẽ báo thấp một chút, cô nói lời
khác nữa sẽ thật sự khiến Du Lê giận, cùng lắm thì sau này bù thêm vào
những chỗ khác cho cậu ta là được.
"Vậy được, hôm nào phải đi đổi tên trên chứng nhận sở hữu bất động sản." Du Lê vỗ vỗ vai cô: "Dọn dẹp
xong chưa? Buổi tối cùng ăn bữa cơm đi, đổi chỗ ở tốt cũng không thể
không mời tôi ăn cơm chứ?"
Vân Cẩm Thời làm động tác OK: "Không thành vấn đề."
______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyên mẫu kịch bản là "Cô gái gả cho núi lớn*", đây là nguyên mẫu có thật, nhưng khiến tôi ghê tởm muốn chết...