Anh nghiêng người cố gắng hôn lên môi cô, hai người dính chặt lấy nhau,
qua một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra rồi thở hổn hển, nắm tay cô đặt sát lồng ngực của mình, anh nói: “Nghiên Nghiên, em có cảm thấy gì
không? Trái tim anh nó đang đập vì em đấy.”
Tống Hân Nghiên không ngờ rằng sau khi thuận theo khát vọng trong lòng,
toàn thân cô cảm thấy thoải mái, cô không phải kìm nén cảm xúc của mình
dành cho anh, cũng không phải vắt óc để đẩy anh ra, cô dán vào ngực anh, lồng ngực và nhịp tim của anh ấy đập thật nhanh thật nhanh, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, lòng anh thỏa mãn hơn bao giờ hết, trên đời này không có gì đẹp hơn, cô thích anh, sẵn sàng chấp nhận tình cảm của anh, chỉ cần nghĩ đến điều đó là anh đã tràn ngập hạnh phúc.
Sau khi ăn sáng, Tống Hân Nghiên gọi cho trợ giảng R.O của cô và giải
thích lý do vắng mặt. R.O tỏ ý đã hiểu, hy vọng buổi học hôm sau cô có
thể đến đúng giờ.
Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô có vẻ rất vui vẻ trò chuyện
với R.O bên cửa sổ, anh rất đắc ý, đứng dậy đi tới, ôm lấy cô từ phía
sau, Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng cúp điện thoại.
Cô xoay người lại nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cục cưng à, em đã bỏ quên anh quá lâu rồi đó.” Thẩm Duệ không thừa nhận là anh đã ghen với R.O, anh sẽ không quên lý do anh đến thành phố Giang Ninh, cho dù câu nói kia của R.O có kích động được anh.
Tuy rằng kết quả có vượt ngoài sự mong đợi của anh, thậm chí phát triển
theo hướng tốt, nhưng cũng không có nghĩa là anh bình tĩnh đối mặt với
chuyện đào góc tường nhà của R.O.
Tống Hân Nghiên lắc đầu cười, cô ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh đưa
lên môi hôn nhẹ một cái, mắt anh chợt lóe lên một tia lửa, cô cảm thấy
mình đã vô tình thu phục được anh rồi, quả nhiên, môi của anh lại chạm
môi cô lần nữa và trao cho cô một nụ hôn sâu sắc triền miên.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, bọn họ đứng trên ban công hôn nhau thắm thiết.
Mãi cho đến khi tiếng điện thoại di động vang lên, anh thất vọng rên rỉ
một tiếng, sau đó buông cô ra, xoay người đi nghe điện thoại, còn không
quên nói một câu: “Đợi anh trở về lại tiếp tục.”
Tống Hân Nghiên che đôi môi sưng đỏ, cười cười nhìn bóng lưng cao thẳng
của anh, trái tim trống rỗng của cô từng chút một được lấp đầy bởi bóng
dáng của anh, thật sự khó để có thể không yêu anh.
Anh xuất sắc, trưởng thành và cuốn hút, đi đến đâu cũng tỏa sáng. Nhưng
anh chỉ yêu một mình cô, được yêu bởi một người đàn ông trưởng thành và
vững vàng như vậy thực sự là điều mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng
trước đây.
...
Thẩm Duệ nhấc điện thoại, liếc nhìn ID người gọi, anh vừa quay lại ban
công vừa trả lời cuộc gọi. Nghiêm Thành báo cáo tình hình công ty cho
anh biết, có một số tài liệu quan trọng anh cần phải xem trực tiếp và
hỏi anh khi nào thì quay lại.
Thẩm Duệ ôm eo của Tống Hân Nghiên, hôn má cô rồi nói: “Cậu lái xe đem
tài liệu đến thành phố Giang Ninh cho tôi, thuận tiện đem cho tôi tài
liệu ở ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, lúc ra khỏi thành phố thì lượn mấy vòng, khi chắc chắn không có ai bám theo thì tăng tốc.”
Tổng giám đốc Thẩm có tâm trạng tốt, thậm chí đầu óc cũng trở nên minh mẫn.
Sau khi cúp điện thoại, anh vòng tay qua người cô, còn muốn tiếp tục,
Tống Hân Nghiên cười tránh sang một bên: “Đừng làm loạn nữa, nếu còn
tiếp tục hôn, miệng em sẽ bị anh hôn đến mức biến thành lạp xưởng.”
Nghĩ đến chuyện môi cô sẽ biến thành lạp xưởng, Thẩm Duệ không nhịn được cười: “Đừng phá hỏng bầu không khí như vậy chứ, nếu em biến thành lạp
xưởng, anh sẽ ăn em, ăn đến xương cốt mẩu vụn cũng không còn.”
“...” Tống Hân Nghiên che miệng, kiên quyết không cho anh hôn, cô nói:
“Thẩm Duệ, em thương lượng với anh một chuyện có được không?”
Vừa mới nghe anh căn dặn Nghiêm Thành chạy mấy vòng, cô cũng biết ông cụ Thẩm cho người bí mật theo dõi Thẩm Duệ. Bây giờ bọn họ ở thành phố
Giang Ninh thì không sao, nhưng đến khi trở về Đồng Thành rồi, chỉ sợ
không thể công khai hẹn hò giống như vậy.
Ánh mặt trời bên ngoài dần dần trở nên gay gắt, Thẩm Duệ ôm cô đi vào phòng: “Em nói đi.”
“Không phải yêu nhau bí mật bây giờ rất phổ biến sao? Chúng ta yêu nhau không công khai nha.” Tống Hân Nghiên nhìn anh và nói.
Thẩm Duệ vuốt cằm cô, anh nói: “Cái gì là yêu nhau không công khai?”
“Không phải ba mẹ anh đều không đồng ý cho anh đến với em hay sao? Vậy
chúng ta không cho họ biết, cho dù là đi ngang nhau cũng giả vờ không
quen, lâu ngày, họ sẽ lơ là cảnh giác, chờ cho họ không quan tâm tới
chúng ta nữa, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.”
Thẩm Duệ nhìn cô, anh hiểu ý của cô, cũng hiểu đó là tất cả những gì anh có thể làm lúc này. Những lời đe dọa của ông cụ vẫn còn văng vẳng bên
tai. Anh cũng không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, anh nghĩ chỉ cần
mối quan hệ của hai người ổn định hơn một chút, có thể chịu được mưa
gió, anh sẽ chủ động nói cho cô nghe về chuyện đã xảy ra năm năm trước
mà không cần ông cụ nhiều chuyện.
“Nghiên Nghiên, điều này quá là tủi thân cho em.” Thẩm Duệ ôm chặt lấy
cô, cô là người phụ nữ anh thích, nhưng anh thậm chí không thể để cô
quang minh chính đại đứng bên cạnh mình.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, cô lắc đầu: “Em không tủi thân,
không phải em vẫn thích anh sâu đậm như vậy sao? Thẩm Duệ, em rất thích
anh, em muốn luôn ở bên anh như thế này, cho nên anh đừng tự trách mình, mong muốn của em là được ở bên anh.”
Sự hiểu chuyện của cô khiến anh cảm thấy xấu hổ, anh khiến cô cảm thấy
tủi thân như vậy chỉ vì anh sợ mất cô. Anh không quan tâm đến ai khác,
chỉ có cô, anh có đầy thủ đoạn nhưng anh không thể làm gì được.
“Nghiên Nghiên…”
“Được rồi, chúng ta nói đến đây là xong rồi, được không?” Tống Hân
Nghiên cười nhìn anh, nụ cười rạng rỡ của cô dường như xua tan sự u ám
trong lòng anh, anh gật đầu và đau lòng nói: “Được rồi, đều nghe theo em vậy.”
Tống Hân Nghiên lập tức nở nụ cười.
Thẩm Duệ thầm thở dài.
Không khí trong phòng có chút trang nghiêm, Tống Hân Nghiên đột nhiên hỏi anh: “Anh có WeChat không?”
Thẩm Duệ lắc đầu, Tống Hân Nghiên cúi người cầm điện thoại của anh lên,
trên điện thoại di động của anh có cài sẵn phần mềm WeChat, cô nhấp vào
nó, nhập số điện thoại di động của anh, đăng nhập vào WeChat và đổi tên
WeChat cho anh, nam thần nhà Nghiên Nghiên.