Tống Hân Nghiên nhìn xuống theo tầm mắt của anh, liền thấy trên người
mình chỉ mặt mỗi một bộ đồ lót, cô hét lên, luống cuống chạy xuống
giường nhặt quần áo vào. Vừa rồi cô ở trước mặt anh với bộ dạng này sao? Chẳng trách sao anh lại chảy máu mũi.
Cô quỳ xuống bên giường, hai chân tê cứng. Hơn nữa, động tác xuống
giường quá nhanh khiến cả người cô bật về phía sau, may mà có Thẩm Duệ
nhanh tay nắm lấy hông kéo cô lại.
Thẩm Duệ ngã xuống giường, cả người Tống Hân Nghiên nằm đè trên ngực
anh, phòng ngủ ngay lập tức trở nên yên tĩnh.Tống Hân Nghiên kinh ngạc
nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, dưới bàn tay cô là tiếng tim
đập ngày một dữ dội của anh, đan xen với cô giống như khúc nhạc hay
nhất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Thẩm Duệ, bởi vì ngấm ngầm chịu
đựng, hai tay anh nắm chặt bả vai cô, bằng giọng nói khàn khàn, anh nói: “Nghiên Nghiên...”
“Hả?” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng trả lời.
“Chân của em ...” Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô
của cô, anh cảm thấy bản thân sắp bị cô đánh bại rồi, cô có biết việc
mới sáng sớm mà cô đã ăn mặc như thế này trước mặc người đàn ông yêu
thương cô chính là đang giết người không, huống hồ gì là với một người
đàn ông với dục vọng chưa được thỏa mãn!
Tống Hân Nghiên vẫn không phản ứng: “Làm sao vậy?”
“Em đè anh...” Còn lại ba chữ, anh ghé sát vào tai cô và nói. Thẩm Duệ
vừa nói xong, phòng ngủ im lặng một lúc, người phụ nữ hoảng hốt bò dậy
ngay lập tức, nhảy khỏi giường rất nhanh, nhặt quần áo rồi vội chạy vào
phòng vệ sinh.
Tống Hân Nghiên chạy vào toilet. Khuôn mặt tươi cười xinh xắn của cô
nóng bừng tựa như muốn nổ tung. Hồi lâu sau cô mới lấy lại bình tĩnh, cô vờ như vừa nãy không có chuyện gì mà đi ra ngoài. Thẩm Duệ đã mặc quần
áo vào chỉnh tề, thấy cô đi ra, anh nói: “Anh vừa gọi đồ ăn sáng, em đến đây ăn chút đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ có chạy tới cũng không kịp giờ vào tiết học, cô đành chấp nhận đến bên bàn ăn. Nhìn cả một bàn ăn sáng thịnh soạn, cô cầm một miếng bánh ga-tô lên ăn, nói: “Ngon
lắm.”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm chiếc bánh trên tay cô, bỗng nhiên cúi người,
cắn một miếng vào chỗ cô vừa mới ăn, sau khi nuốt xuống, anh liếc nhìn
đôi môi của cô, dùng giọng điệu mang đầy ẩn ý nói: “Ừm, ăn ngon lắm.”
“...”
Nhìn anh ngồi xuống, Tống Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thẩm Duệ, khi nào thì anh quay về Đồng Thành?”
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Anh vừa tới em đã đuổi anh về sao?”
Tống Hân Nghiên đổ mồ hôi: “Em không có ý muốn đuổi anh, chẳng qua em
cảm thấy rằng anh đang rất vội. Chắc chắn anh phải về để xử lý công
việc, không thể nào cứ ở thành phố Giang Ninh suốt ngày được.”
“Có gì mà không được?” Giọng của Thẩm Duệ có chút buông thả, anh đặt ly
cà phê xuống, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng rực, nói: “Hân Nghiên, em vội vã đuổi anh về như vậy, có phải lại muốn xóa bỏ mối quan hệ với
anh không? Chúng ta dù sao cũng đã ngủ với nhau rồi, bây giờ còn có gì
không thể xác định nữa hay sao.”
“... Anh không thể nói chuyện dễ nghe được hơn một chút sao?” Tống Hân
Nghiên bất lực nói: “Em không nghĩ đến việc rũ bỏ mối quan hệ với anh,
nhưng ngày hôm đó ba anh cũng đã nhìn thấy, ông ấy sẽ không cho phép
chúng ta đến với nhau đâu.”
Nghĩ đến ông cụ Thẩm vẫn nắm trong tay nhược điểm của mình, Tống Hân
Nghiên cảm thấy sợ sệt. Có một số việc cô muốn quên đi ngay lập tức, thế nhưng những chuyện kia lại không muốn buông tha cho cô, đến một lúc nào đó, chúng sẽ lại xuất hiện và đảo lộn cuộc sống của cô.
Cô chấp nhận rằng cô không đủ can đảm nói chuyện này cho Thẩm Duệ biết,
cho nên mới lựa chọn giấu diếm anh, giấu được ngày nào hay ngày đó.
Thẩm Duệ nhíu chặt lông mày rồi lại thả lỏng, anh nói: “Nghiên Nghiên,
em không cần phải bận tâm đến chuyện của ông cụ, anh sẽ giải quyết. Anh
muốn cho em hạnh phúc, không muốn để em chịu tổn thương, cho nên chuyện
em cần làm là chỉ cần hạnh phúc ở bên anh là được.”
“Thực sự có thể đơn giản như vậy sao?” Tống Hân Nghiên không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài, nếu thật sự là đơn giản, cô vốn đã không ủ rũ lâu như
vậy: “Quan hệ giữa chúng ta, vẫn có thể... đi theo chúng ta cả đời, cứ
cho là ba mẹ anh đồng ý, vậy còn ánh mắt của người khác thì sao? Anh
không sợ người khác sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào hay sao?”
Thẩm Duệ đứng dậy đến bên cạnh cô, dịu dàng nắm lấy tay cô, nhìn cô đầy
chân thành và nói: “Anh không thể nào quản được ánh mắt của người khác,
cuộc đời con người vô cùng ngắn ngủi, ở giữa hàng vạn con người có thể
gặp được một người mà mình thích họ vừa đúng lúc họ cũng thích mình là
rất khó, anh rất quý trọng đoạn nhân duyên này, không muốn bỏ lỡ. Cho
nên bất kể có phải băng sông vượt núi, chỉ cần chúng ta còn nắm chặt tay nhau, thì chắc chắn có thể cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc, em hãy
tin tưởng anh.”
Nước mắt chợt nhòa lên trong mắt Tống Hân Nghiên, lời nói của anh đã
khiến cô cảm động, muốn thử với anh một lần: “Thẩm Duệ, tại sao lại là
em?”
“Có lẽ là vì không có ai ngốc như em.” Thẩm Duệ nâng mặt cô, chạm môi
lên đôi môi mỏng của cô, thật lâu không hề nhúc nhích, là một nụ hôn
không phải tình dục, nhưng hơi thở tràn đầy sự yêu thương, nó chứa đựng
quá nhiều cảm xúc.
Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, lại nghiêng người hôn lên trán cô một
cái, nước mắt cô lăn xuống, cô nhẹ giọng nói: “Sau khi gặp anh, em vẫn
đang lẩn trốn, liều mạng mà trốn, muốn chạy khỏi cạm bẫy ngọt ngào của
anh. Nhưng không thể nào trốn thoát được, cuối cùng vẫn về lại chỗ cũ.
Thẩm Duệ, bây giờ em không muốn trốn chạy nữa.”
Thẩm Duệ im lặng nhìn cô, ánh mắt sáng lên.
“Thực tế có rất nhiều chuyện mà chúng ta càng trốn chạy thì sẽ càng chịu nhiều thương tổn, anh không muốn bị thương, cho nên anh chấp nhận hiện
thực.” Nếu rời khỏi anh, cô sẽ lại bị tổn thương, vết thương mà rất lâu
sau cũng không thể nào lành lại, vậy chi bằng ở bên cạnh nhau. Cô tin
rằng, khi cô bắt đầu chấp nhận số phận, số phận sẽ cho cô một đáp án
khác.
Trái tim Thẩm Duệ run lên bần bật, lời nói của cô rơi vào tai anh, không còn nghi ngờ gì nữa là tiếng nói của cô: “Nghiên Nghiên, em nói cái
gì?”
“Em không trốn tránh anh nữa, em yêu anh, em muốn bên cạnh anh.” Tống Hân Nghiên nói thẳng.
Thẩm Duệ kích động ôm lấy cô, rốt cuộc cô cũng tự nguyện vì anh mà cố
gắng thử một lần, rốt cuộc cô đã không còn đẩy anh ra xa nữa. Anh rất
hạnh phúc, trái tim anh như bay lên, anh ôm lấy khuôn mặt của cô, vui vẻ nói: “Nghiên Nghiên, đây là lời tình cảm đẹp nhất mà anh từng được nghe đấy.”