Máy sấy thổi vù vù, ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Duệ xuyên qua
làn tóc đen mượt của cô, cảm giác được an ủi vuốt ve chậm rãi dâng trào. Tống Hân Nghiên bị lực xoa nhẹ nhàng của anh dỗ ngủ, trước mắt càng
ngày càng mơ hồ.
Thẩm Duệ tắt máy sấy, nhìn thấy đầu cô cứ gật gù lên xuống như gà mổ
thóc. Anh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nâng đầu cô tựa vào lồng ngực mình, sau đó xoay người ôm ngang lên, đặt lên trên giường lớn sạch sẽ.
Đầu cô tiếp xúc với gối mềm mại, cọ cọ một hồi, tìm được một tư thế
thoải mái thì ngủ say. Thẩm Duệ tắt đèn, nằm xuống giường, ôm cô vào
lòng.
Anh nghiêng người hôn lên trán cô, hơi thở quấn quít lấy mùi thơm nhàn
nhạt tỏa ra từ người cô, mí mắt càng ngày càng nặng, bất giác đã chìm
vào giấc ngủ sâu.
…
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các
trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ
công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thẩm Duệ đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang
lên. Anh ngồi dậy, tiếng chuông truyền tới từ ghế sô pha bên kia. Anh
bước xuống giường, đi đến cạnh sô pha tìm một vòng mới tìm thấy điện
thoại, là của Tống Hân Nghiên.
Anh liếc tên người gọi, nghe máy: “Hân Nghiên đang ngủ, có gì mai gọi lại.”
Hàn Mỹ Hân không nghĩ tới lại nghe được giọng của đàn ông, cô ấy ngẩng
đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm. Vốn dĩ Hàn Mỹ Hân đã ngủ rồi
nhưng sau khi Bạc Mộ Niên trở về lại giày vò cô ấy đến tỉnh.
Sau đó cô ấy không ngủ được, dứt khoát gọi điện cho Hân Nghiên, hỏi xem
gần đây cô thế nào rồi. Kết quả đã muộn thế này, người nghe điện thoại
lại là đàn ông, đầu óc cô ấy bùng nổ: “Anh là ai? Anh làm gì Hân Nghiên
rồi?”
“Thẩm Duệ.” Sau khi Thẩm Duệ giới thiệu bản thân, không hề nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, trực tiếp cúp điện thoại tắt máy.
Bên tai vang lên tiếng ‘tút tút’ không ngừng, Hàn Mỹ Hân hoảng hốt trợn
tròn mắt, bấm gọi lại, đầu dây bên kia lại báo đã tắt máy, cô ấy không
tin, gọi lại, vẫn tắt máy.
Mèn đéc ơi, sao có thể như vậy chứ? Chẳng phải Hân Nghiên chạy đến thành phố Giang Ninh thực hành vì tránh né Thẩm Duệ à? Sao trốn qua trốn lại, hai người lại va vào nhau rồi?
Bạc Mộ Niên tắm rửa xong bước ra, thấy cô ấy cứ trừng điện thoại thì đi
tới lấy di động đi, tiện tay đặt lên tủ đầu giường. Sau đó anh ta nằm
xuống giường, kéo ai kia lại: “Vẫn còn băn khoăn à, nửa đêm canh ba em
gọi điện cho ai đó?”
Cơn buồn ngủ của Hàn Mỹ Hân đã bay sạch, cô ấy đứng dậy, chống hai tay
lên bộ ngực màu lúa mì của Bạc Mộ Niên, vội la lên: “Bạc Mộ Niên, anh
biết vừa rồi tôi gọi cho Hân Nghiên thì ai nghe máy không?”
Bạc Mộ Niên nhắm mắt, mất hết cả hứng: “Ai?”
“Tiểu Tứ nhà anh, Thẩm Duệ, ôi trời ơi, chẳng phải bọn họ ầm ĩ rạn nứt rồi hả? Sao Thẩm Duệ lại tới Giang Ninh thế?”
Bạc Mộ Niên kéo tay cô ấy xuống, trong giọng nói hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: “Ngủ thôi, phiền quá.”
Nghe vậy, Hàn Mỹ Hân tức giận không có chỗ để trút, cô ấy đang ngủ ngon
lành thì bị anh ta trở về đánh thức. Hiện tại cô ấy ngủ không được thì
anh ta lại buồn ngủ, lẽ nào lại như vậy! Cô ấy liều mạng giãy giụa: “Anh muốn ngủ thì ngủ đi, thả tôi ra, tôi xuống dưới xem tivi.”
Tính tình Bạc Mộ Niên vốn không tốt, bị cô ấy ầm ĩ đến bực bội: “Có tin em còn quậy nữa là tôi sẽ xử lý em không?”
“Đồ khốn nạn, anh buông tôi ra, anh chỉnh tôi còn chưa đủ hả? Tôi…” Hàn
Mỹ Hân đột nhiên cứng đờ, khó tin nổi nhìn chằm chằm anh ta, tức giận
hỏi: “Anh lại cứng?”
“Em không ngủ được đúng không? Ngủ không được thì chúng ta làm tiếp, làm đến khi nào em ngủ được mới thôi.”
Hơi thở Hàn Mỹ Hân từ từ trở nên, tức giận thét lên: “Đồ khốn Bạc Mộ
Niên, tôi muốn ly dị anh, ly dị ngay lập tức.” Nói đến đoạn sau, giọng
của cô ấy đứt quãng, hầu như không phát ra được tiếng nào.
“...”
Hôm sau, lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cô bị dọa sợ hết hồn. Sáng nay cô có tiết học, giáo sư R.O đã nói bài học hôm nay đặc biệt quan trọng, không được vắng mặt. Cô luống cuống tay chân mặc
quần áo, thậm chí quên mất trên giường còn có một người đàn ông đang
nằm.
Thẩm Duệ bị động tĩnh của cô đánh thức, mở to mắt thì thấy cô đang xoay
người mặc nội y. Sáng sớm đã thấy một màn kích thích như vậy, anh cảm
giác máu cả người như chảy ngược, chóp mũi ấm nóng, anh duỗi tay ra sờ,
chảy máu rồi.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy anh thì lắp bắp hoảng hốt, sau
đó chuyện bị cô quên mất từ từ hiện lên trong đầu. Cô đỏ mặt, nói: “Anh
ngủ tiếp đi, em phải đi học… Trời ơi, Thẩm Duệ, anh chảy máu mũi kìa.”
Tống Hân Nghiên luống cuống bò lên giường, rút khăn tay đưa cho anh.
Thấy anh ngửa đầu, cô vội vàng nói: “Đừng ngửa đầu, máu mũi chảy ngược
sẽ dễ bịt kín khí quản, mau cúi đầu.”
Thẩm Duệ cúi xuống, thấy trước ngực cô phập phồng, máu mũi càng chảy
mạnh hơn. Anh nào có chưa thấy cơ thể cô? Sao hôm nay lại hoảng hốt thế
nhỉ, chảy cả máu mũi!
Tống Hân Nghiên không hề nhận ra cô đang mặc cái gì, hại máu mũi anh
càng ngày càng chảy nhiều hơn. Cô lấy hộp khăn giấy, rút ra mấy tờ nhét
vào mũi anh, hỏi: “Sao anh lại bất ngờ chảy máu mũi thế, có phải hôm qua ăn quá nhiều đồ nóng không?”
Thẩm Duệ nhìn thoáng qua ngực cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ý vị nói: “Là vì hôm qua không ăn được nên hôm nay mới nóng trong người.”