[Đã nhận được mệnh lệnh, -12% tích lũy, kích hoạt thẻ dich chuyển tức thời,...sẵn sàng.]
'Ting' [Thẻ nhiệm vụ ẩn danh đã được hoàn thành.]
Hình như sau những giọt nước mắt, Trần Hạ Duy đã trút bỏ được tất cả áp lực, giờ khắc này lòng cậu thanh thản hơn bất cứ ai. Dù không đợi được câu
trả lời của hắn, cậu cũng chỉ cười bất đắc dĩ một cái.
Khoảnh khắc thấy bóng dáng Trương Viễn Hoài đột ngột xuất hiện, lòng cậu cảm thấy vô cùng yên bình.
Qua điện thoại, Trần Hạ Duy dùng tông giọng của Hạ Vy nói với hắn: "Anh, yêu anh không sai."
Câu nói này rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng? - Nó, chính là cố chấp cả đời Trần Hạ Duy.
Dứt lời, cậu gieo mình xuống lầu.
[Trước khi nhắm mắt có thể gặp anh lần cuối, thực sự rất mãn nguyện.]
Cuối cùng, cậu đã mỉm cười rồi. Tiếc là con người rực rỡ dưới ánh mặt trời,
con người có nụ cười ngọt ngào và giọng nói dịu dàng nhất thế gian ấy đã không còn nữa. Lời hứa hẹn xuân tháng ba không thể hoàn thành, để lại
trong lòng cả anh và em sự nuối tiếc khôn nguôi.
Xuân tháng ba, lời hứa dang dỡ...
Trương Viễn Hoài ở ngay dưới sân trơ mắt nhìn cậu rơi xuống, vẫn là không kịp đón lấy.
Thi thể Trần Hạ Duy nát vụn trên sân gạch, máu tươi văng ra tứ phía, bắn lên cả mặt của Trương Viễn Hoài.
Khoảnh khắc sinh mệnh cậu kết thúc, cũng là lúc Trương Viễn Hoài rơi vào tịch
mịch mơ hồ, đôi mắt hắn trừng to nhưng lại không có tiêu cự, vô cớ mất
đi lẽ sống.
[Thế giới thứ ba hoàn thành.]
[Hoàn thành thế giới +5%.]
[Nhiệm vụ ẩn danh 'Bất chấp vốn liếng vì người' đã được hoàn thành +25%.]
[Tổng phần tăm tích lũy thu được 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Thế giới này thế mà thu được 30%, so với lác đác 5% ở thế giới trước đúng
là đột phá đáng kinh ngạc. Có điều, hình như đã không còn ý nghĩa gì
nữa.
Trương Viễn Hoài gục ngã dưới đất, một lần nữa chứng kiến
cái chết của anh, trái tim chấp vá như bị ai đó mạnh mẽ xé toạc thành
mảnh vụn, vết thương thối rữa bên trong không thể che giấu, đau đến mất
trí.
Hắn không còn biết gì ngoài bi thương thảm thiết gào lên
cái tên "Vĩnh Thương" như một con dã thú kẹt trong bẫy chết, tuyệt vọng
gào lên cố chấp, tiếng thét tê tâm liệt phế giữa bóng tối vô tận không
tài nào ngưng được.
Xét thấy tâm lí kí chủ quá mức không ổn định, Đại Lợi yêu cầu hệ thống hủy lệnh ở lại, ngay lập tức truyền tống hắn
về. Nhưng lúc này đây, tinh thần thể của Trương Viễn Hoài bài xích hệ
thống nghiêm trọng, ngay cả Đại Cát ở không gian chủ thần dùng lệnh
cưỡng chế cao cấp cũng không thể ép hắn về không gian hệ thống.
Ở lại thế giới nhiệm vụ sau khi hoàn thành nhiệm vụ là một chuyện vô cùng bình thường, tuy nhiên tình trạng của Trương Viễn Hoài thì hoàn toàn
không! Tinh thần thể của hắn đang mất dần ý chí sinh tồn, nếu không về
trị liệu kịp thời mà cứ tiếp tục như thế, tinh thần thể của hắn sẽ bị
phá nát mất!
Mảnh thế giới bị phá hủy trắng xóa bay trong không
gian, vùng trắng đã thu hẹp đến Trương Viễn Hoài chưa đầy hai mét. Hắn
đã ở trung tâm tuyệt vọng, bất cứ sự sụp đổ nào cũng không còn khả năng
kinh động được hắn nữa rồi.
Trong lúc nguy nan tột cùng, một
bóng dáng uy vũ đột ngột xuất hiện. Thời khắc y bước ra từ màn đêm, các
mảnh vỡ và sự tự hủy của không gian bỗng nhiên đứng yên lại, tất cả đều
ngưng đọng. Y đạo mạo bất phàm, mang theo quyền năng tuyệt đối tới bên
Trương Viễn Hoài.
Bóng tối phủ xuống Trương Viễn Hoài, hắn không
hề quan tâm. Đột ngột một chiếc áo choàng khoác lên người, bấy giờ
Trương Viễn Hoài mới cứng nhắc ngẩng đầu. Mũ áo choàng rất lớn, trùm lên đầu làm che khuất tầm nhìn, đồng thời ngăn cách máu đỏ điên cuồng rơi
vào mắt hắn. Ngay sau đó cơ thể Trương Viễn Hoài được bao bọc một tầng
hơi ấm, cánh tay rắn chắc của y vòng qua lưng mảnh mai ôm hắn vào lòng.
Trương Viễn Hoài ngửi được một mùi hương, mùi hương ngọt dịu quen thuộc của Hạ Vy pha với chút mát lạnh xa lạ, không hiểu sao lại khiến cõi lòng hắn
trở nên an tĩnh.
Tiếng nói của người đàn ông ngay bên tai: "Đừng khóc".
Rõ ràng giọng nói của y rất lạnh lùng, nhưng vì mang theo âm vực quen
thuộc mà mỗi lần nghe thấy đều khiến hắn đau đớn kia nên Trương Viễn
Hoài càng không nén được xúc động, hắn phơi bày tất cả bất lực và yếu
đuối trước y, không ngần ngại bật khóc nức nỡ.
Trương Viễn Hoài
như tìm được đường sống từ cõi chết, kích động đến mức sinh động, so với trạng thái chết lặng vừa rồi làm người ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chạm tay lên mũ áo choàng, muốn kéo xuống để có thể nhìn thấy y: "Hu hu, Vĩnh Thương, anh--"
"Ngoan, trở về với tôi." Y bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, ngay sau đó 'Ạch' một
tiếng, Trương Viễn Hoài ngất xỉu trong lòng Thượng Tích.
Trên
không trung, hai con mèo hắc bạch vì tình huống khẩn cấp phải hiện hình
tại hiện trường đã tận mắt nhìn cảnh tượng này, nhưng đến giờ còn chưa
hết ngỡ ngàng.
Đại Lợi hiếu kì: "Tại sao chủ nhân lại đột ngột chui ra vậy?"
Thông thường sau khi làm xong nhiệm vụ, y sẽ được hệ thống tự động truyền
tống về không gian chủ thần. Xuất hiện đúng lúc thế này, trừ phi ngay
thời điểm thoát khỏi nhân vật, y đã chủ động hủy lệnh. Điều đó nói lên
cái gì? Đại Lợi cũng không rõ lắm, chỉ là hình như ở góc độ nào đó nó
cảm giác có chút kì diệu.
Đại Cát làm sao biết được, cậu khinh bỉ: "Người đàn ông vô cảm, ha."
"May là chủ nhân xuất hiện kịp thời, không thì hậu quả khó lường."
Đại Lợi nghĩ đến là thấy sợ, từ trước đến nay nó chưa từng gặp hiện tượng
tinh thần thể kháng cự truyền tống bao giờ, vừa rồi đúng là một phen
kinh hồn bạc vía. Tuổi thọ của nó suýt bị Trương Viễn Hoài làm bay hết
rồi!
...
Khi Trương Viễn Hoài mở mắt phát hiện mình đang ở trong không gian hệ thống nhưng hơi ấm và mùi hương quen thuộc đã không còn tung tích, hắn hoang mang tột độ, tinh thần tức khắc sa sút không
phanh.
"Anh Vĩnh Thương đâu?"
"Đâu rồi?"
"Ahhh!" Hắn ôm đầu thét lên thảm thiết.
"Trời mẹ ơi kí chủ cậu đừng hoảng, bình tĩnh, bình tĩnh." Đại Lợi trong hình
dáng hắc miêu xuất hiện bên cạnh hắn, nó dùng chi nhỏ quơ loạn cả lên.
Hắn như đứa trẻ bất an vì lạc mất người thân, đáng thương hỏi: "Anh ấy bỏ rơi tao rồi?"
"Không có, không có, anh ta bận việc thôi." Đại Lợi vội vàng giải thích.
Nghe đến đây hắn xem như lấy lại được chút bình tĩnh, bấy giờ mới phát hiện
chiếc áo choàng đen có hoa văn đặc thù như biểu tượng thời không trên
rơi trên chân mình. Hắn lập tức ôm nó vào lòng, hít mùi hương của y, lại hỏi: "Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?"
"Ờ?" Nói gì giờ? Chủ nhân chết bầm để lại lỗ hỏng to đùng thế này rồi bắt nó vá kiểu gì?
"Anh ấy cũng là người được hệ thống chọn à?"
"Ah? Huhu xin lỗi tui không thể tiết lộ cơ mật." Ai biết trả lời sao trời?
Nếu nó nói xạo lừa hắn thì có bị Hiệp hội bảo vệ quyền lợi kí chủ kí đầu không?
Hắn chờ mong nhìn nó: "Vậy, vậy tao có còn được gặp anh ấy ở những thế giới sau không?"
Hiếm lắm mới có một câu trả lời được, Đại Lợi ngay lập tức đáp vang vọng: "Cóoo!!!"
Trương Viễn Hoài bất giác cấu ngực trái, nơi đó vẫn còn mang nỗi đau tê dại.
Hắn quả quyết yêu cầu: "Truyền tống, ngay bây giờ đi!"
"Hả? Ờ." Đại Lợi bị hắn xoay suýt ngáo tới nơi.
[Thế giới thứ ba đang tải...]
[Chuẩn bị truyền tống 1... 2... 3... Sẵn sàng!]
- ---------------
Ngũy Nhiên: Có ai yêu thích Trần Hạ Duy không nhỉ? Bạn nghĩ sao về cậu ấy? Sự ra đi của cậu ấy có làm bạn buồn và tiếc nuối? Hãy chia sẻ với tác giả nhé,
biết đâu tui sẽ tiết lộ với mọi người điều gì hay ho thì sao? Tui thật
sự mong chờ phản hồi của các bạn, vì tui rất yêu thích nhân vật lần này
của Thượng Tích.
Thế giới tiếp theo thú vị lắm đấy, có
tuyến tình cảm của nhân vật phụ (không phải một mà là hơn một nha hihi). Tình yêu của họ không kém hai đứa ngốc lớn, chỉ là không biết trái tim
của các bạn có chịu được hay không thôi.