So với sự kích động của hắn, Trần Hạ Triều bên kia mang một màu sắc u ám trái ngược: "Chuyện rất dài, Hạ Duy bị mẹ tôi đưa đến trung tâm trị
đồng tính, em ấy lấy được điện thoại gửi vị trí cho tôi nhưng khi chúng
tôi đến thì em ấy mất tích rồi. Nếu cậu đã quan tâm thì xin cậu ngay lập tức điều động nhân lực tìm kiếm Hạ Duy tìm kiếm nó với chúng tôi, nhanh lên!"
Trương Viễn Hoài nghe xong, trong lòng liền lụp bụp một tiếng, nỗi bất an bao trùm lấy hắn khiến hắn lạnh lẽo.
"Anh ấy đang ở đâu?" Hắn không nén được cảm xúc, cao giọng hỏi Đại Lợi.
Nó ngập ngừng: "Sân thượng."
Trương Viễn Hoài đang trên đường lấy xe loạng choạng một cái, hắn sợ hãi: "Anh ấy đến đó làm gì?"
Đại Lợi đã nắm được nội dung tiếp theo, nhưng nó không hề muốn mọi chuyện
diễn ra như vậy. Nó nỗ lực ngăn cản, nói: "Điện thoại! Mau gọi vào số
điện thoại bị nhỡ vừa rồi!"
Trương Viễn Hoài ngồi vào xe, vừa
khởi động xe vừa kết nối với số điện thoại kia. Hồi chuông reo lên qua
ba lần mới thông, vẫn là giọng nói quen thuộc dịu dàng đó nhưng không
hiểu vì sao lại làm hắn đau đến nghẹt thở.
"Em đây."
Chỉ là hai chữ ngắn gọn mà khiến lòng Trương Viễn Hoài dậy sóng không thôi.
Điện thoại vừa thông, Đại Lợi lập tức tải lên hình ảnh Trần Hạ Duy ở bên kia cho Trương Viễn Hoài xem. Ngay khi thấy thân ảnh của cậu, hắn khiếp sợ
đến nỗi không kiểm soát được độ run của giọng mình: "Em đừng manh động,
mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được! Hạ Duy, em mau nhìn bài đăng mới nhất
của anh đi!"
Trần Hạ Duy làm theo lời hắn, cậu nhìn bài đính
chính. Lời lẽ rất sắc bén, mỗi câu từ đều cố ý ám chỉ Trác Nhân thâm
độc, đều như muốn dồn ả vào chỗ chết. Hiệu quả cũng đạt như mong muốn
của Trương Viễn Hoài, dư luận phẫn nộ vì bị dắt mũi, ngược lại biến
thành lưỡi dao sắc, hận không thể giết chết con người trơ trẽn như ả.
Vừa mới mười phút trước, công an vào cuộc, luật sư phía Trương Viễn Hoài và nhà cậu đều đã nộp đơn kiện rồi.
Trần Hạ Duy cười khổ, nếu đã muốn kiện thì cãi nhau trên mạng làm gì?
Cậu biết hắn muốn Trác Nhân bị mắng chửi, bị bạo lực mạng, trải qua cảm
giác bị cô lập giống như cậu, nhưng vẫn không hiểu tại sao họ phải dồn
nhau vào chỗ chết như vậy?
Trác Nhân đã trả giá mà trong lòng cậu không có một chút hoan hỉ nào, cậu chạm lên bức ảnh hai người hồi còn
nhỏ, cười hỏi: "Anh cũng cho rằng là em sai?"
Cậu giả nữ để tiếp cận hắn là thật, yêu hắn cũng là thật. Nhưng hắn nói cái gì mà xem nhau như anh em ruột? Tình yêu của cậu không xứng được công khai hay sao? Ba chữ này đối với cậu có bao nhiêu tàn nhẫn, hắn có từng nghĩ đến không?
Vì cái gì phải phủ định tất cả? Yêu anh, là sai sao?
Giọng điệu Trần Hạ Duy hờ hững như nói chơi, làm như đó chỉ là một câu hỏi vu vơ không đáng bận tâm. Nhưng có lẽ chính cậu cũng không biết, nội dung
lời chất vấn này đã có hàm ý vô cùng bi thương rồi.
"Không, em không làm gì sai cả." Trương Viễn Hoài ngay lập tức trả lời.
Trần Hạ Duy mím môi.
Cậu không nghĩ thái độ của hắn lại tích cực như vậy, so với ngày cuối cùng
hai người gặp nhau hoàn toàn khác biệt, khác biệt tới mức cậu tưởng mình đang chiêm bao - một giấc mộng chưa từng dám mơ đến. Sự dung túng và
nhượng bộ này thật quá tốt đẹp, đẹp tới mức trái ngược thực tế, khiến
cậu cảm thấy hoang đường.
Gió thổi làm những sợi tóc của Trần Hạ
Duy uốn lượn, trong thời tiết dịu mát nó tung bay như thể đang tự do
cùng bầu trời, cũng như yếu đuối mỏng manh đến nổi một chút động tĩnh là bay đi. Cậu nhìn khoảng không rộng lớn trên đầu, bất giác nghĩ về đêm
dưới chân cầu cùng hắn tâm sự. Lúc đó có bao nhiêu hạnh phúc ngọt ngào,
hiện tại có bấy nhiêu đau thương thống khổ.
Cõi lòng đã sớm tan vỡ thành ngàn mảnh.
[Hoàng hôn đã tắt nắng, bầu trời sao rực rỡ hiện ra trước mắt anh. Anh không
còn sợ một mình, em... cũng không còn cách nào đợi anh đến được nữa...]
Lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Trần Hạ Duy thần sắc nghiêm trọng nói: "Anh, em giết người rồi."
Cậu không ngừng siết chặt đôi tay đẫm máu của mình lại, trong đầu bắt đầu tái hiện lại khung cảnh kinh tởm kia.
Khi đó cậu đã nghĩ gì? Ý niệm duy nhất tồn tại lúc bấy giờ chính là báo
thù, đòi lại công bằng cho sự ủy khuất và nhục nhã của bản thân.
Cậu phẫn nộ vì ai nấy đều bỏ rơi mình, tức giận bản thân không thể dung hòa với xã hội cặn bã này, oán hận kẻ súc sinh nào cũng có thể mặc sức
cưỡng bức cậu như một lẽ đương nhiên chỉ vì cậu là người đồng tính...
Điên cuồng và hận ý xâm chiếm đại não, cậu không còn nghĩ được gì ngoại trừ trừng phạt hắn.
Cậu, cố ý giết người.
"..." Trương Viễn Hoài bất ngờ, hẫn mất vài giây hắn mới quả quyết cam đoan,
giọng điệu sau đó gần như là khẩn cầu: "Em đừng sợ, chuyện gì anh cũng
có thể giải quyết được. Chỉ xin em, đừng rời xa anh như vậy!"
Mỉa mai thật, giọng nói của anh vẫn khiến tai em ửng đỏ, trái tim đập loạn
háo hức như ngày đầu. Nhưng ở trái tim - nơi đó đã sớm không còn lành
lặn, vùng vẫy trong ngọt ngào chết chóc của anh và máu thịt của chính
mình, để rồi bản thân em ngay cả tồn tại cũng mệt mỏi.
Hắn nghe
Trần Hạ Duy cười khẽ, rõ ràng âm thanh ấy vang ngay bên tai, nhưng
Trương Viễn Hoài lại có cảm giác xa vời vô thực, nỗi bất an dâng lên
ngày càng mãnh liệt.
Trần Hạ Duy đong đưa chân trên lan can sân
thượng, máu trên đôi bàn chân trần tí tách nhỏ xuống đất, một tay xụi lơ mất hết cảm giác... vết thương bị xe tông vẫn chưa được băng bó, vì
không cần thiết nữa. Cậu không cảm nhận được chút đau đớn nào, nụ cười
trên khóe môi giương cao như thể rất cao hứng: "Haha, được nghe những
lời này vui thật đó." Tiếp đó giọng cậu đột ngột trầm xuống, chua xót
cảm thán: "Mặc dù chỉ là những lời nói dối."
Là anh từ bỏ em trước, là anh dứt khoác đặt lưỡi đao xuống, chặt đứt tơ tình của em.
Giờ lại xin em đừng rời xa? - Em, đã không còn tin vào chân tình của anh nữa...
"Không có, anh không nói dối! Trần Hạ Duy, anh yêu em!"
Tim Trần Hạ Duy đau nhói, cậu không vì lời khẳng định này của hắn mà kích
động, trái lại thấy mình vô cùng tồi tệ, giọng cậu càng thê lương: "Ép
anh đến mức phải nói ra câu này, làm khó anh rồi".
Từ bao giờ mà
lời yêu lại khiến con người ta đau khổ như vậy? Thừa nhận yêu của anh,
là lưỡi dao bén cứa nát lòng em, khiến lương tâm em bất an day dứt. Anh
biết tại sao không? Vì đó chính là thương hại. Lòng tốt của anh chỉ biến em trở nên thảm hại hơn thôi.
Trương Viễn Hoài uất ức, hắn giận
cậu cố chấp không chịu hiểu, càng hận con người vô tình của mình ngày
trước. Nếu có thể móc tim mà không chết, hắn cũng sẵn lòng phơi bày dòng máu đỏ tươi sôi sục vì cậu ra chứng minh. Ở nơi đó, có một cảm xúc dâng trào như muốn tràn ra, dù không hiểu là gì nhưng hắn muốn cứu cậu, vì
vậy gọi cảm xúc đó là yêu hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tình ái có gì đáng sợ chứ? Giờ khắc này Vĩnh Thương ngay trước mắt, hắn không thể nào cứ thế mất anh lần nữa.
Đánh sợ nhất là lại thấy anh ra đi trước sự bất lực của em...
Trần Hạ Duy nào biết câu nói đó của hắn là thật, sự oán hận và bi thương lan tràn trong từng câu chữ, cậu uất ức nói: "Khi yêu một người, chúng ta
đều không có lỗi - đó lời là bài hát em từng nghe, nhưng..." Nước mắt
cậu rơi xuống, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao hít một hơi, tiếp
lời: "Tại sao mọi người đều mắng em không biết liêm sĩ? Đều cho rằng em
sai?"
Không hiểu sao cậu vừa dứt lời, tim Trương Viễn Hoài như
muốn nổ tung vì lo sợ. Hắn vội vàng khẩn cầu Đại Lợi: "Đưa tao tới chỗ
anh ấy, ngay lập tức!!!" Ba từ cuối dường như hắn đã hét lên.
"Thẻ dịch chuyển tức thời trong vị diện này là vật phẩm đắt giá, mất 12%
tích lũy - tức tất cả giá trị thu thập hiện có của cậu để trao đổi, cậu
có chắc không?" Đại Lợi hỏi lại để xác nhận.
Giờ khắc này Trương
Viễn Hoài bất chấp vượt qua tất cả đèn đỏ, nhưng vì nỗi bất an bao trùm, hắn không còn đủ lí trí để tiếp tục lái xe được nữa. Ngay sau đó 'Rầm'
một tiếng kinh động tứ phía. Máu trên trán hắn chậm chạp chảy xuống, hóa ra hắn mất tay lái đâm vào cột điện. Chấn thương lớn như vậy, Trương
Viễn Hoài lại không phát hiện ra, trong đầu hắn chẳng còn nghĩ được gì
ngoài Trần Vĩnh Thương.
Hắn gấp gáp: "Chắc! Dùng hết đi, chỉ cần gặp được anh ấy!"