Không lâu sau, tin tức thiếu chủ tỉnh lại truyền khắp toàn bộ Không Tang, Lưu Song chưa kịp ra cửa đã có
người chạy tới, nói cảnh chủ truyền lời.
Phất Liễu vừa nghe, vội
la lên: "Thiếu chủ, cảnh chủ chắc chắn sẽ truy cứu chuyện người tự tiện
đi Côn Luân Tiên cảnh. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
Từ nửa
đêm đến rạng sáng, Lưu Song từ miệng Phất Liễu biết được rất nhiều tin
tức, kết hợp truyện ký nàng từng đọc qua ở Tàng Thư Các Yêu giới, nàng
nhớ ra, mình đối với vị thiếu chủ Xích Thủy thị này, không phải là hoàn
toàn không có ấn tượng!
Trong truyện ký ở Tàng Thư Các, chỉ có
vài câu liên quan đến Xích Thủy Lưu Song, nghe nói vị Xích Thủy thiếu
chủ này lẽ ra phải có tài hoa xuất chúng, nhưng sinh ra lại thiếu hụt
một phách.
Bởi vì thiếu hồn phách, cho nên vụng về từ nhỏ, cảnh
chủ phu nhân đau lòng nữ nhi, vô cùng cưng chiều nàng ta. Xích Thủy Lưu
Song tu vi rất thấp, tâm tính đơn giản hồn nhiên.
Thân là kim chi ngọc diệp của Xích Thủy nhất tộc Thượng cổ, nàng ta sống chưa được ba
trăm tuổi đã qua đời, không rõ nguyên nhân.
Giờ đây, Lưu Song bằng cách nào đó đã trở thành vị thiếu chủ trẻ tuổi của Xích Thủy thị này.
Cũng không có gì lạ khi nàng tỉnh dậy nói rằng không nhớ gì cả, Tiên tì Phất Liễu có thể tiếp thu nhanh như thế, Xích Thủy Lưu Song thiếu hụt hồn
phách, thường sống như một con rối gỗ, không có nhiều chính kiến, người
khác nói cái gì thì tin cái đó.
Nếu không phải có người xui
khiến, nàng ta trăm triệu lần cũng không dám nuốt Huyễn Nhan châu, cũng
sẽ không dám đến Côn Luân làm nhục vị Tức Mặc thiếu chủ kia.
Vài vị Tiên nhân ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Song, vây kín tẩm điện, khách khách khí khí nói: "Thiếu chủ, mời."
Lưu Song biết cái nồi này không muốn đội cũng phải đội, căng não ra ngoài.
Dọc đường, Lưu Song liều mạng hồi tưởng "Không Tang" trong truyện ký.
So với "Xích Thủy Lưu Song" đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, ghi chép về vị
cảnh chủ lại rất nhiều, nghe nói cảnh chủ Không Tang pháp lực cao cường, sống hai vạn tuổi, tính tình nghiêm túc ngay thẳng, cùng phu nhân phu
thê tình thâm.
Khi cảnh chủ còn tại vị, Không Tang đoàn kết hữu
ái, phát triển mạnh mẽ, nếu so sánh với đế vương nhân gian, ông ta chính là một đế vương yêu dân như con.
Nhưng vì nguyên nhân chính là
như vậy, Lưu Song mới đau đầu, làm hòn ngọc quý duy nhất trong tay ông
ta, nguyên chủ chạy ra khỏi Không Tang, giải trừ hôn ước, làm loạn khiến hai đại Tiên cảnh không vui, từ việc cảnh chủ mấy ngày nay không tới
thăm nữ nhi hôn mê, cũng không cho phu nhân tới thăm, liền biết ông ta
có bao nhiêu nén giận.
Lưu Song theo mấy vị tướng sĩ đến cửa
cung, vị Tiên quân dẫn đầu kia đại để cũng biết Lưu Song tai vạ đến nơi, thương hại mà nói: "Thiếu chủ xin hãy tự cầu phúc, ngàn vạn lần đừng
lại chọc cảnh chủ tức giận."
Lưu Song không biết hắn ta là vị đại nhân nào, đành cười gật gật đầu.
Nàng cười, Tiên quân nhìn gương mặt thảm thương không nỡ nhìn của nàng, khóe miệng giật giật.
Tiên quân nghĩ thầm: Thiếu chủ tâm thật lớn, sinh ra quốc sắc thiên tư, nói
nuốt Huyễn Nhan châu là nuốt, khuôn mặt đẹp như vậy thật là phí phạm của trời. Nhưng hắn ta lại nghĩ tới nàng thiếu hụt một phách, ngây thơ như
con trẻ, làm cái gì mà không kỳ quái, chỉ có thể thở dài.
Lưu Song đi vào trong điện, còn chưa nhìn thấy cảnh chủ đâu đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của cảnh chủ: "Quỳ xuống!"
Lưu Song không nói hai lời, thịch một tiếng quỳ gối trước điện, tư thế nhận sai đúng tiêu chuẩn. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử trung niên uy nghiêm tuấn mỹ.
"Ngươi biết sai chưa!"
"Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi."
Tựa hồ không ngờ nàng lại dễ dàng nhận sai như thế, Xích Thủy Xung nghẹn
ngào, nói: "Nếu con thật sự bất mãn mối hôn sự này, cũng không được dùng đến biện pháp bỉ ổi như vậy, biến đổi dung nhan đi mắng chửi Côn Luân
thiếu chủ, nếu không phải nhân gia rộng lượng tính tình tốt, con cho
rằng mình có thể sống sót mà rời khỏi Côn Luân?"
Xích Thủy Xung
càng nghĩ càng mệt tim, may mắn nữ nhi của ông ta ở Côn Luân, vị thiếu
chủ Côn Luân kia tốt tính có tiếng, lại nghĩ đến giao tình bậc cha chú,
thả nàng bình an rời đi. Nếu người mà Lưu Song đụng đến là Bất Chu sơn
Phong thị nhất tộc, lúc đi vào thì thẳng đứng, chỉ sợ trở ra lại nằm
ngang.
Lưu Song cũng từng có một phụ thân nghiêm khắc, trong mấy
lời nói đó, nàng liền nhìn ra được, cảnh chủ vô cùng yêu thương nữ nhi,
so với sai lầm nàng phạm phải, Xích Thủy Xung càng lo lắng nàng ở Côn
Luân xảy ra chuyện hơn.
Nhớ đến phụ thân ở nhân gian của mình,
Lưu Song trong lòng ấm áp, nàng nghĩ nghĩ một lát, nhìn về phía cảnh
chủ, nhớ đến sự bất mãn của nguyên chủ đối với Mật Sở trước đây, thăm dò nói: "Mật Sở Tiên tử nói, con có thể đến Côn Luân bằng cách đó."
Xích Thủy Xung cau mày: "Con nói, là Mật Sở cho con đi?"
Lưu Song gật gật đầu.
"Vớ vẩn!" Xích Thủy Xung nói, "Đã gây ra chuyện, còn oan uổng người khác!
Bổn quân hôm nay phải đánh chết đứa hỗn láo nhà ngươi!"
Ông ta giơ tay lên, như thể sắp đánh.
Cáo trạng không thành liền biến thành bị đánh, Lưu Song dở khóc dở cười,
không ngờ nguyên chủ này lại là một kẻ hèn nhát, thường xuyên cáo trạng
lung tung, làm bao việc xấu, đánh mất niềm tin của phụ thân.
Nàng nhắm mắt lại, nếu cảnh chủ thật sự muốn động thủ, nàng căn bản chạy
không thoát, cũng không biết Xích Thủy Xung đánh có mạnh hay không?
Kết quả là, tay của Xích Thủy Xung còn chưa đánh xuống, đã có người đứng trước mặt Lưu Song.
Nam tử che chắn ở trước người Lưu Song, quỳ xuống cầu tình: "Cảnh chủ bớt
giận, thiếu chủ trẻ người non dạ, là Truy Húc không chăm sóc tốt cho
nàng ấy, mới để nàng gây ra tai họa như thế, Truy Húc nguyện chịu phạt
thay cho thiếu chủ."
Xích Thủy Xung nói: "Truy Húc, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi tránh ra."
Bạch Truy Húc trầm mặc không nói, thân thể không nhúc nhích chút nào. Xích
Thủy Xung không cách nào đối phó với tính tính quật cường của hắn, phất
tay áo nói: "Xích Thủy Lưu Song, đi đầm Cửu Tư suy nghĩ về lỗi lầm của
mình, tu vi không đột phá, không được phép ra!"
Bạch Truy Húc nhíu mày, muốn nói gì đó, Xích Thủy Xung nói: "Đến nói giúp nó một câu, ngươi cũng vào đó quỳ đi."
Bạch Truy Húc dập đầu, không chút do dự: "Truy Húc sẽ cùng thiếu chủ lãnh phạt."
Xích Thủy Xung vung tay lên, ý bảo bọn họ cút đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Lưu Song được Bạch Truy Húc đỡ dậy ra ngoài điện. Nàng nhìn nam tử mặc y
phục thêu trúc xanh trước mắt, thập phần ngượng ngùng, vốn dĩ một mình
mình bị phạt thì thôi, không ngờ còn liên lụy tới người khác.
Giọng nói của Bạch Truy Húc thật quen tai, đúng là người khi nàng hôn mê đã nói sẽ vì nàng cầu xin cảnh chủ giải trừ hôn ước.
Bạch Truy Húc thấy ánh mắt Lưu Song nhìn hắn lộ vẻ áy náy, nhẹ nhàng cười: "Đừng sợ, có Truy Húc ca ca đi cùng muội."
Lưu Song còn chưa mở lời, một giọng nói khinh miệt vang lên: "Muội ấy vụng
về như thế, đợi đến ngày muội ấy ngộ đạo đột phá, chỉ sợ mất cả trăm
năm. Huynh trưởng, huynh thật sự muốn đi cùng muội ấy, đến đầm Cửu Tư
nhốt mình một trăm năm sao?"
"Vũ Huyên, không được nói thiếu chủ như vậy!"
Lưu Song quay đầu lại, thấy một thiếu niên từ trên cây phi xuống, cậu ta
cười xấu xa, một phen bóp chặt lấy khuôn mặt xấu xí hiện giờ của nàng:
"Xích Thủy Lưu Song, tự mình muội đi lãnh phạt đi, đừng có hại huynh
trưởng của ta!"
Lưu Song cùng cậu ta mặt to trừng mặt nhỏ, tốt rồi, người này là ai, nàng cũng biết rõ.
Nàng một phen chụp lấy tay thiếu niên, dùng mười phần sức lực, người này
nghĩ nàng là cục bột sao, kém chút nữa lại nhéo da thịt nàng. Trước đây
do nằm nên không còn cách nào, chỉ đành bất lực để cậu ta làm xằng làm
bây, bây giờ nàng sẽ không dung túng cho cậu ta.
Lưu Song nói:
"Sai lầm do chính ta phạm phải, ta sẽ tự mình gánh lấy, sẽ không liên
lụy tới người khác, huynh đừng có động tay động chân."
Bạch Vũ
Huyên sắc mặt cổ quái, trong lòng vô cùng bất ngờ, lá gan của Xích Thủy
Lưu Song còn nhỏ hơn gan chuột, đầm Cửu Tư tối mịt, bên trong chỉ có một tòa sen, không ai đi cùng nàng, nàng thực sự có dũng khí vào trong bế
quan đến lúc đột phá?
Lưu Song tức giận với Bạch Vũ Huyên, nhưng đối với Bạch Truy Húc ngữ khí mềm mại hơn nhiều.
Nàng xoa mặt, nói với Bạch Truy Húc: "Đa tạ huynh, nhưng huynh thật sự không cần đi vào cùng ta, người làm sai không phải huynh. Nếu tiện, huynh dẫn ta đi vào, có được không?"
Bạch Truy Húc lo lắng nhìn nàng, hắn
ta chưa bao giờ cự tuyệt thiếu chủ, nghe nàng nói như vậy, lập tức gật
gật đầu: "Nếu muội sợ, cứ gọi ta bất cứ lúc nào."
Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng.
Đầm Cửu Tư sâu không thấy đáu, cửa vào đen kịt, giống một cái động tối cắn
nuốt người. Cũng may Lưu Song ngay cả biển máu ở Quỷ vực cũng đã đi qua, nơi an tĩnh như vậy, không tính là gian nan.
Hai huynh đệ bọn họ đưa nàng đến cửa vào đầm Cửu Tư, một người mặt lộ vẻ sầu lo, một người thì vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạch Vũ Huyên: "Sao? Không dám vào? Có cần tiểu gia lấy một chân đá muội vào không, ai bảo muội đổ oan cho Mật Sở."
Lưu Song tốt tính, không so đo với cậu ta, chỉ xem cậu ta như không khi,
xoay người hành lễ với Bạch Truy Húc, coi như cảm tạ vì đã cầu tình, rồi cất bước bước vào đầm Cửu Tư.
Trái phải gì cảnh chủ không phạt
nặng nàng, chỉ muốn nàng tu hành, đối với nguyên chủ giống như trời sập, nhưng đối với Lưu Song thì không tính là hình phạt.
Nhìn bóng dáng Lưu Song biến mất ở cửa vào, Bạch Vũ Huyên sắc mặt ủ rũ.
Trong lòng cậu ta rất không thoải mái, không thể giải thích vì sao. Vị thiếu
chủ này vừa ngốc vừa vụng về, hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích,
trước đây cậu ta chọc nàng một câu, nàng hận không thể xé xác cậu ta tại chỗ, lần này lại không có phản ứng gì, còn hành lễ với Bạch Truy Húc.
Nàng dáng người thướt tha đầy duyên dáng, có một loại phong tư khó nói nên lời.
Bạch Vũ Huyên nhìn đến ủ rũ, trong lòng cười lạnh, mặt mày xấu xí, làm gì cũng khó coi!
Bạch Truy Húc cũng sửng sốt hồi lâu, nhấp môi cười khẽ, vui mừng mà nói: "Thiếu chủ đã trưởng thành rồi."
Bạch Vũ Huyên hét vào mặt thân huynh trưởng: "Đứng có bày ra vẻ mặt háo hức
như vậy, ai không biết, còn tưởng rằng huynh thích một con quái vật xấu
xí!"
"Vũ Huyên, không được nói bậy."
"Câu nào nói bậy? Câu nói huynh coi trọng muội ấy, hay là câu nói muội ấy xấu xí?"
Bạch Truy Húc lặng lẽ rút kiếm ra, nhìn đệ đệ chăm chú, Bạch Vũ Huyên lui về phía sau một bước, bĩu môi: "Lão già cổ hủ, nhàm chán."
*
Bọn họ tranh cãi ở bên ngoài, Lưu Song không nghe thấy, nàng lúc này đã hoàn toàn tiến vào đầm Cửu Tư.
Bên trong đầm Cửu Tư đen nhánh, giống như lời Bạch Truy Húc nói, bên trong
không có gì ngoài một cái đầm lạnh lẽ vào một tòa sen lớn.
Nàng
nhìn chằm chằm trầm tư, bỗng cảm thấy bố cục này rất giống với biển máu
giam giữ người ở Quỷ vực, chẳng qua biển máu đáng sợ hơn nhiều.
Lưu Song rất tự giác, bay vào trong đài sen, khoanh chân ngồi xuống.
Vạch trần Mật Sở không thành công, trong long nàng cũng không chán nản,
tương lai vẫn còn dài. Từ phản ứng của mọi người ở Không Tang, Lưu Song
nhìn ra, Mật Sở ở Không Tang rất được chào đón.
Nguyên chủ tuy
rằng được nhiều người che chở, nhưng vì sinh ra thiếu mất hồn phách, nên ánh mắt mọi người nhìn nàng, đều là thương hại.
Làm thiếu chủ, bởi vì nhỏ yếu, nên trong mắt người khác cũng không có kính yêu.
Nghĩ đến đây, trong lòng nguyên chủ cũng có vài phần mất mát bất lực.
Đầm Cửu Tư lạnh lẽo sương mù lượn lờ, Lưu Song nhắm mắt điều hòa hơi thở,
từ lúc tỉnh lại đến giờ, nàng chưa kiểm tra kỹ tình trạng của cơ thể
này.
Hiện giờ tiến vào đầm Cửu Tư, ngược lại cho nàng cơ hội được lắng đọng lại.
Lưu Song cẩn thận kiểm tra kinh mạch, kinh ngạc phát hiện, căn cốt nguyên
chủ thực sự không tồi, ít nhất so với mình ngày xưa thích hợp tu luyện
hơn nhiều, chẳng qua là bởi vì lười nhác, hơn nữa bị thiếu hụt hồn
phách, tu luyện nhiều nhưng được ít, phải cố hết sức.
Hiện giờ thân thể này hồn phách đã đổi, thứ còn thiếu đột nhiên hoàn chỉnh,
nàng chỉ nghiêm túc ngồi thiên một lát đã cảm thấy toàn thân thoải mái,
tuyệt diệu khó tả.
Ở Yêu giới cùng Quỷ vực tram năm, Lưu Song bởi vì tu vi thấp, có vô số khuyết điểm, hiện giờ kinh hỉ phát hiện, bản
thân tu luyện thuận buồm xuôi gió, vui vẻ vô cùng.
Sống lại một lần, nàng tâm như gương sáng, không còn có thứ gì quan trong hơn chuyện khiến thực lực của mình mạnh mẽ hơn.
Nàng lập tức thu lại mọi suy nghĩ, lười quan tâm đến Mật Sở gì đó, cũng tạm
thời không nghĩ đến Huyễn Nhan châu trong cơ thể mình, toàn tâm toàn ý
đắm chìm trong thức hải.
Không biết qua bao lâu, quanh thân nàng gợn lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt khí tức băng lam, nhẹ nhàng bay.
Đỉnh đầu đột nhiên lóe lên một tia sang, một thanh âm đắc ý cười nói: "Xích
Thủy Lưu Song, muội sẽ không ở trong đó trộm khóc chứ!"
Lưu Song mở mắt ra, nhận ra đó là Bạch Vũ Huyên.
Nàng không biết Bạch Vũ Huyên lại ác liệt và thừa tinh lực như vậy! Cậu ta
không thích nàng, không phải sẽ cách ly mình thật xa sao? Nàng ngước mắt nhìn qua, quả nhiên thấy một gương mặt thiệu niên không có ý tốt.
Thiếu niên cúi người nói: "Ta mượn Vãng Sinh kinh tặng muội như một phần đại
lễ. Lúc trước muội tự đến Côn Luân trở về bị thương, lâm vào hôn mê, là
do một tiểu yêu nghiệt, muội có nhớ không?"
Lưu Song ánh mắt mê man, gì, ngươi đang nói gì vậy?
Bạch Vũ Huyên cho rằng nàng đã hiểu, cong môi: "Vũ Huyên ca ca trút giận
thay muội, tự tay tóm được hắn, bây giờ ném hắm cho muội, mặc muội xử
lý, yên tâm, chuyện này cảnh chủ đại nhân sẽ không biết, chơi cho vui,
không cần cảm tạ ta."
Không đợi Lưu Song trả lời, cậu ta nhấc tay ném một người xuống.
Lưu Song vội vàng lui về đài sen, gân xanh trên trán đột nhiên giật giật,
chỉ thấy "ầm vang" một tiếng, người nọ đã bị ném ngã ở bên cạnh mình,
toàn thân là máu, bất lực nằm bò ở đó, không ngờ kinh mạch tứ chi đã bị
đánh gãy!
Lưu Song vừa đinh nổi giận với Bách Vũ Huyên không đáng tin cậy, Bạch Vũ Huyên đã biến mất không thấy đâu, ngay cả ánh mắt trời trên đỉnh đầu cũng không còn.
Thế giới đen tối, ngoại trừ nàng, còn có một "tiểu yêu nghiệt" bên cạnh không biết sống chết ra sao.
Do dự hồi lâu, Lưu Song dùng số linh lực vất vả lắm mới ngưng ra được,
thắp một ngọn lửa xanh ở đầu ngón tay, khẽ đẩy đẩy người rơi xuống.
"Tỉnh lại đi, ngươi có khỏe không?"
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Lưu Song lật hắn lại, ngay lúc đó, nhìn thấy rõ mặt hắn, nàng ngơ ngẩn, ngọn lửa đầu ngón tay không tiếng động vụt tắt.