Lưu Song không ngờ chính mình có một ngày có thể khôi phục ý thức.
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của nàng, thiên lôi màu tím dữ tợn đánh
xuống, hồ Thương Lam mưa to xối xả. Thức hải mơ hồ hỗn độn, giống như
sắp tỉnh lại từ mộng giấc mộng dài.
Nàng biết mình khả năng đã
chết, sau khi nàng bóp nát linh tủy, hồn phách đã dần dần phiêu tán.
Ngày Yến Triều Sinh tìm được nàng, nàng đã là một cái xác không hồn.
Không còn trái tim, chết dưới thiên lôi, ngay cả cảm xúc không cam lòng nàng
cũng không thể biểu đạt được. Tình trạng này của nàng, cũng không thể
luân hồi, không có kiếp sau.
Nàng bình yên chờ đợi ý thức biến mất, nhưng không ngờ cứ chờ mãi chờ mãi, ý thức lại càng thêm rõ ràng.
Nàng cảm nhận được có người đang dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau tay nàng, tức
giận nói: "Thiếu chủ, tên đệ tử kia bắt lại rồi, tùy người xử trí, người mau tỉnh lại đi."
Lưu Song cũng muốn mở mắt ra, nhưng nhất thời không làm được.
Không bao lâu sau, lại có người tới thăm nàng.
Lần này là một giọng nam xa lạ, thanh lãnh dễ nghe: "Lưu Song, không muốn
cùng Côn Luân kết thân cũng không sao, đại ca sẽ giúp muội nói với cảnh
chủ."
Lưu Song nghe xông rất tò mò, người này sao lại biết nàng tên Lưu Song, nàng rõ ràng không quen biết hắn ta!
Ngoài hắn ta ra, còn có một người khá đáng ghét.
Người này nửa đêm lặng lẽ tới, hung hăng véo lấy má nàng, đẩy nàng qua lại:
"Được rồi đừng giả vờ nữa, diễn cũng thật quá rồi đấy, huynh trưởng ta
cũng bị muội lừa đến cảnh chủ cầu xin hủy mối hôn sự, quỳ ở ngoài điện
cảnh chủ ba ngày. Còn không mau tỉnh lại, muốn làm loạn tới khi nào?
Muội không thể nào bị một tên tiểu yêu nghiệt hại đến bán sống bán chết
đó chứ?"
Lưu Song bị gã véo đến gương mặt phát đau, từ khi không còn linh tủy, nàng hiếm khi cảm nhận được đau đớn rõ ràng đến thế.
Người này thật quá đáng, nàng không cần nhìn cũng biết mặt mình có lẽ bị véo
đến biến dạng rồi. Lưu Song muốn phản kháng, hất tay gã ra, nhưng bất
lực.
Một lúc lâu sau, thiếu niên buồn bực nói: "Như vậy còn không tỉnh, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi? Huyễn Nhan châu không nhổ ra, gương mặt này thật khiến ta khó chịu. Sao muội lại xấu như vậy, nhìn
thêm một cái nữa tiểu gia ta cũng thấy đau mắt. Xích Thủy Lưu Song, để
muội trốn ra khỏi Không Tang, thật đúng là báo ứng, bây giờ không biến
về lại được nữa, xem đến lúc đó muội khóc như thế nào."
Vui sướng khi người gặp họa đủ rồi, gã lại hung hăng xoa đầu nàng một phen, đến khi búi tóc xinh đẹp của nàng biến thành ổ gà.
"Tiểu gia không cho muội biến thành như vậy, ta sẽ lập tức tra tấn tên nghiệt chủng huyết mạch Yêu tộc kia! Dám đụng đến Xích Thủy Lưu Song của ta
một tấc, thật đúng là không muốn sống nữa."
Gã giống như một ngọn lửa cháy rực, lúc đi nói đi là đi, vừa nghe liền biết đang rất nôn nóng.
Lưu Song nằm thẳng tắp trên trường kỷ, chờ đến ngày hôm sau, nhóm Tiên tì
kinh hô chạy vào, phát hiện đầu "thiếu chủ" biến thành ổ gà, vội vàng
sửa sang lại dung nhan cho nàng.
Hai trăm năm qua, Lưu Song chưa từng tò mò như vậy.
Nàng bị nhốt trong một cái xác, không thể nói chuyện, cũng không thể cử
động, càng không thể mở to mắt xem tình hình như thế nào. Lưu Song không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem xét kỹ lưỡng thông tin thu thập
được trong khoảng thời gian này ------
Nhóm Tiên tì xưng nàng là thiếu chủ, nam tử thanh lãnh gọi nàng là Lưu Song, nói nguyện ý giúp nàng cầu xin cảnh chủ hủy hôn.
"Cảnh chủ", theo Lưu Song biết, người lớn nhất trong một Tiên cảnh, mới được
gọi là cảnh chủ. Như cảnh chủ Trường Lưu Tiên sơn, Bất Chu sơn Tiên
cảnh, đều là nhân vật nổi danh thiên hạ. Các tiểu Tiên cảnh còn lại cũng đều có cảnh chủ của riêng họ.
Thương Lam Tiên cảnh của Lưu Song
không có cảnh chủ, trước kia có hỏi Thụ gia gia, Thụ gia gia chỉ đưa ra
câu trả lời vô cùng tiêu sái, không có chính là không có.
Mà thiếu niên véo mặt nàng phát đau, gọi nàng là Xích Thủy Lưu Song.
Điều này khiến Lưu Song trong lòng cả kinh.
Xích Thủy, Lưu Song cũng không xa lạ gì với dòng họ này. Trong tứ đại Tiên
cảnh, chủ nhân của Không Tang Tiên cảnh, đó là Xích Thủy nhất tộc.
Chỉ có dòng dõi của cảnh chủ, mới có tư cách kế thừa họ "Xích Thủy" Thượng cổ.
Nhưng Xích Thủy đã sớm bị diệt vong vào bảy trăm năm trước, chính là bị diệt
dưới tay Yến Triều Sinh, vậy làm sao lại có người gọi nàng là "Xích Thủy Lưu Song"?
Còn có Huyễn Nhan châu trong miệng thiếu niên... bán Yêu... Rốt cuộc là cái gì?
Lưu Song nghĩ đến đau đầu, căn bản không muốn nghĩ nữa, mỗi ngày nằm đến
nhàm chán, nàng liền chăm chỉ ôn tập thuật pháp theo trí nhớ, mặc kệ có
thể sống hay không, không bao giờ nàng ỷ vào bất kỳ ai nữa, có cơ hồi
liền lập tức tu luyện.
Cứ như vậy, nàng cứ nằm không biết ngày đêm, có một hôm trời mưa, tiếng mưa xào xạc dường như muốn đánh thức thần thức của nàng.
Lưu Song trong tiềm thức cảm thấy ngực đau, muốn đè lại chỗ kia. Ngẩn
người, nàng chợt nhớ ra thể xác mà mình bị nhốt hiện giờ, ngực không hề
đau.
Nàng lại ngủ một hồi, một thân ảnh linh hoạt đi vào, đỡ nàng dậy, mở nắp bình sứ đưa qua đưa lại quanh chóp mũi nàng.
Mùi hương nồng đậm khiến suy nghĩ hỗn độn của Lưu Song như vén khỏi màn
sương mù, nàng thử mở mắt, không ngờ lần này lại thành công!
Lọt
vào trong tầm mắt là Tiên khí lượn lờ, rèm châu lưu ly buông xuống, một
gương mặt kinh hỉ của tiểu nha đầu mặc y phục màu xanh phóng đại trước
mặt.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhìn qua có vẻ đã là ban đêm, bên trong tẩm điện lại ấm áp sáng ngời.
Lưu Song muốn ngồi dậy, tiểu nha đầu vội vàng tới đỡ nàng: "Thiếu chủ, người không sao chứ?"
Lưu Song cảm thấy e rằng không ổn lắm, không biết vì sao người khác không
nhìn ra, còn nàng lại cảm nhận được thân thể này của mình tử khí trầm
trầm.
Nàng đánh giá tiểu nha đầu trước mắt.
Tiểu nha đầu
trên người có Tiên linh chi lực quanh quẩn mơ hồ, thoạt nhìn giống như
là một vị Tiên tử, Lưu Song không quen biết nàng ta. Lưu Song thở phào
nhẹ nhõm, mặc kệ tình huống thế nào, ít ra cũng không phải tệ nhất,
không phải Quỷ vực, cũng không ở Yêu động.
Tiểu nha đầu oa một tiếng bật khóc.
"Thiếu chủ ngủ lâu như vậy, Phất Liễu còn tưởng Tiên dược vô dụng, nô tỳ đi
tìm Mật Sở Tiên tử, muốn hỏi nên làm thế nào, Tiên tử lại đóng cửa không thấy đâu, làm nô tỳ lo lắng muốn chết."
Lưu Song chợt ngước mắt lên.
Cái tên này thật quen thuộc, dường như đem nàng từ ký ức xa xôi kéo về hiện thực, Mật Sở? Người mà tiểu Tiên tì tước mắt nói chính là Mật Sở mà
nàng biết sao? Chẳng lẽ nàng chưa chết?
Lưu Song thử điều động linh lực, trong tay hóa ra một mặt thủy kính.
Không ngờ chỉ một chút là đã thành công, trong tiếng khóc thút thít của Phất
Liễu, nàng nhìn vào thủy kính, một khắc thấy rõ bộ dáng của mình, chợt
cứng họng.
Chỉ thấy trong gương là một nữ tử có gương mặt như cái bánh nướng lớn, môi sưng lên, lông mày thưa thớt đang mắt to trừng mắt
nhỏ với mình.
Lưu Song suýt nữa sợ tới mức đánh rơi thủy kính, gì đây! Đây là nàng!?
Tuy rằng nàng không quá để ý đến dung mạo, nhưng nàng đã nhìn một khuôn mặt xinh đẹp hai trăm năm, chợt trông thấy một gương mặt như vậy, suýt chút nữa không thở nổi.
Lưu Song khó khăn nuốt nước bọt, nàng còn
chưa vì chuyện mình "chuyển thế" xấu như vậy mà khổ sở, Phất Liễu ở bên
cạnh đã khóc to hơn.
"Thiếu chủ người đừng sợ, chúng ta đã cầu
xin cảnh chủ, nhất định có thể lấy được Huyễn Nhan châu ra khỏi cơ thể
người, đến lúc đó thiếu chủ liền có thể khôi phục dung mạo."
"Huyễn Nhan châu?"
"Không sai, thiếu chủ bởi vì nuốt Huyễn Nhan châu mới biến thành như vậy, cảnh chủ tuy rằng tức giận thiếu chủ trốn đi để bội ước, nhưng nhất định
ngài ấy sẽ nghĩ cách cứu thiếu chủ."
Xem ra câu chuyện không hề đơn giản.
Lưu Song chớp chớp mắt: "Phất Liễu, ta tỉnh lại đã quên rất nhiều chuyện, ngươi có thể kể lại chi tiết cho ta được không?"
Phất Liễu vất vả lắm mới ngưng khóc, mắt lộ vẻ đồng tình.
"Thiếu chủ người đúng là quá thảm!"
"Không sao, không sao, vẫn chưa tính là quá thảm." Dù có thảm như thế nào,
thân thể này của chủ nhân cũng không thảm chết thảm dưới thiên lôi. Lưu
Song lau nước mắt cho tiểu nha đầu, Phất Liễu trước mắt làm nàng nhớ tới Trường Hoan, Trường Hoan nhìn qua cũng lớn như vậy, chỉ là Trường Hoan
dù có khổ sở cũng không rơi lệ. Không hiểu sao Lưu Song lại cảm thấy
thân thiết với Phất Liễu, vì thế nàng nhẹ giọng nói, "Ngươi đừng khóc,
không phải ngươi nói có thể biến trở về lại sao?"
Lưu Song trấn an Phất Liễu, tiểu nha đầu sau khi ổn định lại cảm xúc, nói hết mọi chuyện một lần cho Lưu Song.
Tò mò lâu như vậy, rốt cuộc Lưu Song cũng biết tình hình hiện giờ là như thế nào.
Nàng quả nhiên đã chết, hiện giờ thân thể này là của nữ nhi duy nhất của cảnh chủ Không Tang Tiên cảnh, Xích Thủy Lưu Song.
Thì ra ở thời đại này, trong tứ đại Tiên cảnh, Bất Chu Tiên sơn Phong tộc
chiếm ưu thế, tam đại Tiên cảnh còn lại, linh mạch bắt đầu dần dần điêu
tàn.
Cảnh chủ phụ thân của thân thể này nghĩ ra một biện pháp:
Kết thân với Côn Luân Tiên sơn, để nữ nhi cùng Côn Luân thiếu chủ hợp
linh, từ đó thúc đẩy linh mạch giao hòa, bảo vệ Tiên cảnh vạn năm không
suy.
Xích Thủy Lưu Song ngàn kiều vạn sủng lớn lên, vừa nghe phải gả cho Côn Luân thiếu chủ chưa từng gặp mặt, thập phần không vui, trong lòng nàng lại có người vừa ý, đó là Phong Phục Mệnh, lúc này vẫn còn là Thái tử Thiên giới.
Xích Thủy Lưu Song muốn giải trừ hôn ước, nhưng lại sợ uy nghiêm của phụ thân.
Vì thế nghe theo lời xui khiến của tỷ tỷ thuộc nhánh phụ Xích Thủy nhất
tộc, Xích Thủy Lưu Song nuốt Huyễn Nhan châu, chạy khỏi Không Tang, muốn buộc vị Côn Luân thiếu chủ kia giải trừ hôn ước. Nghĩ ngợi một chút,
nàng cố ý dùng Huyễn Nhan châu biến mình trở nên thật xấu xí.
Thấy người, Côn Luân thiếu chủ cũng lạnh mặt đồng ý.
Nhưng trên đường nàng trở về đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên ngủ say
lúc nào không hay. Tin tức Côn Luân không muốn kết thân truyền đến, cảnh chủ phụ thân bị nàng chọc tức không nhẹ, cho rằng nàng cố ý trốn trách
phạt, phong bế linh thức không muốn tỉnh lại, cho nên không cho phép
người khác tới thăm nàng, đợi nàng vừa tỉnh liền đi lãnh phạt.
Không ai hiểu nữ nhi bằng phụ thân, Xích Thủy Lưu Song đúng là cố ý uống Tiên đan, phong bế linh thức, sợ bị phạt.
Cho đến tận tối nay, tiểu cung tì chăm sóc nàng mang Tiên dược tới, Lưu Song mới có thể mở mắt ra.
Tiểu nha đầu kể lại như hạt đậu nhảy, Lưu Song nghe thì sững sờ và kinh
ngạc, cảm thán không thôi. Vốn dĩ cho rằng mình của trăm năm trước đã đủ ngu ngốc rồi, không ngờ thiếu chủ của Xích Thủy gia đây còn ngốc hơn cả mình.
Bọn họ không ai biết, nhưng Lưu Song lại cảm thấy, Xích Thủy Lưu Song, rất có khả năng lúc ăn Tiên dược, đã chết.
Bằng không thân thể này lại không mang tử khí trầm trầm như thế, cho đến khi linh hồn của nàng rót vào, mới có sức sống một lần nữa.
Tiên dược Xích Thủy Lưu Song ăn nhất định có vấn đề.
"Phất Liễu, ngươi nói, Tiên dược là do ai đưa?"
"Là Mật Sở Tiên tử."
Lưu Song sờ sờ ngực, dưới đó là một trái tim đập không nhanh không chậm,
khi nghe thấy cái tên này, một nỗi oán hận nảy lên trong lòng.
Lưu Song hãi hung khiếp vía, vội vàng đè lại ngực, thậm giọng nói: "Thù này, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi báo."
Nhịp đập trái tìm dần bình ổn lại, tứ chi chết lặng cũng bắt đầu khôi phục cảm giác.
Những cảm xúc còn lại trong thân thể này dường như có thể cộng hưởng với nàng, giờ khắc này bắt đầu tiếp nhận nàng.
Lưu Song không khỏi cười rộ lên.
Phất Liễu nhìn cái mặt lớn như cái bánh nướng thảm đến không nỡ nhìn: "Thiếu chủ, người cười cái gì?"
Lưu Song mi mắt cong cong: "Thật tốt khi còn sống."
Chết một lần, mới biết được, thật tốt khi được sống. Hơn nữa lúc này đây, nàng có cơ hội tốt hơn, tất cả đều kịp lúc.
Năm Không Tang còn tồn tại trên thế gian này là vào bảy trăm năm trước, có
nghĩa là, nàng chẳng những sống lại, còn về tới bảy trăm năm trước!
Lúc này, Thương Lam Tiên cảnh vẫn còn, thân hữu Thiếu U cũng chưa đi xa,
nàng vẫn kịp tu luyện thật tốt, bảo vệ Thương Lam về sau, tất cả đều
kịp.
Càng tốt hơn nữa đó chính là, trái tim thuộc về nàng đã chết đi, dưới lồng ngực này, bình tĩnh nhảy lên, là một trái tim khác.
Một trái tim không hề yêu Yến Triều Sinh, một trái tim thản nhiên coi hắn là người lạ.