Đại Việt Chúa Tể

Chương 163: Không bằng rượu của ta!


trướctiếp

Sau vài tuần rượu, Duy Mạnh tộc trưởng và Lý tướng quân cũng bắt đầu ngà ngày say. Nhưng khi nhìn thấy vị Chu công tử trước mắt bọn hắn này vẫn còn vô cùng tỉnh táo, khiến cho hai người bọn hắn không khỏi nổi lên lòng khâm phục.

Phải biết rằng, bọn hắn quanh năm ở sa trường, làm bạn với bọn hắn ngoài hung thú, sương gió và máu huyết ra thì đó là rượu. Ấy vậy mà bọn hắn vẫn thấy tửu lượng của mình chẳng là gì so với người thanh niên trẻ tuổi này.

“Chu công tử, sao đám quân lính của Chu công tử không vào tiệc tùng với người của chúng ta? Chẳng lẽ người của Chu công tử chê con dân của chúng ta dơ bẩn hay sao à?”, Duy Mạnh tộc trưởng ngà ngà say cười nói.

“Haha…”, Trần Nguyên nghe vậy liền cười lớn, “Không phải là ta không cho bọn chúng tiệc tùng mà là bọn chúng sợ”

“Sợ? Chẳng lẽ binh lính của Chu công tử sợ chúng ta nhân cơ hội bọn chúng say mà giết họ? Hahaha…”, Lý tướng quân cười lớn nói.

“Lý tướng quân hiểu lầm rồi! Người mà bọn chúng sợ, đó chính là cha của ta. Trước khi đi, cha của ta đã từng dặn bọn chúng là tuyệt đối không được rời khỏi ta nữa bước.

Nếu tin tức tiệc tùng mà truyền về tới tai cha của ta, ta e là cha của ta sẽ cho người giết sạch người nhà của bọn chúng. Cho nên, cũng mong Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân bỏ qua cho bọn hắn. Bọn hắn cũng có nỗi khổ riêng của mình”, Trần Nguyên từ tốn cười nói.

“Hahaha… thì ra là vậy! Chẳng trách bọn hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm hai người bọn ta. Bọn hắn cứ làm như chúng ta sẽ ăn thịt Chu công tử bất cứ lúc nào không bằng”, Duy Mạnh tộc trưởng vừa bưng một bình rượu lên nốc ừng ực vừa cười lớn.

“Hahaha… ánh mắt của Duy Mạnh tộc trưởng quả là vô cùng nhạy bén”, Trần Nguyên cũng vừa nốc cạn một chén vừa cười lớn.

“Chu công tử, ban ngày chẳng phải Chu công tử nói có chuyện gì hay sao?”, Duy Mạnh tộc trưởng đột nhiên nhớ tới điều gì vội đặt bình rượu xuống quay sang nhìn Trần Nguyên.

Lý tướng quân nghe vậy cũng đặt xuống chén rượu mà hắn vừa nâng lên tính uống. Trần Nguyên vừa nốc cạn chén rượu liền khà một tiếng sảng khoái.

“Chư vị! Giả sử ta nói ta muốn đánh bọn Hung nô kia vào lúc này thì chư vị sẽ nghĩ thế nào?”

Hai người Duy Mạnh tộc trưởng vừa nghe Trần Nguyên buông lời thì trên mặt bọn hắn cũng cấp tốc biến sắc.

“Không được! Ở trên đã có lệnh, chúng ta tuyệt đối không thể giao chiến với bọn Hung nô kia vào lúc này. Nếu chúng ta giao chiến, bọn chúng sẽ có cớ để điều động binh lực nhiều hơn nhằm vào chúng ta.



Chiến trường phía bên kia đất nước chúng ta chắc chắn là chưa nắm được lợi thế. Nếu lúc này lại gây hấn với bọn Hung nô, chẳng khác nào chúng ta tự mang đá đập chân mình. Chu công tử tuyệt đối không nên làm chuyện ngu xuẩn”, Lý tướng quân kinh hãi đứng bật dậy lớn tiếng nói.

“Lý tướng quân cứ tính tĩnh. Ta cũng chỉ nói là giả sử mà thôi! Cũng không phải là chuyện thật. Ý của ta là muốn hỏi ý kiến của hai người, nếu trong tình hình như bây giờ, nếu chúng ta tiến đánh bọn Hung nô thì sẽ nắm được bao nhiêu phần thắng mà thôi”, Trần Nguyên khoát khoát tay ra hiệu Lý tướng quân bình tĩnh.

Nghe Trần Nguyên nói vậy thì không chỉ Lý tướng quân, mà cả Duy Mạnh tộc trưởng của thở phào nhẹ nhõm. Bọn hắn vừa nãy còn tưởng rằng là vị Chu công tử này lại đang yên đang lành đi gây hấn với bọn Hung nô kia nữa chứ.

Lý tướng quân lúc này cũng ngồi xuống thở phào một cái, hắn đưa tay bưng lấy chén rượu vừa nãy lên nốc một hơi cạn, hắn trầm ngâm nói, “Nếu bây giờ chúng ta tiến đánh bọn Hung nô phía bên kia, khả năng thắng chắc chắn là một trăm phần trăm”.

Thấy lời của Lý tướng quân nói vô cùng tự tin, Trần Nguyên liền hỏi lại, “Vì đâu mà Lý tướng quân lại vô cùng tự tin như vậy? Chẳng phải lúc trước Lý tướng quân nói binh lực của bên phía chúng ta và bên bọn Hung nô kia là ngang nhau hay sao?”

“Chu công tử chưa từng va chạm với bọn hắn nên Chu công tử không tin cũng là điều dễ hiểu”, Lý tướng quân ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Trần Nguyên, “Bọn Hung nô kia tuy vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là không có điểm yếu. Bọn chúng thực sự chỉ mạnh mẽ khi ở trên một chiến trường rộng lớn mà thôi. Còn đối với những chiến trường nhỏ hẹp, đó chẳng khác nào là mồ chôn của bọn hắn”

“Nói như vậy, trong tình cảnh bây giờ, bọn Hung nô kia chắc chắn sẽ không phát huy được tối đa sức mạnh của bọn chúng”, Trần Nguyên lúc này sáng tỏ.

“Đúng vậy! Bọn Hung nô kia có được sự mạnh mẽ hoàn toàn là nhờ vào những con chiến mã của bọn hắn. Đội quân của bọn hắn chủ yếu là kỵ binh, thậm chí là còn có kỵ binh hạng nặng.

Nhưng đối với tình cảnh xung quanh bị bao bọc bởi toàn nước là nước như bây giờ, bọn hắn có thể làm nên được cái trò trống gì?”, Lý tướng quân khi nhắc đến bọn Hung nô kia cũng hiện lên sự tức giận mà nhổ xuống một bãi nước bọt.

Bọn hắn chinh chiến với nhau không biết qua bao nhiêu năm tháng, và chính hắn cũng từng nhiều lần ăn thiệt thòi trong tay đám kỵ binh của bọn Hung nô kia. Một mình một ngựa đã gây biết bao nhiêu khó khăn cho bọn hắn, đằng này bọn Hung nô kia lại một mình mà có tới ba con ngựa.

Đối mặt với cả một đoàn người ngựa lao lên như những con thiêu thân đang lao về phía bọn hắn, bọn hắn cũng chỉ dám cố thủ. Bởi chỉ cần bọn hắn lao ra ngoài kia, bọn hắn dù không bị giết chết bởi cung tên hay đao kiếm của kẻ địch thì cũng bị đạp chết bởi vô số những móng sắt của những con ngựa kia dẫm lên.

Nhưng ngay lúc hắn có cơ hội để trả được mối thù của mình, thì bất chợt hắn lại nhận được tin tức là đình chiến, không cho phép bọn hắn tiếp tục giao tranh với bọn Hung nô kia nữa.

Điều này khiến cho hắn vô cùng bực bội trong lòng mình nhưng không tài nào phát tiết ra được. Giờ đây, lại nghe Trần Nguyên nhắc đến chuyện này, khiến cho hắn không khỏi sôi máu cả lên.



“Chu công tử, biết là biết như vậy, nhưng quên lệnh như sơn. Chu công tử tuyệt đối không nên đùa với lửa. Nếu Chu công tử khơi lại cuộc chiến giữa hai nước, ta e rằng ngay cả Chu tể tướng cũng không thể bảo vệ được Chu công tử”, Duy Mạnh tộc trưởng lúc này cũng lên tiếng khuyên ngăn.

“Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân yên tâm, ta đâu phải là đứa trẻ lên ba mà không hiểu mấy chuyện này. Ta còn sống chưa đủ dài à!”, Trần Nguyên ngoài miệng cười nói.

Nhưng trong lòng hắn lúc này thì đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch. Tin tức hắn vừa vô tình biết được này thật quá quan trọng. Đám người Hung nô tổ tiên này cũng không khác biệt so với đám người Hung nô mà lúc trước hắn từng đọc được ở trên sách báo là bao.

Quân đội của bọn chúng vẫn chủ yếu là kỵ binh. Nói như vậy, chỉ cần hạn chế được sự linh hoạt của những con ngựa kia thì phần thắng nằm trong tay hắn đã chiếm hơn phân nửa.

Trên chiến trường lớn, muốn làm được điều này là vô cùng khó. Đừng nói là hạn chế sự linh hoạt của cả một quân đoàn kỵ binh, chỉ cần hạn chế được sự hoạt động của một tiểu đoàn kỵ binh nhỏ thôi cũng đủ để bọn hắn phải bất lực rồi.

Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, đợt mưa lũ vừa rồi đã khiến cho bọn Hung nô bên kia phải tự bó tay bó chân của mình lại. Nó cũng vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho Trần Nguyên thực hiện kế hoạch thống nhất đồng bằng sông Nhị Hà của mình.

Điều mà Trần Nguyên đang suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để có thể một mẻ lớn hốt sạch bọn Hung nô kia. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn sẽ không bao giờ tìm ra được một cơ hội thứ hai tốt như vậy nữa.

“Thôi! Chu công tử cũng đừng nhắc đến những chuyện như thế này nữa, chúng ta cũng vẫn chưa sống đủ đây. Hahaha…”, Duy Mạnh tộc trưởng bưng một bát lớn lên cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy”, Lý tướng quân cũng quên đi chuyện khi nãy mà vui vẻ hưởng ứng.

“Được, hai vị nói có lý! Chúng ta cạn”, Trần Nguyên cũng ngay lập tức rót đầy cho mình một bát vừa sảng khoái nói.

Nhưng khi ba người vừa cụng chén xong chưa kịp uống thì Trần Nguyên lúc này đột nhiên ngăn lại, hắn nói, “Hai vị từ từ đã! Nãy giờ uống rượu của bộ lạc các vị rồi, ta thấy hương vị vẫn không tệ, thế nhưng vẫn không bằng hương vị rượu của ta mang đến! Người đâu? Mang rượu của chúng ta đem đến lên đây cho ta”

Nghe được Trần Nguyên ra lệnh, Trần Giang đứng phía sau Trần Nguyên nãy giờ nhanh chóng sai đám người Công Đoàn chạy đi khuân những bình rượu to lớn mà ban ngày bọn hắn vừa mang từ thuyền xuống.

Duy Mạnh tộc trưởng cũng Lý tướng quân nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng đặt bát rượu trong tay của mình xuống. Nghe vị Chu côgn tử trước mắt này nói rằng có loại rượu ngon hơn thì hai mắt của bọn hắn đều sáng cả lên.

Thân là đàn ông, lại là những chiến sĩ sướng gió máu lạnh nên chỉ có rượu là làm cho bọn hắn cảm thấy có hứng thú. Hai mắt của bọn hắn lúc này háo hức trông theo từng bình rượu lớn liên tục được các chiến sĩ của vị Chu công tử kia khuân lên.

trướctiếp