Đại Việt Chúa Tể

Chương 162: Tiệc tùng


trướctiếp

Nếu nói như vậy, phía trên đầu của bọn hắn chẳng phải lại là cái bọn Khựa khốn kiếp kia hay sao? Vậy thế lực mà trong miệng tên Lý tướng quân này nhắc đến là thế lực nào? Đất nước nào?

“Lý tướng quân có biết thế lực đang đối địch với chúng ta bên kia là thế lực nào không? Chẳng lẽ bọn chúng cũng vô cùng mạnh mẽ hay sao mà bọn chúng dám tranh dành địa bàn với chúng ta?”, Trần Nguyên giả vờ thắc mắc.

“Cái này thì ta biết! Thế lực kia chúng ta gọi là Hung Nô, đám người này vô cùng mạnh mẽ và tàn bạo. Không những thế, kỵ binh của bọn chúng phải nói là nỗi khiếp sợ đối với bất kỳ một đất nước nhỏ nào.

Chỉ cần mỗi nơi kỵ binh của bọn hắn đi qua, thì cỏ nơi đấy đều không thể mọc lên được. Tuy mạnh mẽ như vậy, nhưng gặp đất nước chúng ta, bọn hắn cũng phải chùn bước chân của mình lại mà không thể tiến thêm được nữa.

Vì đất nước của chúng ta không những mạnh mẽ, mà thành trì cũng vô cùng vững chắc. Đặc biệt là dãy Triệu Lý Trường Thành của chúng ta, bọn chúng không tài nào có thể vượt qua được”, Lý tướng quân khi nhắc đến đây thì cũng không khỏi tràn đầy tự hào.

“Triệu Lý Trường Thành?”, nghe nhắc đến cái tên này, Trần Nguyên không khỏi lẩm bẩm trong miệng. Bọn Khựa này đúng là biết cách đặt tên thật, đời tổ tiên đã đặt tên là Triệu Lý Trường Thành, đời con cháu thì tiếp gọi là Vạn Lý Trường Thành, không biết đến đời chắt của bọn hắn sau này có gọi là Ngàn Lý Trường Thành không biết nữa?

Còn thế lực kia chính là bọn Hung Nô? Trần Nguyên lúc này cũng giật nãy cả mình khi nghe Lý tướng quân nhắc đến một thế lực đã từng là nỗi khiếp sợ của biết bao nhiêu thế lực kia.

Theo những thông tin từ kiếp trước mà Trần Nguyên biết được, bọn Hung Nô kia là tập hợp của vô số bộ lạc du mục ở khu vực Trung Á thời cổ đại. Địa bàn sinh sống của bọn chúng chủ yếu tại các khu vực thuộc miền nam Siberia.

Tuy nói là bọn chúng được hình thành từ tập hợp của nhiều bộ lạc du mục lại với nhau, nhưng sức mạnh của bọn chúng là một điều không thể bàn cãi. Trong thời kỳ hưng thịnh nhất của mình, dưới sự lãnh đạo kiệt xuất của thiền vu Mặc Đốn, đế chế Hung nô mạnh mẽ đến mực từng suýt chút nữa biến đất nước Khựa thành chư hầu của bọn chúng.

Tuy nhiên, nguồn gốc của dân tộc này cho đến thời hiện đại của Trần Nguyên vẫn còn là một điều vô cùng bí ẩn. Mặc dù, sau này người ta đã tra cứu rất nhiều tài liệu cùng chứng tích để lại, nhưng họ cũng không tài nào tìm ra được nguồn gốc của dân tộc từng hùng mạnh một thời này.

Nếu như vậy, bọn Hung nô mà Trần Nguyên vừa nghe được đây, chẳng lẽ là tổ tiên của bọn Hung nô mà hắn từng nghe biết được? Trần Nguyên lúc này cũng không khỏi suy nghĩ.

Nếu thật sự bọn kia chính là bọn Hung nô tổ tiên, thì sức mạnh của bọn chúng chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ, không hề kém cạnh so với bọn Hung nô mà hắn từng nghe được ở kiếp trước kia.

Trong lòng bàn tay của Trần Nguyên lúc này cũng thấm toát mồ hôi lạnh. Đối chọi với một bây chó đã mang đến cho hắn biết bao nhiêu vất vả, nay lại thêm một bầy lang khác đang còn nhăm nhe đến đất nước của bọn hắn ngoài kia. Hắn làm sao không thể lo sợ cho được.



Bởi chỉ cần hắn đi sai bất kỳ một nước nhỏ nào thôi, thì cũng đủ để cả bàn cờ lớn của hắn sẽ phút chốc rơi vào thế vạn kiếp bất phục. Đất nước Đại Việt của hắn cũng mãi mãi tan vào mây khói, con dân của hắn sẽ trở thành nô lệ, cả đất nước của hắn sẽ trở thành đá kê chân cho bọn người kia dẫm đạp lên.

“Nói như vậy, đất nước các ngươi các ngươi bên kia cũng đang trong tình trạng chiến tranh với các nước khác nên mới tạm thời đình chiến với bọn Hung Nô kia?”, cố nén lấy bình tĩnh trong lòng mình, Trần Nguyên hỏi lại.

“Đúng là như vậy! Nếu bây giờ chúng ta chiến tranh với bọn Hung nô kia thì chúng ta sẽ chẳng thu được lợi lộc gì. Thực lực hai bên cũng đang ngang tài ngang sức, bọn Hung nô thì giỏi tấn công, nhưng chúng ta thì giỏi phòng thủ.

Nếu như chúng ta không phá vỡ thế trận của mình, có cho bọn chúng thêm mười năm, năm mươi năm nữa thì chúng cũng không thể phá vỡ được hàng phòng ngự của chúng ta.

Vì vậy Chu công tử xin cứ yên tâm, bọn Hung nô kia sẽ không làm gì được chúng ta, trừ khi bọn chúng gọi đến thêm nhiều quân tiếp viện hơn nữa”, Lý tướng quân tự tin nói.

“Có lời này của Lý tướng quân, ta đã an tâm hơn nhiều rồi. Vậy mà trước đây ta cứ lo lắng là bọn Hung nô kia sẽ đe dọa đến sự an nguy của chúng ta. Haha”, Trần Nguyên lộ ra vẻ vui mừng cười nói.

“Chu công tử! Giờ phút này chúng ta cũng không nên bàn đến chuyện chính sự, chẳng hay ho gì. À! Khi nãy chẳng phải Chu công bảo là có chuyện muốn nói với chúng ta hay sao?”, Duy Mạnh tộc trưởng lên tiếng muốn đổi đề tài.

Hắn cũng lo lắng chuyện tai vách mạch rừng, vị Chu công tử kia thì không sao, nhưng biết đâu được trong đám thuộc hạ kia của hắn có người của triều đình thì sao? Chuyện bọn hắn tiết lộ bí mật quân sự này mà đồn ra ngoài thì bọn hắn dù có thêm mười cái mạng cũng chẳng đủ.

“Duy Mạnh tộc trưởng gấp gáp làm gì! Ta dù sao cũng ở đây còn dài dài mà. Đúng không? Để vào tiệc rồi chúng ta hẵng bàn đến mấy chuyện này”, Trần Nguyên khoát tay nói.

Mục đích của hắn bây giờ chính là càng kéo dài thời gian đến buổi tiệc càng tốt. Vì mục đích cuối cùng của hắn chính là buổi tiệc kia. Chính vì vậy, hắn cũng bắt đầu chuyển sang các chủ đề khác để trò chuyện.

Phía ngoài kia, đám người chiến sĩ bộ lạc Hồng Giang cùng các con dân thì đang vô cùng bận rộn để chuẩn bị cho buổi tiệc tùng tối nay của bọn hắn. Đã lâu lắm rồi, bọn hắn chưa bao giờ có được một bữa tiệc tùng hoành tráng cả.

Chinh chiến kéo dài, cùng với đó là nguồn cung cấp lương thực thực phẩm cũng hạn hẹp, khiến cho bọn hắn chỉ còn biết chắt chiu từng thứ một. Chỉ khi nào có tiếp viện từ triều đình tới thì bọn hắn mới có được chút dư dả, thoải mái.

Cho dù là vị Chu Nhâm công tử mấy ngày trước vừa mang hàng hóa đến tiếp tế cho bộ lạc của bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng chẳng thể tổ chức được tiệc tùng gì. Vì những thứ mà Chu công tử kia tiếp tế chủ yếu là lương thực thực phẩm khô như lúa gạo, ngũ cốc các loại.

Ngoài ra còn có áo quần, trang thiết bị vũ khí… cũng chính vì thế mà vị Chu công tử kia cũng vì chán ngán sự ngèo nàn của bộ lạc bọn hắn, nên vị Chu công tử kia chỉ dừng chân tại bộ lạc bọn hắn hai ngày liền cấp tốc rời đi.



Nhưng giờ đây, nhờ nguồn thực phẩm tươi sống mà đám người Chu công tử kia vừa mang tới, bọn hắn đã có thể tổ chức một buổi tiệc tùng hoàn tráng mà không còn lo lắng nữa.

Mà Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân cũng âm thầm cho phép con dân của hắn được tiệc tùng ngày hôm nay. Bọn hắn cũng muốn nhân cơ hội này để vực dậy tinh thần chiến đấu của tất cả binh sĩ bọn hắn.

Chiến tranh kéo dài đã không ngừng bao mòn đi thể chất lẫn tinh thần của tất cả mọi người. Chính vì vậy mà lo bọn hắn sợ nếu tình trạng này kéo dài, thì chẳng mấy chốc nữa thì tinh thần chiến đấu của mọi người sẽ tụt dốc không phanh.

Bọn hắn từng nhiều lần cho người gửi thư cầu viện nhưng mãi chẳng thấy từ phía triều đình bọn hắn hồi âm. Bọn hắn đâu biết được, triều đình đã từng nhiều lần phê chuẩn tiếp tế cho bọn hắn, nhưng tất cả đã âm thầm vào túi riêng người mà trong miệng bọn hắn luôn cung kính gọi là Chu tể tướng kia.

Màn đêm chẳng mấy chốc mà từ từ buông xuống, quây quần nhảy múa xung quanh vô số những đống lửa lớn lúc này là vô số con dân cùng binh lính của bộ lạc Hồng Giang.

Đã quá lâu rồi, có lẽ bọn hắn cũng đã quên đi hương vị của tiệc tùng là như thế nào. Nên giờ đây, ai nấy đều vui chơi ăn uống thỏa thích. Bọn hắn sợ rằng sau buổi tiệc ngày hôm nay, thì sẽ rất lâu nữa bọn hắn mới có cơ hội để tổ chức tiệc tùng một lần nữa.

Từng con lợn quay, những con bò to lớn được cắt xẻ ra thành từng miếng lớn đang nước trên những bếp than đỏ hồng bốc lên những mùi thơm ngào ngạt.

Từng vò, từng vò rượu lớn được mọi người chuyền tay nhau, từng tiếng cười nói, từng tiếng nốc rượu ừng ực liên miên vang lên không ngừng.

Cả bộ lạc Hồng Giang lúc này đang say mê trong những lời trêu đùa, những lời chúc tụng cùng hương nồng của men rượu.

Trên đài cao, Trần Nguyên cùng với Duy Mạnh tộc trưởng và Lý tướng quân cũng không ngừng cạn hết chén này đến chén khác. Bọn hắn cũng hết trò chuyện từ chủ đề này rồi lại sang chủ để khác. Khiến cho người ngoài nhìn vào còn tưởng ba người bọn hắn là họ hàng thân thích lâu ngày mới được gặp mặt.

Tửu lượng của Trần Nguyên cũng vô cùng khá, một phần là do hắn kiếp trước cũng từng uống rượu rất nhiều, mà phần khác là do thứ rượu mà hắn uống đây hoàn toàn không giống như những thứ rượu trước kia hắn uống.

Rượu ở thời đại này, theo cảm nhận của hắn là tuy nồng độ cồn ít, men rượu cũng nhẹ hơn, nhưng cốt ở cái là hương vị của nó thật tuyệt vời. Bởi vì ở thời đại này, người làm rượu rất chú trọng đến hương vị và chất lượng của rượu.

Chẳng bù cho ở thời hiện đại của hắn, rượu chất lượng thì ít mà rượu giả, rượu độc hại thì nhiều. Con người ở thời hiện đại của hắn cũng vì quá chạy theo lợi nhuận mà dần dần đánh mất đi chất lượng vốn có của rượu.

trướctiếp