Tạ Lâm Nghiễn nghe những lời chửi bới hắn vậy mà cũng không giận, vẫn
rạng rỡ như cũ cùng ba đệ tử chính đạo này bắt chuyện. Sở Nghiêu Nghiêu
hoài nghi chờ chuyện này qua đi, hắn sẽ tìm thời cơ trả thù.
Lại
đàm luận thêm chốc lát, Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, giống như đang suy nghĩ
cái gì, sau một lúc lâu mới nói: "Các vị sư đệ có tiện mang ta đi xem
truyền tống trận của tông môn không?"
Tạ Lâm Nghiễn kéo Sở Nghiêu Nghiêu đến trước mặt mọi người, sau đó nói: "Sở sư muội tinh thông trận pháp, nói không chừng có thể nhìn ra chút gì đó."
Sở Nghiêu Nghiêu bối rối một chút, sau đó nhanh chóng hùa theo Tạ Lâm Nghiễn gật đầu nói: "Đúng vậy, ta am hiểu trận pháp."
Gật đầu thì gật đầu, trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn có chút mông lung. Mấy ngày nay tuy nàng vẫn đọc sách, học tập trận pháp, nhưng nàng đa số là
nghiên cứu công kích và phòng ngự, còn chưa xem những thứ có liên quan
đến truyền tống trận.
"Thuận tiện, đương nhiên thuận tiện!" Việt Thần nhanh chóng gật đầu: "Bây giờ chúng ta cũng có thể đi xem luôn."
Ba người không hề cảnh giác, trực tiếp đồng ý.
...
Trong trấn nhỏ có truyền tống trận đi vào Xích Hỏa Sơn Trang có một hang động trong lòng đất. Bên ngoài thiết lập trận pháp phòng hộ, bên trong rất
lớn. Tuy là sơn động, nhưng có thể nhìn ra dấu vết nhân công sữa chữa ở
trên tường.
Tiến vào hang cần lệnh bài của môn phái. Sở Nghiêu
Nghiêu vốn cho rằng Tạ Lâm Nghiễn không có, cho nên lúc nãy khi bắt
chuyện mới trải đệm, nói tài vật của mình bị ma tu cướp đi.
Ai
ngờ đi đến cửa trận pháp thì hắn lấy ra một cái lệnh bài màu đỏ, sau đó
nói với ba người Việt Thần: "Không biết ba vị sư đệ có thể mượn một cái
lệnh bài cho sư muội của ta không, lệnh bài của sư muội ta bị mất."
Hoá ra bước đệm trước đó là làm cho nàng, nàng mới là người không có lệnh
bài. Lệnh bài thân phận giống như thẻ sinh viên, mỗi người một cái. Nhóm người Việt Thần đương nhiên tìm không ra lệnh bài đưa cho Sở Nghiêu
Nghiêu. Cuối cùng, bọn họ thương lượng một chút, Hàn Thu đưa lệnh bài
trong tay mình cho Sở Nghiêu Nghiêu mượn tạm, hắn thì chờ ở bên ngoài
trận pháp.
Sau khi vào trận pháp phòng ngự, Sở Nghiêu Nghiêu liếc mắt liền nhìn thấy truyền tống trận to lớn trong hang động, hoa văn có
quy tắc thậm chí phân bố lan tràn đến vách tường. Đây là một cái truyền
tống trận vô cùng lớn, một lần truyền tống được mười bốn người. Nhưng
lúc này truyền tống trận rõ ràng xảy ra vấn đề, chỗ lõm đặt linh thạch
vốn nên phát ra linh quang cũng ảm đạm lụi tàn.
Sở Nghiêu Nghiêu
đánh giá xung quanh, nhìn từ ngoài, trận pháp không có tổn hại nào, loại tình huống này có rất nhiều khả năng. Trong lòng nàng mơ hồ có suy
đoán, quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Tạ Lâm Nghiễn hiểu ý của nàng, nói
với nàng: "Muốn làm cái gì thì đi đi."
Việt Thần và Chu Cố thấy thế đều đầy mong chờ nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, hỏi: "Sở sư muội có phát hiện gì sao?"
"Ta, ta không quá xác định, phải thử một chút."
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự chột dạ, nàng vốn cũng không có kỹ thuật gì, tri thức cũng đều là mới xem được trong sách không lâu.
"Muốn thử như thế nào?" Việt Thần tiếp tục hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, sau đó đưa tay ra: "Cho ta mười bốn khối linh thạch."
Mười bốn khối linh thạch cũng không phải số lượng nhỏ, Tạ Lâm Nghiễn cũng
không nhăn mày một chút, trực tiếp móc ra một túi linh thạch đưa cho Sở
Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu nhận lấy ước lượng sức nặng, bên
trong không phải chỉ có mười bốn khối. Nàng không nói gì, trực tiếp tới
truyền tống trận thả linh thạch vào chỗ lõm, lấy ra mười bốn cái linh
thạch thả từng cái vào.
Đợi cho khối linh thạch cuối cùng vào
trong chỗ lõm thì hoa văn trên mặt đất và trên vách tường phát ra linh
quang, Sở Nghiêu Nghiêu thả thần trí của mình ra, thử khởi động truyền
tống trận.
Trong thoáng chốc, một đạo linh quang từ giữa toả ra,
dường như muốn bao phủ toàn bộ bốn người trong pháp trận, nhưng nhìn một màn này Việt Thần và Chu Cố không lộ ra chút mừng rỡ nào.
Quả
nhiên, không đợi đạo linh quang tụ lại, giống như đột nhiên cúp điện,
linh quang đột nhiên tán loạn, biến mất không thừa một chút dấu vết. Mà
những linh thạch đặt trong chỗ lõm kia cũng giống như là bị rút đi tất
cả linh khí, biến thành màu xám trắng, rất nhanh liền tan thành từng đốm linh quang, biến mất ở trong không khí. Truyền tống trận lại trở về như trước, ảm đạm không có ánh sáng.
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu lóe
lên, nàng biết trận pháp này xảy ra chuyện gì. Trận pháp hoàn toàn không có vấn đề, linh thạch sau khi bỏ vào bình thường cũng có thể bị sử
dụng. Về phần tại sao không thể truyền tống, đó là bởi vì, truyền tống
trận muốn phát huy tác dụng, phải hai hướng, hai đầu. Nếu một truyền
tống trận bị phá hủy, truyền tống trận bên kia tất nhiên không thể phát
huy công năng truyền tống.
"Sở sư muội, muội thấy được vấn đề gì gì xảy ra không, truyền tống trận còn có thể sửa không?" Việt Thần có chút lo lắng hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Tạ Lâm
Nghiễn. Trận pháp này tất nhiên là không thể sửa, đầu kia của truyền
tống trận đã bị phá hỏng, cho dù là bậc thầy trận pháp đến cũng không có cách nào. Nhưng nàng không có trực tiếp nói những lời này ra, nàng
không biết Tạ Lâm Nghiễn có tính toán gì.
Tạ Lâm Nghiễn đối diện
với ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu, đột nhiên nở nụ cười với nàng, sau đó
nói với hai người Việt Thần, Chu Cố: "Kỹ năng trận pháp của Sở sư muội
cực cao, nhưng có thể sửa chữa thành công hay không cũng khó mà nói. Chi bằng như vậy đi, cho chúng ta thời gian hai ngày, để Sở sư muội thử một lần, nếu như có thể sửa đương nhiên là tốt, nếu thật sự không được,
chúng ta lại cân nhắc biện pháp khác."
Sở Nghiêu Nghiêu cũng nhanh chóng gật đầu nói: "Ta tận lực thử xem, không dám cam đoan."
Việt Thần cũng không lộ ra vẻ thất vọng, trận pháp sư trong tu chân giới vốn thiếu, có thể gặp mà không thể cầu. Nấy ngày nay bọn họ vẫn đang tìm
kiếm trận pháp sư, muốn xem xem có thể sửa được truyền tống trận hay
không.
"Chỉ cần có thể sửa tốt, đừng nói là hai ngày, lâu chút chúng ta cũng có thể chờ."
Để cho tiện, Hàn Thu trực tiếp đưa lệnh bài thân phận của bản thân cho Sở
Nghiêu Nghiêu để nàng tùy ý sử dụng. Việt Thần sắp xếp chỗ ở cho bọn họ ở nơi đệ tử Xích Hỏa sơn trang thường ngụ ở trên trấn.
Đó là một
nơi vô cùng thanh tĩnh. Sau khi vào ở, Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện,
trong viện thế nhưng còn có đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang khác. Nhưng tu vi
của bọn họ đều không cao, chỉ có Luyện Khí kỳ. Thấy Sở Nghiêu Nghiêu và
Tạ Lâm Nghiễn đều tôn kính gọi một câu sư thúc.
Hàn huyên xong,
Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc cũng được thanh tĩnh. Tạ Lâm
Nghiễn vô cùng bình tĩnh, hắn ngồi ở bàn đá nhỏ trong viện, tự pha cho
mình một ấm trà, chậm rãi rót một ly lại một ly uống.
Sở Nghiêu
Nghiêu đợi nửa buổi, Tạ Lâm Nghiễn cũng không nói chuyện. Nàng rốt cuộc
không nhịn được, hỏi: "Tạ Lâm Nghiễn, ngươi đến cùng là tính toán cái
gì. Truyền tống trận kia ta chắc chắn không sửa được, ngươi có biện pháp khác đến Xích Hỏa Sơn Trang không?"
"Ngươi bây giờ nên gọi ta là sư huynh." Tạ Lâm Nghiễn không chút để ý nhắc nhở nàng.
"Ừm!" Sở Nghiêu Nghiêu cắn răng gật đầu: "Tạ sư huynh, có thể nói cho ta ngươi định làm thế nào không?"
"Đừng gấp gáp như vậy." Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng cũng nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
"Bản thể ngươi ở Xích Hỏa Sơn Trang, ta có thể không nóng nảy sao?" Sở
Nghiêu Nghiêu thật sự bội phục hắn: "Bây giờ chúng ta cũng không biết
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến cửa sơn trang cũng không sờ tới, tiếp
tục kéo dài ai biết sẽ phát sinh cái gì."
"Bản thể ta rất an toàn." Tạ Lâm Nghiễn lại bưng ấm trà lên, ấm trà mượt mà sáng bóng, nổi bật bàn tay trắng nõn của hắn.
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu rơi vào ngón tay thon dài của Tạ Lâm Nghiễn, nàng
ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ta cũng muốn uống."
Tay cầm
ấm trà của Tạ Lâm Nghiễn hơi ngừng lại, đại khái là không nghĩ đến Sở
Nghiêu Nghiêu lại đưa ra yêu cầu như vậy. May mà hắn vẫn chưa cự tuyệt,
thật sự đổ một chén trà xanh biếc, đẩy đến trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch trà trong chén sứ, nước trà nóng bỏng, miệng đầy thanh hương.
Vừa đặt chén trà xuống, nàng liền nghe Tạ Lâm Nghiễn nói: "Mọi lần ta đến
Xích Hỏa Sơn Trang, đều là ngụy trang thành đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang
dùng truyền tống trận của bọn họ đi qua."
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu căng thẳng: "Vậy chúng ta không còn cơ hội?"
"Không." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Ta còn có một cách có thể đến Xích Hỏa Sơn
Trang, nhưng vẫn chưa từng dùng. Có thể thành công hay không ta cũng
không chắc chắn."
"Cần ta làm như thế nào?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút kỳ quái: "Ngươi học trận pháp thế nào rồi?"
Sở Nghiêu Nghiêu nghe vậy mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cũng tạm được, nhưng ta chưa từng nghiêm túc học truyền tống trận..."
"Vậy tốt." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu: "Hai ngày này ngươi nghiêm túc học tập một chút, tận lực học nội dung cốt lõi nhất."
"Hai ngày?" Sở Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn: "Ngươi tin tưởng ta thế sao?"
Tạ Lâm Nghiễn cười khẽ: "Lúc rời Vân Trung Thành, Mộc Lưu Vân nói cho ta
biết, thực lực trận pháp của ngươi đã vượt qua đại bộ phận trận pháp sư
tán tu, vì sao ta không tin ngươi chứ?"
Hắn vươn tay ra cầm cổ
tay Sở Nghiêu Nghiêu, ngón tay vẫn lưu lại hơi ấm của trà nóng, hắn nói: "Nghiêu Nghiêu, kế tiếp ta cần nhờ ngươi."