Một bữa cơm, ăn từ buổi sáng ăn đến buổi chiều, một bàn đồ ngọt cơ hồ đều vào bụng Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu từ lúc mới bắt đầu đã nhàm chán, về sau thì lấy sách trận pháp ra đọc, cho đến khi Tạ Lâm Nghiễn tính tiền chuẩn bị rời đi thì
nàng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Rời khỏi tửu lâu, trên đường chỗ nào
cũng náo nhiệt. Sở Nghiêu Nghiêu không biết Tạ Lâm Nghiễn tính toán gì,
nàng im lìm đi theo vị lão đại này, đi tới đi lui liền đi vào một cái
ngõ cụt.
Nàng đánh giá bốn phía, tự hỏi Tạ Lâm Nghiễn đang muốn làm cái gì, một bộ y phục liền đổ ập xuống người nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu cầm y phục lên thì thấy màu đen viền màu, đây là môn phục của Xích Hỏa Sơn Trang. Nàng ngước mắt nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn đã nhanh nhẹn bắt đầu thay đồ. Nhận thấy ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu, động tác
hắn dừng lại, quay đầu nhìn, sắc lạnh trong mắt chợt lóe, giọng nói bất
thiện: "Xoay qua, thay y phục đi."
Sở Nghiêu Nghiêu vốn cũng
không định nhìn hắn thay đồ, bị hắn nói thế, không khỏi cảm thấy hắn có
chút khác người, nhưng nàng vẫn nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía
hắn bắt đầu thay y phục.
Tạ Lâm Nghiễn thay môn phục của Xích Hỏa Sơn Trang, xem ra là định ngụy trang thành đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang vào mai phục. Trong con hẻm chật chội chỉ có tiếng vải ma sát "sột soạt".
Trong không khí tràn ngập mùi cũ kỹ do hàng năm không thấy mặt trời mà
sinh ra, đầy khó chịu.
Hồi lâu sau, âm thanh ngừng lại, Sở Nghiêu Nghiêu chủ động lên tiếng hỏi: "Ngươi thay xong chưa?"
"Rồi." Sở Nghiêu Nghiêu lúc này mới lại quay người lại, chính nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn mặc một thân hắc y, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, nháy mắt
ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên từ khi Sở Nghiêu Nghiêu biết Tạ Lâm Nghiễn tới nay,
nhìn thấy hắn mặc đồ đen. Đồ trắng cơ hồ đã trở thành điểm ngận dạng
của Tạ ma đầu, trong nguyên tác viết như thế, người đọc chỉ cần vừa nhìn thấy thanh nuên mặc bạch y, mặt tuấn mỹ liền biết là Tạ Lâm Nghiễn đến. Hắn nguỵ trang bản thân giống một tu sĩ chính đạo, tuy hắn mặc hắc y
thì nhìn cũng không ma tu.
Hắc y làm nổi bật làn da trắng của
hắn, hắn không biết lấy từ đâu ra một sợi dây buộc tóc màu đen, buộc tóc lên thật cao, tóc mai có vài sợi không kéo lên được trông có vài phần
lộn xộn. Mặt mày thâm thúy, đôi mắt giống hổ phách, trên môi cong đỏ
nhàn nhạt hết sức sinh động. Lúc nâng tay lên, xích văn bảo hộ trên cổ
tay cũng như có sinh mệnh, theo động tác của hắn lắc lư, đẹp mà không
yêu mị.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác đại khái mình đoán được vì sao
Tạ Lâm Nghiễn chỉ mặc bạch y. Ngũ quan hắn quá tinh xảo, trừ màu trắng
ra, nhan sắc này phối hợp với bất kỳ màu sắc nào cũng sẽ cho người ta
một cảm giác quá lộng lẫy diễm lệ, làm cho người ta dõi mắt nhìn sẽ
không thể dời ánh mắt.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: "Vẻ mặt đó của ngươi là sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu trấn định dời mắt, nói: "Ngươi như vậy có phải quá rêu rao hay không?"
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay lên, ngón trỏ điểm nhẹ mi tâm, linh khí quanh người hắn nhanh chóng ẩn đi, Sở Nghiêu Nghiêu thấy mới phát hiện, hắn hạ tu
vi của mình xuống Trúc cơ hậu kỳ.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên là hiểu lầm ý của nàng, cho rằng nàng nói rêu rao là tu vi.
Sở Nghiêu Nghiêu ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, nói bóng nói gió nhắc
nhở: "Ta cảm thấy ngươi dùng khuôn mặt Ma Tôn Cực Kì Vực này ra ngoài,
rất dễ bị người khác nhận ra."
"Ai nói ta muốn dùng gương mặt này đi ra ngoài." Dứt lời, Tạ Lâm Nghiễn không biết từ đâu móc ra một câi
gương nhỏ bằng bàn tay, gương tinh xảo vô cùng, mặt trái khảm nạm hồng
ngọc, hiện ra phong tình dị vực nồng đậm.
Hắn vươn ra cánh tay ôm chặt vai Sở Nghiêu Nghiêu, kéo nửa người nàng vào trong lòng, tay kia
cầm gương tay giơ lên, làm động tác... Tự chụp?
Sở Nghiêu Nghiêu
mờ mịt nhìn về phía gương, còn không đợi nàng nhìn hình ảnh phản chiếu
trong gương của mình, mặt gương liền lóe một đạo linh quang, nàng không
kìm được nheo mắt lại, nhất cổ linh khí nồng đậm bao phủ cả người nàng.
Nàng cảm giác xương cốt mình phát ra tiếng "răng rắc". Đợi đến linh
quang biến mất thì nàng cũng thấy được một gương mặt xa lạ trong gương.
Cũng không thể nói là hoàn toàn xa lạ, mặt mày cùng nguyên bản của mình có
bảy phần tương tự, nhưng nhìn thì thấy rõ ràng là hai người.
Trong nháy mắt, cái gương nhỏ đã bị Tạ Lâm Nghiễn thu lại. Sở Nghiêu Nghiêu
quay đầu nhìn hắn, tướng mạo của Tạ Lâm Nghiễn cũng thay đổi. Tuy rằng
cũng có vài phần tương tự với gương mặt kia của hắn, nhưng ngũ quan đã
không còn làm người ta cảm thấy kinh diễm như trước.
Tạ Lâm
Nghiễn không thấy được khác thường trong mắt Sở Nghiêu Nghiêu, tự mình
nói ra: "Từ giờ trở đi ta tên Tạ Không, ngươi tên Sở Du. Ngươi là sư
muội của ta, nhớ rõ chưa?"
Dứt lời, hắn điều khiển linh khí trống rỗng viết hai cái tên này ra, tên này nói bừa được nhưng thật ngay
thẳng. Tổ hợp này không phải là giả dối hư ảo trong hài âm "hư ảo" sao.
Có điều, nàng chớp mắt một lát, nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn: "Cho nên ta
hiện tại ta biến thành sư muội của ngươi, ta nên gọi ngươi... Tạ sư
huynh?"
Xưng hô này thật là cổ quái, gọi ra miệng cảm thấy không được tự nhiên.
Tạ Lâm Nghiễn cong môi lên, cười nụ cười Sở Nghiêu Nghiêu hết sức quen
thuộc: "Không hài lòng sao? Chẳng lẽ muốn làm đạo lữ của ta?"
Cũng không cần vậy, Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng xua tay.
...
Thay hình đổi dạng xong, Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện người trong trấn nhỏ
nhìn bọn họ có vài phần kính trọng. Nơi này thuộc phạm vi quatn lý của
Xích Hỏa Sơn Trang, có lẽ bọn họ đối với việc Xích Hỏa Sơn Trang hàng
năm bảo vệ có chút cảm kích cùng sùng bái.
Sở Nghiêu Nghiêu theo
Tạ Lâm Nghiễn đi vào trong một tửu quán trong trấn. Vừa vào cửa, đã nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc, ngồi ở cái bàn giữa tửu quán. Chính là ba đệ tử Trúc Cơ kỳ của Xích Hoả Sơn Trang mà Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy ở tầng hai tửu lâu.
Tuổi ba người này cũng không lớn, trông dáng
vẻ chừng hơn hai mươi, khuôn mặt cũng xem là tuấn tú, nhưng so với Tạ
Lâm Nghiễn lại kém xa.
Người cầm đầu trông có chút chật vật, tay
trái băng bó vải màu trắng, hiển nhiên là bị thương. Hai người kia cũng
tốt không hơn bao nhiêu, một người thái dương có vết bầm, một người khóe môi bị rách, chảy vệt máu nhàn nhạt. Trông giống như là vừa bị người ta đánh hội đồng, rất chật vật.
Sở Nghiêu Nghiêu cùng Tạ Lâm Nghiễn vừa đi vào liền bị bọn họ chú ý. Người nào cũng lộ ra biểm cảm tha
hương gặp cố nhân, hận không thể lập tức tiến lại chào hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trộm nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, hắn vậy mà thật sự tươi cười nghênh đón.
"Không nghĩ tới chỗ này có thể gặp được sư đệ đồng môn, không biết các vị sư đệ đây là thế nào?"
Sở Nghiêu Nghiêu vốn đang có chút chột dạ, giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn lại quá tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra hắn là hàng giả.
Ba người
kia cũng chỉ tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đối với sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ đột nhiên xuất hiện này thái độ vô cùng tôn kính. Chào hỏi, hàn huyên vài
câu, đề tài rất nhanh liền mở ra. Trong quá trình nói, Sở Nghiêu Nghiêu
cũng hiểu được đại khái tình huống.
Ba người này tuy là nội môn
đệ tử của Xích Hỏa Sơn Trang, nhưng không bái sư bất kỳ vị trưởng lão
nào, cho nên không tiếp xúc nhiều với việc trong môn phái. Trong một môn phái, tuy có chia đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, nhưng trong đệ tử
nội môn cũng chia thành đệ tử thân truyền của trưởng lão, chưởng môn và
đệ tử phổ thông.
Người đứng đầu ba người kia tên là Việt Thần, hai người còn lại đều là sư đệ của hắn, theo thứ tự là Hàn Thu cùng Chu Cố.
Việt Thần nói cho bọn họ biết, bởi vì bí cảnh Trụy Ma Uyên sắp mở ra nên
toàn bộ Xích Hỏa Sơn Trang đều đang vì chuyện này bận rộn. Ba tháng
trước, hắn liền nhận nhiệm vụ dẫn theo hai sư đệ đi đến trấn nhỏ thuộc
quản lý của Xích Hỏa Sơn Trang bố trí một chút.
Đệ tử Ngọc Hành
Sơn và Điểm Chu Môn muốn đi vào bí cảnh của Trụy Ma Uyên thì tất phải đo qua trấn nhỏ này. Lại nói tiếp, vị trí địa lý của Xích Hỏa Sơn Trang
rất đặc thù, có nhiều khác biệt so với Ngọc Hành Sơn, Điểm Chu Môn. Xích Hỏa Sơn Trang xây dựng gần Trụy Ma Uyên, thường xuyên có ma khí từ
trong khe núi tràn ra, bao phủ Xích Hỏa Sơn Trang ở trong đó. Vì lý do
an toàn nên sư tổ lập phái của Xích Hỏa Sơn Trang liền hủy đi tất cả con đường có thể đi bộ thông vào sơn trang. Ở những trấn nhỏ gần đó thiết
lập truyền tống trận, chỉ có thông qua truyền tống trận mới có thể tới
được Xích Hỏa Sơn Trang.
Bởi vì ma khí của Trụy Ma Uyên quá nồng
đậm. Có đôi khi, ma khí hình thành lốc xoáy thì truyền âm phù và rât
nhiều loại công cụ truyền tin khác sẽ mất tác dụng. Ba người Việt Thần
vừa đến trấn nhỏ không bao lâu liền mất liên lạc với môn phái.
Mới đầu, bọn họ vẫn chưa để chuyện này ở trong lòng, nhưng đợi tròn hai
tháng, bọn họ vẫn không thể liên hệ được với môn phái. Bình thường khi
xuất hiện lốc xoáy ma khí, cũng chỉ cần bảy đến mười ngày là có thể hoàn toàn thanh trừ.
Bọn họ vốn định thông qua truyền tống trận trở
về xem, ai ngờ truyền tống trận nơi này lại hoàn toàn mất hiệu lực. Chạy đến các trận gần đó do Xích Hỏa Sơn Trang quản lý thì truyền tống trận
chỗ đó cũng xuất hiện vấn đề. Trông giữ truyền tống trận đều là đệ tử
ngoại môn của Xích Hỏa Sơn Trang. Mấy đệ tử nội môn như bọn họ còn không biết xảy ra chuyện gì, đệ tử ngoại môn càng cái gì cũng không biết.
Thảo luận một phen, bọn họ chỉ đành về đây chờ tin tức của môn phái.
Về phần vết thương trên người bọn họ, là do đám đệ tử Điểm Chu Môn vừa nãy làm. Mọi lần, Xích Hỏa Sơn Trang sẽ mở truyền tống trận tiến vào Trụy
Ma Uyên trước một tháng bí cảnh mở ra. Nhưng lần này cho tới bây giờ còn chưa có bất kỳ tin tức gì. Điểm Chu Môn nổi lòng nghi ngờ, liền phái
vài đệ tử đến gây phiền toái.
Lúc bắt đầu vẫn chỉ là nói miệng,
sau này càng nghiêm trọng thêm. Đêm khuya lẻn vào đánh lén, đả thương ba người Việt Thần. Bọn họ chỉ đành thông báo với bên ngoài, trưởng lão
trong phái đến Trụy Ma Uyên tra xét, đến giờ vẫn chưa về, phải đợi thêm
mấy ngày mới có tin tức.
Việt Thần trình bày tới đó thì gương mặt phẫn nộ, Hàn Thu và Chu Cố cũng thỉnh thoảng ở bên cạnh bổ sung vài
câu. Việt Thần thở dài: "Nhưng tình huống bây giờ, chúng ta dù sao cũng
không phải đệ tử nội môn chân truyền, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn chớp động, cũng bất đắc dĩ
thở dài: "Ta cùng sư muội rời sư môn lịch luyện, bất hạnh gặp phải kẻ
xấu, tất cả tài vật trên người đều bị mất. Vốn muốn mau chóng về tông
môn nghỉ ngơi một chút, ai biết sẽ như vậy."
Việt Thần vừa nghe lời này, tàn nhẫn trong mắt chợt lóe: "Người nào dám khinh đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang chúng ta."
"Là ma tu." Tạ Lâm Nghiễn mặt không đỏ tim không đập nói đầy tự nhiên.
"Khó trách!" Việt Thần tán thành khẽ gật đầu: "Đám ma tu Cực Kì Vực kia rất vô sỉ. Đời ta ghét nhất chính là ma tu."
Hai sự đệ của Việt Thần cũng lòng đầy căm phẫn phụ họa.
Chu Cố mặt đầy khoa trương nói: "Nơi ma tu đi qua như cá diếc sang sông,
đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm. Ta nghe nói Ma Tôn
của Cực Kì Vực xấu xí kì dị, mặt mũi hung tợn, thân cao tám thước, khỏe
như trâu, người giống như thú."
Hàn Thu "hừ" một tiếng: "Xưa nay
có câu tâm sinh tướng, Ma Tôn Cực Kì Vực tâm ngoan thủ lạt, giết người
như ngóe, trông xấu xí không phải rất bình thường sao?"
Việt Thần chính nghĩa nghiêm trang nói: "Người chính đạo không nên có liên hệ với ma tu!"
"Các ngươi nói đúng." Tạ Lâm Nghiễn bình tĩnh gật đầu: "Ta cũng chán ghét ma tu, nhất là Ma Tôn Cực Kì Vực. Ai cũng nói ngoại hình hắn khiến cho
người ta sợ hãi, có thể làm trẻ con khóc đêm."
Nếu không phải
tình huống hiện tại không cho phép, Sở Nghiêu Nghiêu nhất định sẽ không
nín được cười. Mấy đệ tử chính đạo này của Xích Hỏa Sơn Trang làm sao có thể tưởng được trang chủ bọn họ đã sớm cùng vị Ma Tôn "mặt mũi hung
tợn" này của Cực Kì Vực cấu kết với nhau làm việc xấu.
Những tin
đồn kỳ quái kia cũng không biết là ai tung tin. Nói Tạ Lâm Nghiễn tâm
ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt vô cùng chuẩn xác, nhưng nếu
như nói hắn xấu xí, Sở Nghiêu Nghiêu là người đầu tiên không đồng ý.
Sống nhiều năm như vậy, nàng liền chưa từng thấy ai đẹp hơn Tạ Lâm Nghiễn đâu.