Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 59


trướctiếp

Nhiều cá như vậy một người mổ chắc chắn không thể xong được, sau khi Lục Cốc thêm củi vào thì đi ra hỗ trợ.

Y cầm dao, kéo và ba cái nia tre tới, một cái để đựng nội tạng cá cho gà vịt ăn, hai cái còn lại đựng vảy cá, dễ đổ vứt đi, nếu không vảy sau khi cạo vương vãi xuống đất rất khó quét, làm mặt đất không sạch sẽ.

Thẩm Huyền Thanh dời hai cái gốc cây tới, tuy hơi thấp nhưng mặt cắt coi như bằng phẳng, đủ nặng để mổ cá mà không bị rung.

Đổ một ít nước rửa sạch bụi trên gốc cây, đợi Lục Cốc mang ghế tới, hắn nhận lấy rồi ngồi xuống, lấy một con cá trong thùng gỗ ra, đập con dao lên lưng khiến nó bất tỉnh.

Thấy Lục Cốc tiện tay lấy ra một con cá lớn, đuôi còn đang quẫy rất hăng, tay chân Lục Cốc nhỏ nhắn, dù có y sức đi nữa nhưng Thẩm Huyền Thanh đổi con cá lớn trong tay y bằng con cá hắn đã đập ngất.

Vảy cá bị cạo xuống văng tung tóe, là điều khó tránh khỏi, sau khi vảy cá chồng thành đống trên gốc cây thì dùng dao gạt xuống nia tre trên mặt đất, phần lớn vảy cá đều rơi vào trong nia tre.

Cún con chồm dậy bám vào mép thùng gỗ, vươn móng vuốt ra vỗ vỗ vào cá trong thùng.

Lục Cốc cạo vảy cá xong đứng dậy đi thêm củi, từ trong bếp ra thấy cún con thò đầu vào trong thùng gỗ muốn cắn cá nhưng bị Đại Hôi gầm nhẹ ngăn cản.

Cún con cũng biết nhìn nhận, ngoan ngoãn nghe theo, không bám lên thùng gỗ nữa mà đứng lại trên mặt đất, lúc không ngoan lại đi vỗ cá đang quẫy đuôi trong lưới đánh cá trên mặt đất, còn đột nhiên cúi đầu nhào về phía trước, một mình vẫn đùa vui lắm, nó dùng móng vuốt nghịch cá, Lục Cốc không để ý đến nó nữa.

Nắng chiếu xuyên qua những đám mây, trời đã sáng sủa hơn, chắc sẽ không mưa thêm lần nữa.

Sau khi mổ mấy con, thân cá lạnh như băng khiến tay cũng hơi cứng dờ theo, Lục Cốc vào phòng bếp bưng nước nóng ra.

Thẩm Huyền Thanh ném nội tạng cá vào nia tre rồi mới ngâm tay vào nước nóng, hắn ngẩng đầu nhìn trời nói: "Chờ đến mai trời nắng một ngày xong, mặt đất khô ráo, đến ngày mốt ta sẽ đi săn hồ ly, mai chúng ta cùng nhau làm chắc sẽ có thể mổ xong chỗ cá này."

Đôi tay lạnh giá được nước nóng xoa dịu, hắn vắt khăn nóng lau tay, lại dặn dò Lục Cốc: "Nếu ta ra ngoài rồi mà em còn muốn làm việc gì, nhớ đun thêm nước nóng làm ấm tay, củi nhiều đủ dùng, không cần tiết kiệm."

Vừa nói xong, Thẩm Huyền Thanh như nhớ tới cái gì, lại nói: "Lần này xuống núi mua lấy một cái thang bà tử*, rót nước sôi vào, ban ngày áp tay lạnh lên, đến đêm còn có thể để vào trong chăn sưởi ấm."

*Thang bà tử (汤婆子): dụng cụ sưởi ấm gia đình, đổ đầy nước nóng đặt vào ổ chăn để giữ ấm.



Thang bà tử là đồ tốt, bọn họ ở nông thôn không đốt nổi than tốt, lò sưởi tay và chân cũng không mua nổi, nhưng có thể cắn răng mua một cái thang bà tử về rồi rót nước vào, ngày đông dùng rất tốt.

Lục Cốc chỉ từng sờ qua thang bà tử của Lục Văn hai lần, là do Đỗ Hà Hoa bảo y mang vào phòng cho Lục Văn. Lúc đó chính là mùa đông giá rét, ban ngày còn tốt, có thể tìm nơi nào đó khuất gió mà phơi nắng, đến đêm thì không vậy được. Chạm vào thang bà tử rất ấm áp nên y nhớ rất lâu, thỉnh thoảng còn nghĩ, nếu y có tiền sẽ mua một cái, tối ngủ không sợ lạnh.

Nhưng khi đó, y chỉ dám nghĩ vậy, giờ nghe Thẩm Huyền Thanh nói muốn mua, y theo bản năng nhìn qua, nghĩ thầm trong tay y có tiền bán kỷ tử và những đồ khác, không ít đâu, hẳn là có thể mua được.

Thẩm Huyền Thanh thấy y cứ nhìn không chớp mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chờ mong, hắn cười nói tiếp: "Một cái không đủ thì mua hai cái, đến tối một cái đặt dưới chân, một cái đặt ở giữa, rất ấm."

Còn muốn mua hai cái sao, Lục Cốc ngẫm nghĩ một lát, thang bà tử nóng sưởi ấm chân, giữa chăn cũng có một cái, vậy phải ấm áp biết bao đây.


trướctiếp