Cún con ở ngoài nhà chính bị chó lớn đánh cho kêu mãi, Lục Cốc kinh sợ không biết lấy sức đâu ra, đẩy Thẩm Huyền Thanh một cái.
Nhận ra được mình vừa làm gì, y rụt tay lại rồi sững cả người.
Ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng sững sờ trong giây lát. Tiếng kêu của cún con
đã nhỏ bớt, chắc là trốn vào trong góc rồi. Lúc bọn chó chơi đùa với
nhau, thỉnh thoảng không biết nặng nhẹ, cún con lại nghịch quá trời quá
đất, nhưng có Đại Hôi ở đây không cần lo nó bị cắn.
Không khí
kiều diễm rút dần, dường như ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống, căn phòng trở nên yên tĩnh, mưa thu lạnh lẽo vẫn đang rơi, hạt mưa nặng hạt, dọc
theo mái hiên chảy xuống.
Bầu trời phủ kín mây đen, có thể loáng
thoáng nghe được tiếng sấm rền phía xa xa, gió mạnh gào thét, giống như
tiếng gầm rú vô hình của cự thú.
Thẩm Huyền Thanh xuống giường
trước đi xem tình hình cún con bên ngoài, bị phu lang của mình đẩy ra
trên giường khiến hắn có hơi lúng túng.
Cún con đã lớn lên không
ít, nhưng vẫn mập mạp như trước, trong nhà chính tối tăm, không làm việc gì nên không cần thắp đèn, Thẩm Huyền Thanh nương theo ánh sáng mờ mờ
tìm được nó ở trong góc. Hắn mở cửa nhà chính để một chút ánh sáng lọt
vào, thấy trên thân cún con múp míp chắc nịch đúng là không có vết
thương nào.
Ngoài trời mưa rền gió giật, cửa mới mở ra một khe hở đã có nước mưa hắt vào, Thẩm Huyền Thanh đóng cửa, mặt và tay đều dính
đầy nước mưa lạnh như băng.
Hắn cầm khăn vải trên giá chậu lau
sạch mặt và tay, thấy cún con nhích về phía chân hắn, không nhịn được mà đá nhẹ vào cái mông béo ú của cún con.
Lục Cốc rất thương cún
con, bình thường nó chỉ cần kêu hai tiếng là y đã ra xem nó bị làm sao,
Thẩm Huyền Thanh không thể đánh nó, hơn nữa cún con lớn vậy rồi cũng
không tiện xuống tay.
Chút lực đá này đối với cún con mà nói là
không đau không ngứa, còn muốn cùng Thẩm Huyền Thanh vào phòng, đáng
tiếc nó bị nhốt ở ngoài cửa, lần này cửa phòng đóng chặt, ngay cả chốt
cửa cũng đã cài xong.
Nó cào cào vài cái thấy cửa vẫn không mở ra nên xoay thân bỏ đi. Mưa càng lúc càng lạnh, ngay cả cún con còn biết
tìm một chỗ ấm áp, nằm xuống sát cạnh Đại Hôi trên bao tải chứa cỏ khô.
Thẩm Huyền Thanh đóng cửa phòng lại, xoay người đi về phía bên giường, giả
bộ ho một tiếng, nói: "Nó không bị cắn, chắc lúc nãy chơi đùa bị đẩy ngã trên mặt đất."
Thật ra hắn đi ra xem cún con chỉ là tiện thể,
đóng cửa mới là ý định ban đầu, nếu không cún con chạy loạn rồi chạy
luôn vào phòng thì tính sao.
"Ừm." Lục Cốc đáp một tiếng, trong
lòng vẫn hơi hoảng, cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Huyền Thanh, nhưng trong
phòng tối tăm, y không thể nào nhìn rõ xem Thẩm Huyền Thanh có tức giận
hay không.
Thẩm Huyền Thanh lên giường nằm xuống, Lục Cốc càng
không thể quan sát sắc mặt hắn. Thân nhiệt hán tử cường tráng cao hơn y, trong chăn có thêm một người dần trở nên ấm hơn.
Trời mưa gió
bất chợt, nằm trên giường chẳng có gì làm, nghe tiếng mưa bên ngoài dần
khiến thần trí người ta dần trở nên mơ hồ, lúc thì như lơ lửng trên mây, lúc lại như quay về trần thế. Y mặt mày ủ rũ nghĩ cách để, làm sao mới
có thể khiến Thẩm Huyền Thanh không tức giận.
Bàn tay dưới chăn
của Lục Cốc khẽ nhúc nhích, tim đập thình thịch, thấp thỏm không thôi,
nhưng vẫn muốn chạm vào tay Thẩm Huyền Thanh, muốn nói y sẽ không đẩy
hắn ra nữa, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, y run rẩy, không biết
phải nói như thế nào.
Bỗng nhiên, tay Thẩm Huyền Thanh đụng phải
y, cũng là cái chạm này khiến Thẩm Huyền Thanh không chút do dự, trực
tiếp nắm lấy tay y, bàn tay to ấy vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.
Những
lời Lục Cốc muốn nói đều bị chặn lại, Thẩm Huyền Thanh không nhịn nữa
xoay người đè y xuống, trong thoáng chốc, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng thở dốc, kiều diễm triền miên đến cực điểm.