Thiệu Dật đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Cố Cửu véo một cái tỉnh luôn.
Cậu còn tưởng Cố Cửu nhân lúc mình ngủ mà trả thù vụ bị bóp mặt khi nãy, vừa mở miệng định mắng thì thấy Cố Cửu mặt cắt không còn hột máu hoảng
sợ nhìn mình chẳm chằm.
Cố Cửu thấy sư huynh đã tỉnh hẳn thì mới dám lên tiếng: “Sư huynh, cửa sổ, cửa sổ!”
Thiệu Dật quay ra nhìn nhìn rồi lại quay trở về: “Cửa sổ làm sao?”
Cố Cửu sửng sốt, vừa nhấc đầu lên xem thì thấy cửa sổ đã rỗng tuếch từ bao giờ, một cái bóng cũng chẳng có: “Vừa nãy…vừa nãy rõ ràng có cái bóng
người đứng đằng kia…”
Thiệu Dật nghi ngờ nhìn Cố Cửu, lòng thầm
nghĩ có khi nào tên nhóc này cố ý chỉnh mình không, nhưng trông bộ dạng
kinh hãi của nhóc ta lại không giống giả vờ bèn nói: “Cậu nghĩ là quỷ?
Nếu có quỷ thì Âm Linh Đang sư phụ treo ở đầu giường đã vang lên từ lâu
rồi.”
Cố Cửu ngập ngừng nói: “Nhưng mà thật sự giống lắm ạ.” Nhóc giơ tay áo ướt dầm dề của mình lên cho Thiệu Dật sờ thử, nếu không phải gặp chuyện
quái quỷ như vậy thì cậu đã không dễ dàng bị hù dọa thế kia, vừa nhác
thấy cái bóng đã hồn phi phách tán. Tuy rằng Cố Cửu đang lừ đừ ngái ngủ
nhưng ánh trăng đêm nay rất sáng, bóng người hắt lên cửa sổ nhìn rõ mồn
một, Cố Cửu dám cam đoan không phải mình bị ảo giác.
Thiệu Dật sờ tay áo của Cố Cửu, khô queo mà. Cậu suy nghĩ một chốc, đưa tay bắt
quyết rồi thử sờ lần nữa, quả nhiên ướt rượt. Chẳng trách Thiệu Dật cảm
thấy đêm nay Cố Cửu cứ ngọ nguậy như con sâu, nằm uốn éo mãi, làm cậu
cũng khó ngủ theo.
Thiệu Dật quở: “Sao cậu không nói sớm?”
Cố Cửu tủi thân: “Đệ định nói…” Cơ mà chưa kịp nói đã bị vụ Thiệu Dật té
lăn quay xuống giường dọa sợ, đâu có dám mở miệng nhiều lời nữa.
Thiệu Dật trừng mắt hung dữ nói: “Gặp phải chuyện như này cậu không biết tự mình niệm chú hay sao?”
Cố Cửu nghẹn. Bởi vì nhóc âm khí đầy người, hồn phách rất dễ bị câu đi nên ngoài đeo bùa đuổi quỷ sư phụ cho trên người và học tụng Cố Hồn Kinh
ra, khi vừa bắt đầu, Thiệu Dật còn dạy cho Cố Cửu những loại chú phòng
quỷ, chú hộ thân để nhóc tự mình dùng.
Cố Cửu gãi gãi đầu: “Đệ…đệ quên mất.”
Dưới ánh mắt càng ngày càng trợn to của Thiệu Dật, Cố Cửu vội suy nghĩ chớp
nhoáng rồi lập tức bấm tay bắt đầu niệm chú, dù vẫn chưa được thành thạo lắm. Theo từng động tác tay biến hóa, vẻ mặt Cố Cửu cũng trở nên nghiêm túc, niệm: “Nhân thượng hộ ta, Đinh Sửu vệ ta, nhân hòa độ ta, Đinh Dậu bảo ta, nhân xán quản hồn, Đinh Tị dưỡng thần. Thái Âm Hoa Cái, địa hộ
thiên môn, Huyền Nữ chân nhân, minh đường tọa ngọa, ẩn phục ẩn thân. Cấp tốc nghe lệnh!”
Chú vừa niệm xong, Cố Cửu cảm giác trên người có một luồng khí sạch sẽ quét
qua, cảm giác ẩm ướt dính nhớp cũng rút đi nhanh như thủy triều vậy. Cậu sờ vào chăn và gối đầu cũng thấy tất cả đều khô ráo cả rồi.
Thiệu Dật xoay người nằm xuống nói: “Vốn chẳng có nước gì cả, là cậu bị âm khí ảnh hưởng nên gặp ảo giác thôi.”
Cố Cửu đã được thoải mái bèn nằm xuống dựa lại gần Thiệu Dật như mọi ngày, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, người trong nhà này có phải không được bình
thường không? Chị gái kia làm cho đệ có cảm giác quái quái thế nào ấy.”
Cố Cửu nhớ lại cảnh tượng bóng người đứng bên cửa sổ khi nãy, lúc đó cậu
nghe được tiếng tí tách, vì đầu óc không tỉnh táo nên chỉ tưởng Tiểu Đệ
đã trở lại gây ra tiếng động, nhưng bây giờ nghĩ kĩ thì tiếng đó rõ ràng là tiếng nước nhỏ giọt. Vóc dáng của bóng đen kia cũng không cao lắm,
khá giống với Vương Tiểu Điệp.
Thiệu Dật ngáp một cái: “Quỷ là vật thuộc về cõi âm, cậu có nhìn thấy âm khí trên người Vương Tiểu Điệp không?”
Cố Cửu lắc đầu: “Không ạ.”
Thiệu Dật nói: “Ta cũng không, Âm Linh Đang của sư phụ cũng không có kêu. Mau ngủ đi, có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói.”
“Vâng.” Cố Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ trống rỗng một lần nữa, khẽ
vươn hai ngón tay móc vào vạt áo của Thiệu Dật dưới chăn rồi mới an tâm
nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau trời bất chợt đổ mưa, ba người Cố Cửu
đành phải ở lại nhà họ Vương thêm một thời gian nữa, chờ đường khô sạch
hết bùn lầy rồi mới đi được. Phương Bắc Minh đưa cho Vương Đại Tài một
chút tiền, nhờ ông ta giúp bọn họ chuẩn bị cơm nước cho mấy ngày tới.
Ba người mở cửa sổ cho thoáng, ngồi trong phòng mạnh ai làm việc nấy. Cố
Cửu úp sấp trên bàn viết chữ, Thiệu Dật thì luyện kiếm ngay trong không
gian chật hẹp của căn phòng, Phương Bắc Minh thì ngồi một bên điêu khắc
thẻ bài bằng gỗ đào, y thuận miệng hỏi thăm: “Tối hôm qua nửa đêm rồi mà hai đứa còn lẩm bẩm lầm bầm một hồi cái gì đó?”
Cố Cửu thu bút lại, kể hết những chuyện xảy ra hôm qua cho sư phụ nghe.
“Sư phụ, người không thấy Vương tỷ tỷ có vấn đề gì sao ạ?”
Đúng lúc này, Vương Tiểu Điệp xách một cái làn đựng rau từ ngoài sân đi vào
bếp, đi ngang qua chỗ họ. Phương Bắc Minh nhìn cô lướt ngang cửa sổ, nói với Cố Cửu: “Nói không có vấn đề thì thật ra cũng có chút vấn đề. Nhưng vấn đề này nếu xét kĩ thì cũng không phải là vấn đề.”
Cố Cửu đầu óc xoắn quẩy như nhang muỗi, bị sư phụ “vấn đề” một vòng ngu luôn.
Phương Bắc Minh nói: “Quần áo trên người cô ấy là kiểu thịnh hành mười mấy năm về trước rồi.”
Cố Cửu lập tức bừng tỉnh, thảo nào mỗi lần nhóc nhìn Vương Tiểu Điệp đều
có cảm giác sai sai. Cố Cửu đã quen mắt với cách ăn mặc của mọi người
xung quanh, nhưng bởi vì nhóc là người từ bên ngoài tới nên mới không
biết kiểu dáng quần áo mười mấy năm về trước ở đây ra sao, không chỉ ra
được chỗ nào kì quặc. Nói dễ hiểu là giống như trong thế giới trước kia
của nhóc bỗng nhiên có một người mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói và quần
ống loe đi giữa một đám người mặc áo sơ mi quần tây mang giày da vậy,
đương nhiên nổi vô cùng.
Phương Bắc Minh tiếp tục nói: “Chuyện tối
hôm qua con gặp phải chỉ có khi gặp quỷ nước (1) mới xảy ra. Quỷ nước
quanh năm suốt tháng chìm trong nước nên trên người chúng luôn mang theo rất nhiều hơi nước ẩm ướt. Quỷ nước là một loại quỷ tương đối đặc thù,
mặc dù chúng nó có chấp niệm rõ ràng nhưng hành động lại bị hạn chế.
Linh hồn bị giam cầm trong nước nhiều năm liền, không thể lên bờ được,
muốn lên bờ chỉ có cách là tìm kẻ chết thay. Lệ khí trên người quỷ nước
đều khá nặng, bị giam cầm lâu dài càng làm cho oán khí của chúng gia
tăng, trở nên không phân biệt thiện ác. Vì vậy hầu như tất cả quỷ nước
đều là lệ quỷ.”
Cố Cửu hỏi: “Vậy Vương tỷ tỷ có phải bị quỷ nước
bám vào người không ạ?” Nói xong, nhóc tự phủ định suy đoán này của mình ngay, bởi vì như Thiệu Dật nói, nhóc không hề nhìn thấy âm khí trên
người Vương Tiểu Điệp.
Phương Bắc Minh lại nói: “Thật ra quỷ nước
muốn lên bờ ngoại trừ tìm kẻ chết thay thì còn một cách nữa mà trong
giới quỷ đều biết, đó là ký giao ước quỷ (2) với người sống.
“Giao ước quỷ?”
“Người sống cho quỷ mượn thân thể để che giấu âm khí, ngược lại, quỷ phải giúp người sống làm việc.”
Cố Cửu hỏi: “Sư phụ, vậy nếu Vương tỷ tỷ bị quỷ nước bám vào người thật
thì có cách nào trục xuất con quỷ trong thân thể tỷ ấy ra không?”
Phương Bắc Minh lắc đầu: “Giao ước là do người sống tự nguyện ký, nếu dùng
biện pháp mạnh để tróc quỷ thì sẽ tự động bị hiểu thành vi phạm giao
ước, dẫn tới người sống bị thiếu hụt hồn phách, thậm chí có khả năng rất lớn chọc giận con quỷ đó khiến người sống bị tổn thương nặng nề.”
Thiếu hụt hồn phách? Vậy chẳng phải sau này sẽ thành khờ khạo hoặc thậm chí là điên dại luôn sao?
“Giao ước tuần hoàn, thiên đạo tuần hoàn, tự nhiên sẽ có hiệu lực cân bằng.
Cho dù là sư phụ ta cũng không có cách nào vừa làm giao ước quỷ mất hiệu lực mà vừa bảo vệ người sống an toàn.”
Cố Cửu: “Vậy chỉ có cách chờ cho con quỷ bám vào người nọ tự rời đi sao sư phụ?”
Phương Bắc Minh gật đầu.
Cố Cửu nhìn Vương Tiểu Điệp thỉnh thoảng lại xuất hiện ngoài sân không
khỏi thắc mắc, một người phải gặp chuyện khó khăn đến nhường nào mới đi
kí giao ước với quỷ kia chứ? Tuy rằng khế ước có hiệu lực giao kèo áp
chế nhưng dù thế nào đi nữa cũng sẽ bị giảm thọ, giao ước còn một ngày
thì giảm thọ thêm một năm, cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này, bên
ngoài nhà họ Vương bỗng xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, trông cách ăn mặc thì có vẻ là nhà có tiền. Hắn ta dẫn theo hai gia nhân bê khá
nhiều đồ vật trên tay. Vương Tiểu Điệp bước ra cửa gặp người nọ, thông
qua cử chỉ có thể thấy hai người rất thân mật. Bọn họ cũng không đi vào
nhà, chỉ đứng ở cửa nói chuyện, sau một hồi lâu thì người đàn ông để lại đồ vật rồi dẫn hai gia nhân trở về.
Vương Tiểu Điệp bưng đống đồ đi
vào, một lát sau, cô cắp rổ đi về phía bọn Cố Cửu. Vương Tiểu Điệp đi
thẳng đến chỗ ba thầy trò, không thèm nhìn ai cả, chỉ chăm chú bày biện
mấy đĩa quả khô trong rổ lên trên bàn, vừa làm vừa mời mọc, giọng nói
rất êm tai: “Mưa này không biết đến chừng nào mới tạnh hẳn, mấy ngày nữa là đến hôn lễ của tiểu nữ, hay là các vị đạo trưởng ở lại uống ly rượu
mừng chung vui đi, các vị thấy thế nào?”
Phương Bắc Minh hỏi: “Ngươi tên gì? Ngươi ký giao ước với Vương Tiểu Điệp à?”
“Vương Tiểu Điệp” bị nói toạc ra thân phận thì không có chút sợ hãi nào, cong
tay thành lan hoa chỉ che miệng cười ngọt, cũng chẳng thèm che giấu gì,
thừa nhận luôn: “Đạo trưởng thật sáng suốt, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra. Nô gia gọi là Lan Nguyệt.”
“Ký bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, mới năm ngày thôi.” Lan Nguyệt nói, rồi bỗng nhiên cô ta quay đầu nhìn Cố Cửu.
Gần đây Cố Cửu đang đọc sách xem tướng để gϊếŧ thời gian. Sau khi “Vương
Tiểu Điệp” tiến vào, nhóc nhịn không được thử xem tướng mạo của Vương
Tiểu Điệp thế nào. Cơ mà tướng còn chưa kịp xem xong, chưa cho ra được
kết luận gì, đang lén nhìn người ta thì đột nhiên người ta lại bất ngờ
quay đầu nhìn mình chằm chằm. Cố Cửu giật thót một cái, lập tức nhảy
phốc xuống khỏi ghế, chạy đến bên cạnh Thiệu Dật đứng.
Lan Nguyệt che miệng lại cười khúc khích, vẫn nhìn chằm chặp vào Cố Cửu không rời, khen: “Tiểu đạo trưởng thật đáng yêu.”
Cố Cửu lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, tôi không có đáng yêu gì hết á.” Ánh mắt này Cố Cửu còn lạ gì, có phải đang khen người đâu, đang khen thịt thơm thì có, rõ ràng cô ả này cũng muốn xơi tái mình đây mà.
Thiệu Dật kéo Cố Cửu ra sau lưng để tránh tầm mắt của Lan Nguyệt, cậu nâng kiếm gỗ đào lên chỉ thẳng vào cô ta, có ý cảnh cáo.
Lan Nguyệt không sợ gỗ đào, cô ta đang có sinh khí từ người sống bảo vệ cho nên đồ vật dùng để trấn áp vật cõi âm không dọa được cô ta. Lan Nguyệt
nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm của Thiệu Dật ra: “Các đạo trưởng đừng hung dữ
như vậy chứ. Nô gia không hại người, là chính cô nương này khóc sướt
mướt muốn nhảy sông tự tử, vừa lúc gặp được nô gia ở gần đó nên nô gia
mới ký giao ước quỷ với cô ấy. Đợi nô gia giúp cô ấy hoàn thành tâm
nguyện rồi sẽ tự khắc rời đi ngay.”
Phương Bắc Minh cười nhạt:
“Tâm nguyện của Vương Tiểu Điệp là gì ta tạm thời không hỏi tới. Vậy còn ngươi? Mục đích ngươi lên bờ là gì?”
Lan Nguyệt vốn còn đang
cười tươi như hoa, nghe thấy câu hỏi này thì mặt lập tức lạnh đi hẳn,
buồn bã nói: “Nô gia…ở trong nước đã hai mươi năm nay, máu thịt đã sớm
làm mồi cho cá, bây giờ ngay cả xương cũng sắp mục nát cả rồi. Nô gia
lên bờ đương nhiên là mong tìm người vớt hài cốt của nô gia đi mai
táng.” Nói đến đây, cô ta khóc nấc lên: “Các vị không biết chứ, dưới
nước lạnh lắm, bên tai chỉ có tiếng nước chảy vô tận, ngay cả người để
nói chuyện cũng chẳng có một ai, quá yên tĩnh, quá tịch mịch.”
Phương Bắc Minh gõ gõ tay lên bàn, ngăn dòng kể lể lải nhải khóc thút thít của Lan Nguyệt lại, ra chiều ghét bỏ nói: “Lúc còn sống ngươi cũng dông dài như vậy đó hả? Được rồi, đi ra ngoài đi, ngươi thân là một con quỷ, ở
chung với ba đạo sĩ chúng ta mà cũng không biết ngượng luôn à?”
Tràng than vãn liên tu bất tận của Lan Nguyệt bị chặn ngang, cô ta nâng tay
áo chùi nước mắt, u oán liếc mắt nhìn Phương Bắc Minh một cái rồi quay
người chuẩn bị đi ra. Nhưng lúc cô vừa đi tới cửa thì bị Phương Bắc Minh gọi giật lại: “Xương cốt của ngươi ở đâu? Chỉ chỗ ta vớt lên cho
ngươi.”
Lan Nguyệt cong cong môi cười: “Đạo trưởng thật sự là
người tốt, chỉ có điều xương cốt của nô gia ở đâu nô gia cũng không nhớ
rõ nữa.”
Phương Bắc Minh nhíu mày: “Không có một chút ký ức nào sao?”
Lan Nguyệt đưa tay sờ sờ vào mặt mình, vừa ngẩn ngơ vừa yếu ớt trả lời: “Nô gia đã chết rất nhiều năm rồi, nào còn nhớ rõ được, bây giờ ngài bắt nô gia nhớ lại thì thật làm khó nô gia quá.” Cô đăm chiêu suy nghĩ trong
chốc lát rồi mới ậm ừ: “Nô gia chỉ nhớ hình như ở nơi đó có một cây liễu rủ rất to…”
Ngoài chi tiết đó thì Lan Nguyệt không còn nhớ thêm gì nữa. Phương Bắc Minh xua tay bảo Lan Nguyệt đi.
Chờ Lan Nguyệt đi rồi, Cố Cửu đến gần Phương Bắc Minh hỏi: “Sư phụ, chúng ta sẽ đi vớt xương giúp cô ấy thật ạ?”
Phương Bắc Minh tiện tay bốc một quả khô ném vào miệng: “Hai đứa có nhận ra
không, cảm xúc của Lan Nguyệt hay thay đổi, không ổn định.”
Thiệu Dật nói: ‘Thông thường quỷ ở trạng thái như vậy đều là lệ quỷ.”
Phương Bắc Minh thở dài: “Đúng là quỷ nước biến thành lệ quỷ. Nếu chúng ta đã
biết thì không thể ngồi không mặc kệ được, nhanh chóng tìm cho ra hài
cốt của Lan Nguyệt, hoàn thành tâm nguyện của cô ta rồi tiễn cô ta đi
sớm đi thôi.”
Giữa trưa, hai vợ chồng nhà họ Vương ra ngoài từ sáng đã trở lại.
Phương Bắc Minh tìm gặp đôi vợ chồng mặt ủ mày ê suốt ngày này, định hỏi thăm
chuyện của Vương Tiểu Điệp, tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà một cô gái đương độ xuân thì như vậy lại bí bách đến mức nghĩ quẩn đi
nhảy sông.