Lúc hỏi thăm chuyện của Vương Tiểu Điệp đương nhiên Phương Bắc Minh
không thể nào nói huỵch toẹt ra với hai vợ chồng lớn tuổi kia rằng con
gái của hai người đang bị quỷ bám vào người được. Phương Bắc Minh lấy
bùa Trấn Trạch đã chuẩn bị trước đó ra đưa cho Vương Đại Tài, sau đó lại lấy ra hai lá bùa bình an nữa tặng thêm. Y kể cho Vương Đại Tài đang
lấy làm nghi hoặc chuyện “Vương Tiểu Điệp” mời bọn họ ở lại uống rượu
mừng, giải thích là mình không có quà mừng gì quý giá nhưng bùa bình an
thì không thiếu, cho nên mới lấy một cặp ra làm quà cưới cho nàng dâu
mới.
Ngay lập tức, Vương Đại Tài lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Phương Bắc Minh đã giúp người ta bắt quỷ nhiều năm, nói là hạng người nào cũng từng giao thiệp rồi cũng chẳng ngoa. Thấy nét mặt của Vương Đại Tài
chuyển xấu, y nương theo đó mà hỏi thăm một câu. Đại khái là Vương Đại
Tài cũng đã nhịn quá lâu rồi, Phương Bắc Minh lại không phải người địa
phương nên cũng không cần kiêng dè gì lắm. Chỉ trong chốc lát, Phương
Bắc Minh đã nghe ngóng được tất tần tật về chuyện của Vương Tiểu Điệp.
Vương Tiểu Điệp năm nay vừa tròn mười bảy. Ở thời đại này, tầm tuổi như vậy
đã có thể bắt đầu bàn chuyện cưới xin. Nhà Vương Đại Tài có một tiệm tạp hóa ở trấn trên, gia cảnh xem như khá giả. Ông ta chỉ có duy nhất một
đứa con gái nên có ý định kén người đến ở rể. Nào ai nói được chữ ngờ,
lúc ông ta còn đang bôn ba khắp nơi tìm mối tốt cho con gái thì bỗng
nhiên phát hiện Vương Tiểu Điệp như bị ai bắt mất hồn, thơ thẩn suốt
ngày, tra hỏi thì cô nhất định không chịu hé môi nửa lời. Vương Đại Tài
rất lo lắng, mấy ngày sau đó ông ta cố tình để ý đường đi nước bước của
Vương Tiểu Điệp. Sau đó vào một buổi tối nọ, ông ta phát hiện ra con gái lẻn ra ngoài một mình, thế là ông ta âm thầm theo sau, cuối cùng nhìn
thấy cô đi thẳng ra bờ sông ngoài thôn, gieo mình xuống dòng nước xiết.
Vương Đại Tài hồn bay phách tán, vội vàng nhảy xuống vớt Vương Tiểu Điệp lên. Rốt cuộc thì cô nàng cũng chịu khai ra đầu đuôi câu chuyện. Thì ra cô
ta thích một người đàn ông, nào ngờ lại phát hiện ra người ta đã có gia
đình. Nhưng cho dù như vậy Vương Tiểu Điệp cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận lui một bước, nói với người đó rằng chỉ cần hắn ta cưới mình thì
dù có làm thϊếp cũng không oán than nửa lời. Nhưng người đàn ông kia trở mặt không chịu nhận, cô quá đau buồn nên nhất thời nông nổi đi nhảy
sông tự vẫn.
Vương Đại Tài giận điên cả người, đi hỏi thăm mới
biết được gã đàn ông phụ bạc nọ là con trai một của Hách địa chủ ở thôn
bên cạnh, tên là Hách Nguyên Châu. Trong nhà họ có ruộng đồng cò bay
thẳng cánh, trên trấn trên còn có mấy cửa hàng làm ăn phát đạt, trong
khu vực quanh đây được xem là nhà giàu có hạng nhất hạng nhì. Vương Đại
Tài biết mình không có cách nào làm gì được nhà họ, chỉ có thể nén giận
khuyên nhủ Vương Tiểu Điệp quên người kia đi, thừa dịp chuyện của hai
người còn chưa vỡ lở ra thì tìm một nhà tốt gả qua rồi từ đây yên phận
mà sống qua ngày.
Ngặt
nỗi Vương Tiểu Điệp đã suýt chết nhưng vẫn không chừa. Sau khi được cứu
về thì quậy tưng cả nhà, khăng khăng đòi phải gả cho người ta, vẫn chưa
từ bỏ ý định làm thϊếp. Vương Đại Tài đánh rồi, mắng rồi, năn nỉ ỉ ôi
rồi nhưng không lay chuyển được đứa con gái cứng đầu. Ông ta sợ con gái
lại đi tự tử lần nữa nên đành phải đồng ý.
Vương Đại Tài tức giận nói: “Thằng nhóc kia cũng coi như còn chút lương tâm, biết chuyện Tiểu
Điệp vì hắn mà tự sát thì tự mình đến đây hỏi Tiểu Điệp, xin được cưới
con bé về nhà.”
Chỉ là Vương Đại Tài chẳng hề hay biết, người được cứu về đã không còn là Vương Tiểu Điệp của họ nữa.
Tấm lòng cha mẹ trên đời thật đáng quý biết bao, chỉ tiếc Vương Tiểu Điệp
vì một người đàn ông mà làm trời làm đất, chẳng thèm nghĩ cho cha mẹ vất vả tháng năm nuôi mình khôn lớn.
Buổi chiều, trời vẫn mưa như trút
nước, nhưng hai vợ chồng Vương Đại Tài vẫn phải đội mưa ra ngoài lo liệu đám cưới cho con gái. Lan Nguyệt thì ở trong nhà không ra ngoài, lúc
bọn Cố Cửu đi qua phòng cô, cô đang ngồi thêu thùa may vá.
Cô mặc kiểu trang phục của mười mấy năm về trước, tuy rằng kì lạ nhưng không
xấu, so với cách ăn mặc hiện tại của mọi người lại có một vẻ đẹp riêng.
Thấy mấy người họ tiến vào, Lan Nguyệt vẫn không ngơi tay. Cố Cửu nhìn
thoáng qua đồ thêu trên tay cô thì thấy hình như là một bộ quần áo trẻ
con.
Lan Nguyệt cười duyên, nói: “Nô gia là một cô gái chưa
chồng, hai vị tiểu đạo trưởng thì thôi, nhưng mà đạo trưởng đây là một
người đàn ông trưởng thành lại không mời mà tới, có phải không được hợp
thuần phong mỹ tục cho lắm không?”
Phương Bắc Minh hỏi thẳng: “Nói cho ta biết Vương Tiểu Điệp muốn ngươi giúp cô ta làm việc gì?”
Lan Nguyệt lại cười khẽ: “Đương nhiên là được như ý gả cho người trong mộng rồi.”
Cái này đương nhiên không đáng tin.
Theo như lời kể của Vương Đại Tài thì Vương Tiểu Điệp vốn là một cô gái
ngoan hiền không rành sự đời, trong nhà sung túc đủ ăn đủ mặc, cuộc sống vô tư lự, không có gì đáng để sầu lo. Thông thường người như vậy khó
lòng mà chịu đựng được tổn thương nặng nề, rất nhiều trường hợp sau khi
bị phản bội, bị một cú sốc quá lớn thì tính tình bỗng trở nên cực đoan.
Chẳng lẽ Vương Tiểu Điệp đã bị dồn ép đến độ từng chơi vơi giữa lằn ranh sinh tử một lần, còn liều ký giao ước với quỷ rồi lại chỉ mong muốn đơn giản là được gả cho người tình hay sao? Trong lòng cô ta lẽ nào không có một chút oán hận nào?
Cố Cửu càng thắc mắc chuyện này hơn, nếu quỷ nước
có thể tìm kẻ chết thay vậy tại sao Lan Nguyệt không hại chết Vương Tiểu Điệp, bắt cô ta thế thân cho mình rồi tự mình lên bờ cho rồi mà phải đi ký giao ước quỷ làm gì cho phức tạp?
Ba thầy trò không hỏi được gì từ Lan Nguyệt.
Chạng vạng, trời tạnh mưa, Phương Bắc Minh mang theo hai đồ đệ bước từng bước trên con đường đất lầy lội đi ra ngoài.
Bọn họ đến chỗ con sông ở ngoài thôn, nước sông chảy cuồn cuộn, bởi vì trời vừa có mưa nên nước hơi đục. Ba người đi dọc theo bờ sông một quãng khá xa nhưng không tìm thấy cây liễu rủ nào cả.
Cố Cửu dùng que gỗ gạn bùn dính trên đế giày ra. “Có khi nào Lan Nguyệt lừa chúng ta không ạ?”
Phương Bắc Minh nói: “Chắc là không. Rất có thể ở chỗ cô ta chết có một cây
liễu rủ thật, nhưng nước sông chảy xiết không ngừng nên xương cốt của cô ta cũng bị cuốn trôi đi, sau đó cô ta lại bám theo hài cốt của mình đi
trong vô định, rồi cuối cùng đều dừng lại ở chỗ Vương Tiểu Điệp nhảy
sông.”
Họ cũng không hỏi Vương Tiểu Điệp nhảy sông ở đoạn nào, vì lúc ấy chắc chắn tinh thần cô ta đã rất bất ổn rồi, mang theo trái tim tan
nát ôm ý định quyên sinh thì làm gì còn tâm trạng mà chọn chỗ nữa. Cô ta đang mong mình chết quách đi, hẳn là đi thẳng ra bờ sông rồi nhảy đại
xuống, thêm nữa bây giờ trời mưa dầm liên miên, xương cốt của Lan Nguyệt không biết đã trôi tiếp đi đằng nào rồi, nếu dùng cách hỏi thăm như vậy thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, biết đâu mà tìm.
Nhưng hẳn là
bộ xương đó vẫn chưa trôi quá xa thôn này. Chuyện tìm hài cốt mấy người
Cố Cửu cũng không tự mình xuống nước điều tra. Buổi tối lúc họ đi ra bờ
sông, Thiệu Dật bắt một con quỷ nước còn yếu đến, bảo nó giúp tìm xương
của Lan Nguyệt.
Bọn họ ngồi trên bờ đợi một chốc liền thấy con quỷ nước ngoi lên, chỉ vào một chỗ, nói hài cốt ở dưới đó.
Trong ba người, Phương Bắc Minh là người bình thường, Cố Cửu thì âm khí trên
người nặng nhất, nếu để Cố Cửu lặn xuống giữa trời mùa đông thế này chắc chưa kịp xuống đến nơi đã đông thành đá rồi, chỉ có Thiệu Dật không sợ
lạnh. Cậu cởϊ qυầи áo, chỉ mặc độc một chiếc quần mỏng nhảy vào trong
nước, bơi đến chỗ con quỷ nước chỉ. Một lát sau, Thiệu Dật kéo theo một
cái gì đó to lù lù trong tay trồi lên mặt nước.
Thiệu Dật bơi vào bờ, ném thứ đang lôi trong tay xuống đất.
Giữa những nan trúc gãy nát là một bộ hài cốt, bên trên dính đầy tóc đen và rong rêu tanh tưởi.
Thiệu Dật đá đá phiến trúc: “Lồng heo?”
Phương Bắc Minh gật đầu.
Cố Cửu hỏi: “Lồng heo gì ạ?”
Thiệu Dật nói: “Lấy tre trúc mô phỏng theo lồng heo sắt để nhốt người, là một khổ hình dùng để trừng phạt những kẻ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, gọi là ‘tròng lồng heo’, thường được lưu truyền trong dòng họ.”
Thiệu Dật trả lời
rõ ràng mạch lạc, cậu đi khắp nơi cùng với Phương Bắc Minh đã từng gặp
không ít những sự việc như thế này, quỷ chết oan, lệ quỷ chết dạng này
cũng có rất nhiều.
Cố Cửu đương nhiên đã từng biết đến cái gọi là tròng lồng heo này. Nghe nói ngoại trừ trừng phạt ra thì nó còn có tác
dụng nguyền rủa người chết, nguyền rủa đối phương kiếp sau không được
đầu thai làm người. Ở một thế giới đầy rẫy quỷ quái như thế này thì rất
có thể nó có hiệu lực thật chứ không phải là chuyện mê tín. Nhóc cúi đầu nhìn bộ xương, đối diện với hai hốc mắt trống rỗng tối om của nó, cảm
thấy rợn cả tóc gáy. Nếu đây đúng là hài cốt của Lan Nguyệt thật thì cô
ấy chết cũng thảm quá đi.
Tiếp đó, họ hì hục lôi bộ xương từ
trong lồng heo ra, múc nước tẩy rửa sạch sẽ bùn đất dính trên đó rồi lấy một miếng vải bố bọc lại.
Khi trở lại nhà họ Vương, ba người còn
chưa vào đến sân thì đã thấy Lan Nguyệt ngồi dưới mái hiên vụt đứng dậy, mừng rỡ ra chào đón.
“Tam Lang, chàng về rồi.”
Lan Nguyệt si dại gọi, nhưng sau khi nhìn thấy rõ người về là bọn Cố Cửu thì hoàn hồn, thất vọng quay đi.
“Không phải Tam Lang. Tam Lang, chàng đi đâu, sao còn chưa về nhà với thϊếp…”
Cố Cửu lắc đầu thở dài, biết Lan Nguyệt đang chìm đắm trong hồi ức, quá
khứ và hiện tại lẫn lộn không phân biệt rõ, vẫn cứ mải miết làm những
chuyện mình đã từng làm ngày xưa. Cô hỏi tại sao Tam Lang còn chưa về
nhà, nhưng rất có thể Tam Lang đã về nhà từ rất lâu rồi, chỉ còn một
mình cô đau đáu nhớ rõ nỗi quyến luyến mong chờ ấy mà thôi. Thậm chí có
khi Tam Lang là ai cô cùng đã quên, chỉ có tiếng gọi thân thiết những
ngày xưa cũ là còn mãi.
Quỷ là như vậy, đã chết đi quá lâu, ký ức
tiêu ma theo dòng thời gian đằng đẵng, không còn phân rõ hôm nay là ngày tháng năm nào.
Nhưng mà Cố Cửu cảm thương thì cảm thương thật
chứ không có quên bây giờ mình đang là thịt trắng béo tươi ngon trong
mắt Lan Nguyệt.
Phương Bắc Minh vỗ vỗ Lan Nguyệt, mở miếng vải bố quấn xương ra: “Này, ngươi xem xem có phải là xương cốt của ngươi đây không?”
Lan Nguyệt ngơ ngác nhìn vào bộ xương kia, sau đó dịu dàng ôm nó lên, đầu
ngón tay mơn trớn dọc theo thân nó, vui vẻ nói: “Tìm được rồi…thấy rồi.
Vậy là có thể về nhà…”
Lan Nguyệt ôm hài cốt của mình vào nhà, ba thầy trò Cố Cửu cũng đi vào theo. Người chạy nhanh nhất là Cố Cửu, giày nhóc bị nhúng nước ướt nhẹp, bàn chân nhóc đã lạnh như băng từ nãy giờ, không giống Thiệu Dật, sau khi lội lên bờ, cậu mặc lại quần áo khi nãy
vừa cởi ra, cả người ướt nhẹp vậy mà mới qua một chốc quần áo đã khô
queo, y như cái lò lửa tự nhiên, lửa thật vượng.
Người này là cay đắng, kẻ kia là ngọt ngào.*
Đã tìm về được bộ xương của Lan Nguyệt, nhưng bây giờ mai táng ở chỗ nào
cũng là một vấn đề lớn. Lan Nguyệt đương nhiên không chịu tìm một chỗ
chôn đại, cô còn muốn tìm Tam Lang để Tam Lang tự tay chôn mình nữa.
Ký ức của Lan Nguyệt không còn sót lại nhiều lắm. Lúc đầu Cố Cửu cho rằng
chấp niệm của cô là được mai táng tử tế, nhưng bây giờ mới lờ mờ cảm
thấy có lẽ chấp niệm thực sự của cô là người được gọi là Tam Lang kia,
muốn để Tam Lang tiễn biệt mình. Vậy thì phải tiếp tục đi tìm Tam Lang,
nhưng Tam Lang là ai, biết đi đâu mà tìm? Ngay cả tên thật của Tam Lang
là gì Lan Nguyệt cũng không nhớ nổi.
Phương Bắc Minh hỏi xin một
sợi tóc của Lan Nguyệt, lấy nó kẹp vào trong một lá bùa rồi châm lửa đốt lên, sau đó đem tro rắc vào một chén nước giếng trong , bắt đầu niệm
chú. Nước trong chén ngay tức khắc bị vẩn đục, tro trong chén xoay tròn
vài vòng, tiếp đó chúng lại tự động tách ra hai bên, chén nước trong veo trở lại. Cuối cùng, mặt nước dần dần mờ đi, hiện ra hình bóng một người đàn ông.
Người nọ mặc áo màu lam nhạt, quay lưng về phía họ, thân
hình mảnh khảnh thư sinh. Trong chén nước là cảnh tượng hắn ta đang chậm rãi bước đi. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn, nhưng người bên ngoài
lại không thấy được khuôn mặt hắn trông như thế nào vì khuôn mặt hắn
trống rỗng không có mắt mũi miệng gì.
Cố Cửu hoảng sợ, cứ tưởng mình vừa nhìn thấy quỷ không mặt.
Phương Bắc Minh phất tay trên miệng chén một cái, hình ảnh trên mặt nước liền biến mất.
Cố Cửu bị hù đến nỗi đưa tay vỗ vỗ ngực. “Sư phụ, sao mặt người này lại như vậy ạ?”
Phương Bắc Minh đau đầu day day thái dương: “Lan Nguyệt chỉ nhớ tên người này
là Tam Lang, ngay cả mặt mũi ra sao cũng quên mất. Xem ra cách này dùng
không được rồi, phải tìm cách khác thôi.
Thiệu Dật nhắc: “Cây liễu rủ.”
Cố Cửu nghe vậy cũng tỏ vẻ tán thành: “Bộ xương của Lan Nguyệt không phải
trôi dạt trên sông mà là bị kẹt trong lồng heo, như vậy cô ấy không phải bị tai nạn ngoài ý muốn. Chắn là lúc còn sống cô ấy ở gần đây, nếu
chúng ta tìm được nơi Lan Nguyệt từng ở hẳn cũng sẽ thăm dò được tin tức của Tam Lang. Con nghĩ chúng ta cứ đi dọc theo bờ sông này chắc sẽ lần
ra.”
Con sông này tuy dài nhưng nếu huy động lực lượng người giấy đi tìm thì cũng không mất nhiều thời gian lắm.