Cố Thanh Hàn đạp lên đôi giày cao gót 10cm đi trên hành lang, gót giày
chạm vào mặt sàn tạo nên âm thnah "cộc cộc" dồn dập, nghe thôi cũng đã
cảm nhận được chủ nhân của nó gấp gáp đến mức nào. Nàng cắn chặt răng,
trong lòng nóng như lửa đốt.
Sau khi nhận được điện thoại từ Tần
Dư, Cố Thanh Hàn ngay lập tức báo một tiếng với Tiêu Vũ Huyên sau đó
cùng Tần Dư đến trường, một phút cũng không dám chậm trễ.
Cố
Tiểu Mạc từ nhỏ đã mắc bệnh về não. Khi con bé đi học Cố Thanh Hàn đã
rất lo lắng, sợ con bé theo bài không kịp, sợ bị giáo viên làm khó dễ,
sợ bị bạn bè tẩu chay, xa lánh. May thay suốt thời gian qua không xảy ra sự việc bất trắc nào, bản thân Cố Tiểu Mạc cũng nghiêm túc học hành và
rất ngoan ngoãn. Đừng xem con bé ở nhà với nàng mà nghĩ nó hung dữ, thật ra Cố Thanh Hàn biết rõ ở trường Cố Tiểu Mạc đã nhiều lần chịu uất ức
nhưng không dám nói ra. Một đứa trẻ hiền lành như vậy, sao có thể đánh
nhau với bạn được chứ?
Cố Thanh Hàn cùng Tần Dư một trước một sau băng qua các phòng học trên hành lang hướng phòng hiệu trưởng đi tới.
Cả đoạn đường hai người không nói với nhau câu nào, biểu cảm của Tần Dư
cũng không mấy tốt đẹp, ngay cả áo blouse cũng chưa kịp cởi. Văn phòng
hiệu trưởng hiện ra ở cuối đường, Cố Thanh Hàn cầm tay nắm cửa, ngày xưa đi học nàng cũng từng tới đây không ít, không ngờ bây giờ đi làm rồi
vẫn phải quay lại đây, nhưng giờ không phải là lúc bàn tới mấy cái này,
nàng muốn biết tình trạng của em gái mình hiện tại như thế nào.
Văn phòng làm việc của hiệu trưởng không lớn lắm nhưng đã thay đổi rất
nhiều so với lúc trước. Cố Thanh Hàn đã từng học ở đây vài tháng khi mới lên thành phố, lúc ấy thầy hiệu trưởng chính là chủ nhiệm của nàng,
không nghĩ tới giờ lại phải gặp thầy trong tình huống này.
Ba
người trong phòng khi nghe có tiếng động đều đồng loạt hướng ra cửa, chỉ có mỗi Cố Tiểu Mạc là đang mặc đồng phục, bạn học còn lại thì không
thấy. Người phụ nữ trung niên nghiêm mặt liếc nhìn Cố Thanh Hàn và Tần
Dư, ánh mắt tràn đầy giận dữ, xem ra là phụ huynh của em học sinh kia,
vừa thấy hai cô gái trẻ trung tiến vào lập tức xả ra một tràng, "Cái gì
đây? Phụ huynh đâu? Ba mẹ đâu? Kêu hai con nhóc này tới đây làm gì?"
Tần Dư giận dữ tiến lên một bước, "Này dì, dì lớn tuổi rồi không có nghĩa
là dì có quyền xem thường chúng tôi, ít nhất cũng phải tôn trọng chúng
tôi một chút chứ"
Người phụ nữ kia quay đầu liếc Cố Tiểu Mạc một
cái, càng tỏ vẻ khinh thường, "Lũ thất học, ngu dốt bọn bây thì có gì
đáng để tôn trọng?"
"Bà...bà không thấy tôi đang mặc trang phục
gì sao?", Tần Dư nghiến răng nghiến lợi. Từ lúc ra trường đến giờ chưa
từng có ai nghi ngờ năng lực của cô, bản thân cũng chưa từng bị xúc phạm đến như vậy.
"Hừ, bác sĩ thì có gì hay ho? Toàn lũ ăn chặn tiền người khác"
"Đủ rồi, hai người đừng làm ồn nữa, các phòng khác vẫn còn đang học"
Hiệu trưởng Trần ngồi ở bàn làm việc thở dài. Tình trạng của em học sinh này ông hiểu rất rõ. Cố Tiểu Mạc không phát triển bình thường như những học sinh khác, vậy nên ông luôn đặc biệt chiếu cố và dặn dò rất kỹ các giáo viên quan tâm em ấy nhiều một chút, dù sao chị gái em ấy cũng từng là
học trò cũ của ông. Cố Tiểu Mạc tuy tư duy không vững mạnh nhưng ý thức
lại rất tốt, bình thường vẫn luôn lễ phép, ngoan ngoãn hiền lành. Ngoại
trừ những lúc được giáo viên hỏi ra thì chưa từng thấy em ấy lên tiếng,
vì vậy lúc mới nhận được thông báo em ấy đánh nhau với bạn học ông đã
không tin. Nếu đổi lại là Cố Thanh Hàn thì may ra còn thuyết phục.
"Trước hết mời các vị ngồi xuống ghế, chúng ta từ từ giải quyết", thầy hiệu
trưởng chậm rãi mở miệng, chỉ vào hai chiếc ghế đối diện, "Cố Thanh Hàn, em đến xem em gái một chút đi"
Từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng Cố Thanh Hàn bây giờ mới khẽ lên tiếng, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, "Vâng ạ"
Cố Thanh Hàn đi về phía góc phòng, thật từ từ, thật cẩn thận, như là sợ
phát ra tiếng động lớn sẽ doạ Cố Tiểu Mạc sợ hãi chạy mất. Nàng ngồi xổm xuống trước mặt em gái, chậm rãi vươn tay xoa lên gò má trắng nhợt đang dần đỏ lên vì thở gấp, rất nhiều câu hỏi trong lòng muốn được giải đáp
nhưng lại không cách nào nói ra được, chỉ nặng nề bật ra ba chữ, "Có đau không?"
Cố Tiểu Mạc hơi ngẩng mặt nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng
của của chị gái, đôi mắt ngấn nước, cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu,
rồi lại lắc đầu, tiếng thút thít nức nở cũng ngay lập tức tràn ra.
Cố Thanh Hàn càng nhìn càng đau lòng. Những vết trầy xước tuy không lớn
nhưng chắc chắn sẽ khiến Cố Tiểu Mạc vô cùng hoảng sợ. Nàng đưa tay ôm
Cố Tiểu Mạc vào lòng, vụng về vuốt tóc em gái, nhẹ giọng an ủi: "Không
sao, không sao rồi, đừng sợ nữa. Có chị ở ở đây, chị sẽ bảo vệ Tiểu
Mạc..."
Giọng nói Cố Thanh Hàn run run, Tần Dư nhìn liền biết
chính nàng cũng sắp gượng không nối rồi, vội đứng dậy khỏi ghế đi tới vỗ vai nàng.
"Khóc lóc cái gì? Gọi người tới đây là để bồi thường
cho con trai tôi, không phải để mấy người ôm nhau khóc", người phụ nữ
vừa liếc qua hướng ba người vừa cất giọng khinh bỉ.
Cố Tiểu Mạc
nghe thấy vậy càng cúi đầu thấp hơn, Cố Thanh Hàn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, từ từ đứng lên, dùng giọng nói hết sức lịch sự hỏi bà ta,
"Cháu là chị của Tiểu Mạc, cho cháu hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi không có thời gian nhiều lời với cô, mau gọi ba mẹ tới đây"
Cố Thanh Hàn trầm mặc, "Ba mẹ cháu đều đã mất"
"Hừ, tôi biết ngay mà", người phụ nữ đó lại bắt đầu chửi rủa, "Cái thứ không có ba mẹ dạy dỗ mới đánh bạn học ra nông nỗi vậy, con gái con đứa, đã
học ngu mà còn học theo ba cái thói côn đồ"
Từng câu từng chữ đều như mũi dao đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của Cố Thanh Hàn. Nàng
đã từng bị bạo lực học đường, những lời mắng chửi lời nào mà chẳng từng
nghe qua, nhưng bị người ta lôi cả cha mẹ và em gái ra sỉ nhục như vậy
vẫn là lần đầu tiên.
Tần Dư lúc này đã nhịn không nổi nữa, xông
lên đứng trước người Cố Thanh Hàn, nghiêm giọng đáp trả lại: "Nè, bà
đừng có thấy bạn tôi hiền mà ức hiếp nha. Còn nữa, bà nói chuyện bình
thường không được hay sao mà thở ra câu nào là xúc phạm chúng tôi câu đó vậy?"
Không chỉ mỗi Tần Dư, ngay cả hiệu trưởng Trần ngồi một
bên cũng chịu không được những lời nói của bà ta, "Cô Trương, tôi mời cô lên đây là để giải quyết sự việc ổn thoả, không phải để cô lăng mạ
người khác, đặc biệt là học sinh của tôi"
"Mấy người như vậy là
sao đây? Ỷ đông hiếp yếu à? Thầy hiệu trưởng, thầy không thấy con trai
tôi bị đánh tới cỡ nào sao? Giờ thầy còn bênh chúng nó à?"
"Tôi
không phải có ý đó. Em Cố Tiểu Mạc là một học sinh rất ngoan ngoãn, cũng rất ít khi giao tiếp với bạn bè. Tôi nghĩ sự việc lần này có thể có
chút hiểu lầm", bản thân ông cũng gặp qua Cố Tiểu Mạc vài lần khi còn
dạy Cố Thanh Hàn, đứa trẻ này không phải kiểu người nói muốn đánh là
đánh.