Sáng hôm sau, Triệu Lam bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vươn
tay đến tủ đầu giường, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình bỗng lưỡng
lự, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
"Em nghe"
Giọng nói của
Thẩm Tư Đằng mang chút gấp gáp ngay lập tức vang lên bên tai, "Lam, đêm
qua sao em không về nhà? Có biết anh lo lắm không?"
"Hôm qua sự kiện kết thúc hơi muộn, em sang nhà quản lý ngủ"
"Em vẫn còn ở đó sao? Anh tới đón em"
"Không cần, hôm nay phải đến công ty, em đi cùng cô ấy"
"Nhưng mà..."
Không đợi Thẩm Tư Đằng nói thêm một lời nào, Triệu Lam đã vội ngắt máy. Cô
đưa tay đỡ trán nhìn trần nhà, tinh thần có chút mệt mỏi cùng khó chịu.
Có lẽ tối qua vì che ô cho Cố Tiểu Mạc mà làm bản thân bị ướt, bây giờ
thái dương có chút đau nhứt. Phòng của Cố Tiểu Mạc lớn hơn khá nhiều so
với phòng của Cố Thanh Hàn, vật dụng cũng đầy đủ, tiện nghi hơn. Có
tivi, gấu bông, bàn học, một cái tủ lạnh mini, giường cũng lớn hơn, còn
có rất nhiều tranh ảnh, poster của Triệu Lam được dán khắp phòng cùng vô số những món đồ chơi trang trí ngập tràn sức sống. Khác hoàn toàn so
với cả ngôi nhà ảm đạm bên ngoài.
Triệu Lam nằm một chút liền
ngồi dậy, vuốt tóc, lấy điện thoại nhắn địa chỉ cho Nghiên Vy đến đón,
sau đó gấp chăn lại, đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Vừa xuống lầu đã nghe một mùi hương thơm phức xông vào mũi, hai chị em Cố Thanh Hàn đang vui vẻ
trò chuyện ở trong bếp, thấy Triệu Lam đang đi tới, Cố Tiểu Mạc vội tươi cười chạy lại.
"E hèm, Tiểu Mạc mau ngồi vào bàn ăn sáng, sắp đến giờ đi học rồi", Cố Thanh Hàn nghiêm mặt chỉ vào chiếc ghế.
Cố Tiểu Mạc không cam lòng phồng má, lần đầu cảm thấy không vui vì phải đi học, vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn chén súp trên bàn. Ăn được mấy muỗng
lại ngẩng mặt lên nhìn Triệu Lam.
"Lam tỷ...hôm nay vẫn...ở đây ạ?"
Triệu Lam nhẹ lắc đầu, "Hôm nay chị có công việc, lát nữa phải đi ngay"
"Ồ", Cố Tiểu Mạc ủ rũ cúi đầu.
"Lần sau tới chị sẽ mua kẹo cho Tiểu Mạc được không?"
Vừa nghe đến kẹo thì tinh thần của Cố Tiểu Mạc liền phấn chấn trở lại, nhoẻn miệng cười, "Vâng ạ, Tiểu Mạc cảm ơn Lam tỷ"
Hiếm khi thấy em gái mình thoải mái với người ngoài như vậy, Cố Thanh Hàn
cảm thấy cũng khá tốt, nếu đối phương không phải là Triệu Lam thì lại
càng tốt hơn thế nữa.
Triệu Lam không đi vào trong bếp, chỉ đứng tựa người vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn điện thoại, không biết là đang xem cái gì.
"Triệu tiểu thư, hiện tại còn sớm, cô có muốn ăn một chút không?", tốt xấu gì
tối qua không nhờ có Triệu Lam đưa Cố Tiểu Mạc về thì rất có thể con bé
sẽ gặp nguy hiểm, Cố Thanh Hàn cảm thấy vẫn là nên đối tốt với cô một
chút coi như thay lời cảm ơn.
Triệu Lam im lặng nhìn mấy món ăn
được bày trên bàn. Khoan nói tới việc có ngon hay không, chỉ mỗi màu sắc cùng mùi hương thôi đã đủ mê người lắm rồi. Tối hôm qua Cố Thanh Hàn
cũng có mời Triệu Lam ăn cơm nhưng cô lại vì chuyện trước đó mà không có tâm trạng ăn uống. Hiện giờ bản thân Triệu Lam cũng rất tò mò tay nghề
làm bếp của cô gái này như thế nào.
Cố Thanh Hàn chờ mãi không
thấy Triệu Lam trả lời, chỉ thấy cô cất điện thoại vào trong túi hướng
bàn ăn đi tới, trong lòng thầm phỉ nhổ một hồi nhưng vẫn đặt chén súp
đến trước mặt cô.
Triệu Lam hiện tại hoàn toàn bị mùi hương từ
món ăn thu hút, không quan tâm đến công việc nữa, cầm muỗng lên từ từ
thưởng thức. Cố Thanh Hàn vốn định hỏi Triệu Lam cảm thấy thế nào thì
tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, nàng đành cởi tạp dề đi ra mở cửa,
thanh âm của Tần Dư ngay lập tức bay vào trong nhà.
"Hey, Tiểu Mạc đi học thôi, Dư tỷ có mua bánh cho em nè"
Tần Dư hớn hở cầm hai ba cái túi giấy chạy thẳng vào nhà bếp, muốn cho Cố
Tiểu Mạc một chút bất ngờ, kết quả Cố Tiểu Mạc thì chẳng thấy đâu, trong nhà lại xuất hiện thêm người thứ ba, mà người này...hình như hay gặp
qua trên tivi lắm?
Tần Dư trái nhìn, phải nhìn, hoàn toàn hoá
dá. Còn ai ngoài Triệu ảnh hậu nữa? Vấn đề không còn là việc người này
có thật sự là Triệu Lam hay không, vấn đề ở chỗ Triệu Lam như thế nào
lại xuất hiện trong nhà của Cố Thanh Hàn, đang ăn đồ ăn nàng nấu, còn có bộ váy ngủ trên người Triệu Lam không phải do bản thân mình tặng cho Cố Thanh Hàn nhân dịp sinh nhật năm ngoái sao? Con người thù dai đó mà
chịu chia sẻ đồ đạc cho người nàng ghét thật à? Cô có đang đi lộn nhà
không vậy?
"Này, Tiểu Dư, cậu bày ra vẻ mặt đó là sao vậy? Có rắm mau thả"
"Cái người này...Triệu tiểu thư sao lại ở trong nhà cậu?", Tần Dư lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Đây đích thị là người thật a không phải tượng sáp, tượng sáp làm sao biết ăn súp?