Thẩm Phức rời khỏi Thuần Viên, đi một mạch về Thẩm trạch ở đường Nghi Dương.
Chuyện của Lục gia giờ đã không liên quan gì tới cậu, mỗi người đều có con
đường riêng của mình, cậu cũng còn việc phải làm, không nên để ý làm
loạn suy nghĩ thêm nữa.
Lục Ký Minh khải hoàn trở lại Bình Châu
điệu thấp hơn lúc đi rất nhiều, nếu tin tức không linh thông cũng sẽ
không biết hắn đã trở lại. Nhưng sau đó hắn ở Thuần Viên bốn phía tìm
kiếm, động tĩnh không nhỏ, Thẩm Lệnh Nghi ít nhiều cũng phát hiện ra,
gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, muốn biết an nguy của Thẩm
Phức.
Lúc Thẩm Phức về đến nhà, Thẩm Lệnh Nghi đã thay xong quần
áo, đang xỏ giày ở huyền quan, chuẩn bị tới Thuần Viên tìm cậu. Nàng
thấy Thẩm Phức đột nhiên trở về, sửng sốt một hồi lâu mới nhào đến, hết
niết tay cậu lại xem chân cậu, sợ cậu thiếu cánh tay thiếu cái chân nào. Chờ khi thấy tay chân đều đầy đủ hết, còn muốn vạch quần áo cậu ra xem
trên người có vết thương nào hay không.
Thẩm Phức vội vàng ngăn trở tay nàng, nói: "Không có việc gì! Em rất khỏe!"
Thẩm Lệnh Nghi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hai người ngồi xuống kể cho
nhau nghe những chuyện đã xảy ra từ lúc chia ly. Thẩm Phức nói trước,
lúc kể lại lược bỏ không ít chuyện lòng vong quanh co giữa mình với Lục
Ký Minh, cũng không phải chột dạ, mà là cậu cảm thấy chẳng có gì đáng để kể ra, tránh cho Thẩm Lệnh Nghi hỏi nhiều.
"Chuyện Tiểu A, chúng ta tính xem nên làm thế nào, nếu không cần thiết thì không cần quấy rầy Lục Ký Minh, Lục gia là nơi thị phi, dính vào rất khó thoát ra." Thẩm
Phức đau đầu mà nói.
Thẩm Lệnh Nghi biểu tình khó xử, nàng kể lại chuyện ngày ấy thử Vu Duy Hồng cho Thẩm Phức nghe: "Mưu đồ của gã rất
lớn, chắc sẽ không đơn giản chỉ dừng lại ở đây đâu."
Thẩm Phức đã sớm dự đoán được Vu Duy Hồng nói dối, đoán được gã ta hẳn là không phải người phía nam. Hiện giờ tình thế mình nằm ngoài sáng, Lục Trọng Sơn
cùng Chương Chấn Lộ đều đã chết, đối nghịch với Lục Ký Minh cũng chỉ có
Nghiêm Nhất Hải ở phía bắc.
Trong lúc nhất thời, hai người đều có hơi hết đường xoay xở.
"Đing ——"
Chuông cửa vang lên.
Thẩm Lệnh Nghi đã nhiều ngày không thấy khách lạ, lúc này chuông cửa vang
lên, cũng không biết là ai. Nàng đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa lại không có ai, Thẩm Phức còn đang nghi hoặc, nghe được giọng Thẩm Lệnh Nghi bén nhọn mà run rẩy: "Lại đây......Lại đây xem......Này, đây là cái
gì......"
Trong lòng Thẩm Phức trầm xuống, vội đi tới. Ngoài cửa trống không, không có
người, trên mặt đất đặt một phong thư phồng lên, bên trong còn có máu rỉ ra, tí tách tí tách, khiến người nhìn sởn tóc gáy. Cậu nắm tay đang run rẩy của Thẩm Lệnh Nghi, ngồi xuống, dùng ngón tay nắm một góc phong
thư, cầm lên.
"Vào trong đã." Cậu nói.
Phong thứ máu chảy
đầm đìa đặt trên mặt bàn, Thẩm Lệnh Nghi không dám đụng vào, Thẩm Phức
cẩn thận mà xé mở, nắm một góc nhẹ nhàng lắc, bên trong vậy mà rớt ra
ngón tay út, vết cắt gọn gàng, máu còn chảy đầy bên ngoài, hai người vừa thấy, đồng thời hít sâu một hơi.
"Không phải là......"
Thẩm Lệnh Nghi vội vàng che lại miệng mình, không dám nói tiếp nữa, sợ điều mình nói ra là sự thật.
Thẩm Phức cũng lạnh hết sống lưng, giả dụ Tiểu A còn toàn thân nguyên vẹn
khỏe mạnh, thì ý uy hiếp của Vu Duy Hồng cũng đã bộc lộ rõ ràng, chính
mình mới bước vào nhà, đồ vật liền ném tới cửa, nói vậy xem ra nhất cử
nhất động của cậu, Vu Duy Hồng cũng phái người nhìn chằm chằm. Xem ra
lần này, gã ta nhất định phải có được những thứ kia.
"Em phải quay lại Lục gia." Thẩm Phức nói.
"Không được!" Thẩm Lệnh Nghi không chút nghĩ ngợi, nắm ngược lại tay cậu,
quyết đoán mà nói, "Còn có biện pháp khác mà, chị sẽ hẹn gặp Vu Duy
Hồng......"
"Hiện tại không có biện pháp khác, người là dao thớt, ta là cá thịt, làm theo ý hắn trước đã."
Thẩm Lệnh Nghi ngồi phịch xuống sô pha, ngăn không được mà ảo não, ngày ấy
nàng không nên ép sát như vậy, hẳn là nên hạ mình xuống mới phải. Chắc
là bức cho Vu Duy Hồng nóng nảy, mới ra chiêu độc như vậy. Lòng bàn tay
hay mu bàn tay thì đều là thịt, tuy không phải quan hệ huyết thống,
nhưng Thẩm Phức cùng Tiểu A đều là người thân của nàng, từ ngày ấy tay
nắm tay chạy ra khỏi Dục Anh Đường, nàng liền ở trong lòng âm thầm phát
đặt lời thề, tuyệt không buông ra.
Nàng hít sâu một hơi, lau mặt, chống tay vịn sô pha đứng lên.
Thẩm Phức khẩn trương mà nhìn về phía nàng, sợ nàng sẽ nói ra câu liều mạng
với Vu Duy Hồng gì gì đó. Ai biết Thẩm Lệnh Nghi lại nói: "Chị sai người đi mua chút rau, xuống bếp làm đồ ăn ngon cho em."
Thẩm Phức nhất thời đứng hình, ngơ ngác mà nghiêng nghiêng đầu, không rõ nguyên do.
Thẩm Lệnh Nghi càng là lúc nhận được tin sốc, lại càng mạnh mẽ, không chỉ tự cổ vũ bản thân mà còn tiếp thêm can đảm cho Thẩm Phức: "Đều nấu món em
thích ăn, nhìn em xem, gầy đi rồi, mặc dù đao đặt trên cổ, cũng phải ăn
cho no......"
Nói xong lại cảm thấy chính mình nói lời xui xẻo, cau mày "Phi phi" hai tiếng.
Không bao lâu sau, Thẩm Lệnh Nghi tất bật trong phòng bếp, nấu đầy một bàn đồ ăn, đừng nói hai người ăn, có mà đủ cho người cả một bàn tiệc ăn no ấy
chứ. Thẩm Phức há miệng tập trung ăn. Chi phiếu cùng kim cương mà Lục Ký Minh đưa cậu đều đặt hết trên bàn, để Thẩm Lệnh Nghi giữ.
Thẩm
Lệnh Nghi thấy mấy thứ này, trong miệng cũng không có lời gì hay: "A,
Nam nhân, đều là một dạng giống nhau, lúc thì phủng người ta lên tận
trời cao, qua một lát là có thể dẫm người ta xuống đất. Hắn làm hại
chúng ta lo lắng hãi hùng thời gian dài như vậy, làm này làm kia, chút
tiền như này mà muốn xí xóa sao, nào có dễ như vậy, em đừng bởi vì những thứ này mà mềm lòng......"
Tay gắp đồ ăn của Thẩm Phức dừng một
chút, không chút để ý nói: "Đã biết, mau ăn đi, em cũng là nam nhân đấy, chị còn mắng cả em."
Thẩm Lệnh Nghi làm một bàn đồ ăn, chính
mình lại có chút nuốt không trôi, gác đũa, thở dài nói: "Vậy phải làm
sao bây giờ mới được......"
"Thấy một bước, đi một bước vậy." Thẩm Phức nói.
Mục tiêu của Vu Duy Hồng rất rõ ràng, chính là muốn những sổ sách thư từ
đút lót tuyển cử, nhưng những thứ đó quan trọng như vậy, để tìm ra được, Lục Ký Minh đã tốn rất nhiều công sức, còn suýt mất mạng, khẳng định là sẽ trông chừng kĩ lưỡng, hai bên đều không thể đắc tội tới, lần này,
Thẩm Phức cảm thấy chính mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lựa chọn duy nhất hiện tại của cậu chính là
trở về bên người Lục Ký Minh, ổn định Vu Duy Hồng, tránh cho gã tiếp tục làm thương tổn Tiểu A.
Một khi suy nghĩ cẩn thận, chỉ còn phương pháp duy nhất này, cũng không cần luôn mãi do dự nữa. Thẩm Phức ăn đến
bụng tròn xoe, lau miệng, đứng lên muốn đi, Thẩm Lệnh Nghi đương nhiên
không yên lòng, còn muốn giữ cậu thêm một lát, Thẩm Phức vỗ vỗ nàng, an
ủi nói: "Hiểm cảnh nào mà chúng ta chẳng trải qua rồi. Nếu Vu Duy Hồng
lại liên hệ chị, nhớ nói với em, em cũng muốn gặp gã ta một lần."
Mặc dù những lời an ủi như này đã nói ra không biết bao nhiều lần, nhưng
khác với những lần trước, lần này không hiểu sao Thẩm Phức cảm thấy nắm
chắc hơn nhiều, bên người Lục Ký Minh bây giờ đã không còn giống đầm
rồng hang hổ như trước nữa, so sánh ra, Vu Duy Hồng mới khiến người ta
ghê tởm.
Phàm là nói đến Bình Châu, không ai là không biết Thuần Viên.
Tốn của mấy đời chủ nhân vô số tiền bạc sửa chữa, ở trong miệng các bá
tánh, bên trong đình đài lầu các, tựa như tiên cảnh vậy. Hơn nữa người
cư trú ở đây không phú thì cũng quý, càng khiến cho Thuần Viên thêm
không ít đề tài bàn tán. Nghe nói Lục đại thiếu gia ở bên trong khắp nơi tìm kiếm, nói không chừng bên trong có bảo vật gì đó.
Vậy mà Thuần Viên hiện giờ đã bị Lục Ký Minh đào tung hết cả lên, nào còn dáng vẻ lúc trước nữa.
Hoa cỏ được người làm vườn chăm sóc tỉa tót gọn gàng hiện giờ ngã trái
ngiêng phải, nước trong hồ bị xả đi cũng không bơm lại, hố to khô cạn
giống như miệng rộng há to đen ngòm, lọt vào trong tầm mắt càng thêm ba
phần suy sụp hiu quạnh, bảy phần như ba.
Lục Ký Minh cũng không
thèm để ý, trong cảm nhận của hắn Thuần Viên chưa bao giờ là nhà cả,
càng không phải nơi gì vui vẻ, suy cho cùng cũng chỉ là khu vườn tráng
lệ huy hoàng mà thôi, trừ cái này ra, nơi này còn là phần mộ của mẹ hắn. Thư mà Nghiêm Du Ninh viết cho hắn, được hắn cẩn thận bảo quản trong
hộp đặt ở một bên, hắn không dám lại nhìn. Cũng không cần xem lại, mấy
lời ngắn ngủi, hắn đã ghi nhớ trong lòng.
Căn nhà to như vậy, lại tĩnh lặng hơn thường ngày rất nhiều.
Lục Trọng Sơn đã chết, tòa nhà thay đổi chủ nhân, chủ nhân mới vừa về đã
làm cho nơi nơi lộn xộn, trong nhà lòng người bất định, nhóm người hầu
tới tới lui lui đều rất vội vàng, mỗi người cảm thấy bất an.
Có
rất nhiều việc đang chờ Lục Ký Minh làm, đã tìm ra được thư từ sổ sách,
đây thật sự là một lưỡi dao sắc bén, nhưng phải dùng vào đâu cho thỏa
đáng, đặt vào đâu mới phát huy được tối đa công dụng, còn cần phải suy
nghĩ. Nghiêm Nhất Hải ăn nhục ở chỗ hắn, phỏng chừng lập tức sẽ dùng thủ đoạn mới, nói không chừng lại muốn tuyên chiến, ứng đối như thế nào,
cũng cần phải suy xét cho kỹ.
Nhưng hắn hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ.
Hắn lại từ trong tủ rượu lấy ra một ít rượu tay quý, chắc là Lục Trọng Sơn
nhiều năm cất chứa. Ngón tay hắn lướt qua bình rượu trong suốt, bình này đổ một chút, bình kia đổ một chút, trộn lẫn trong ly, màu sắc vẩn đục,
mùi rượu gay mũi. Lục Ký Minh giơ tay uống một hơi cạn sạch, sặc đến ho
dữ dội, sau đó lảo đảo hai bước, ngã vào sô pha.
Đèn chùm thủy tinh sáng trưng, trong tầm mắt mơ hồ của hắn trở thành một vầng sáng.
Hắn có đôi khi sẽ nghĩ, chờ sau khi những người đáng chết đều chết hết rồi, hắn sẽ làm gì đây. Trước kia rất ít khi nghĩ tới cái này, gần đây lại
thường xuyên nghĩ tới. Hắn không giống Thẩm Phức, có người nhà, có nơi
muốn đi, đến cuối cùng, chính hắn sẽ dừng chân ở nơi nào, nghĩ tới nghĩ
lui cũng không nghĩ ra cái kết quả.
Lục Ký Minh cảm thấy trong đầu mình rất choáng váng, một tay cầm ly rỗng,
một tay chống tay vịn sô pha đứng lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn ngã ra đất.
Đột nhiên, trên tay hắn trống rỗng, cái ly bị cầm đi, đột nhiên quay lại nhìn, mơ hồ thấy Thẩm Phức đứng dưới ánh sáng.
Lục Ký Minh đỡ bàn, miễn cưỡng đứng yên, híp mắt, ý đồ muốn nhìn rõ người
đang được ánh sáng bao phủ kia, nhưng khuôn mặt của người đó rất mơ hồ.
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: "Em không phải......"
Nơi này có cái gì
tốt đâu, lầu vàng gác tía nhưng lại là nhà giam đem người đang sống sờ
sờ tra tấn tới chết. Hắn cũng có gì tốt đâu, năm lần bảy lượt lâm vào
hiểm cảnh.
Người tới cũng không hỏi ý hắn muốn nói là gì, chỉ đặt ly một bên, đỡ cánh tay hắn, giúp hắn đứng vững.
Lục Ký Minh từ trong mũi rượu gay mũi ngửi được hương hoa nhài thoang thoảng.
Hắn rất thích mùi này, từ lần đầu tiên ngửi được đã thích, an thần tĩnh
tâm, tựa như mộng đẹp mềm mại nhất, như cái ôm ấp kiều diễm nhất. Hắn
trở tay bắt lấy đôi bàn tay đang đỡ hắn, lẩm bẩm tự nói: "Là em......"
Có người hỏi lại hắn: "Là ai?"
Lục Ký Minh không nói, chỉ lắc đầu, nắm tay càng thêm chặt.
"Đi cùng tôi đi," hắn nói, "Cùng tôi đi đến cùng."
__________________________
Cuộc chia ly của 2 anh kéo dài hẳn mấy tiếng đồng hồ luôn