Thời điểm Lục Ký Minh tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Hắn tự nhận bản thân tửu lượng tốt, uống đến là tàn nhẫn, nhìn thấy bên
ngoài ánh mặt trời chói chang như vậy, có vẻ đã giữa trưa. Hắn chống
giường ngồi dậy, gọi một tiếng, đẩy cửa tiến vào thế mà thật sự là Thẩm
Phức.
Lục Ký Minh đưa tay đỡ đầu đang đau như sắp vỡ ra, kêu mấy tiếng "ai da", cau mày nằm vật xuống giường.
Thẩm Phức một tay vén hết màn giường lên, để ánh ánh mặt trời chiếu thằng vào người Lục Ký Minh.
"Giữa trưa rồi đây này, mơ cái gì mà mơ."
Lúc sau, Lục Ký Minh cùng Thẩm Phức ngồi đối diện trên bàn ăn, ăn người ăn
trưa một người ăn sáng. Bởi vì tối qua uống say cho nên Lục Ký Minh có
chút nhớ không rõ lắm, trong ký ức một mảnh mơ hồ, chỉ nhớ mang máng
chính mình cuối cùng hỏi một câu gì đó, Thẩm Phức trả lời có trả lời hay không, trả lời cái gì, hoàn toàn không nhớ nổi.
Từ biệt ngày hôm qua giống như chưa từng xảy ra, thứ duy nhất có thể xác thực sự tồn tại của nó chính là chi phiếu cùng kim cương mà hắn đã đưa cậu.
Sau
khi tỉnh táo lại đầu óc Lục Ký Minh xoay chuyển rất nhanh, hắn lập tức
phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Em không tìm được em trai?"
Động
tác trên tay Thẩm Phức dừng lại, đầu cũng không ngẩng lên, nói trôi chảy đã lý do thoái thác hợp lý đã nghĩ ra từ sớm, vừa vặn mang theo nôn
nóng, thuận lý thành chương.
"Không phải em trai ruột của tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nửa tháng trước, trong nhà bị người lẻn vào, mất không ít tiền của, người cũng không thấy đâu nữa, vẫn luôn không có tin tức. Ngày hôm qua tôi trở về hỏi chị, vẫn không tin tức như cũ."
Thời gian mơ hồ không rõ, lời nói thật giả trộn lẫn, không thể để Lục Ký
Minh lần theo manh mối tìm được Vu Duy Hồng, chọc giận Vu Duy Hồng, cũng không thể không có lý do đứng đắn hợp lý để quay lại, bằng không Lục Ký Minh sẽ nghi ngờ.
Nghe cậu nói vậy, trong lòng Lục Ký Minh đại
khái cũng có tính toán. Cẩn thận nhớ lại, Thẩm gia đích xác còn có cậu
nhóc làm chân chạy vặt, mặt mũi trông như thế nào thì không nhớ rõ, chỉ
nhớ vóc người nhỏ nhỏ gầy gầy.
Lục Ký Minh như vậy nghĩ,
thấy trên mặt Thẩm Phức tràn đầy lo lắng, cho nên không nói ra, chỉ bảo: "Tôi gọi điện cho cảnh sát, bảo bọn họ chú ý tìm."
"Được, cảm ơn đại thiếu." Thẩm Phức nói.
Chuyện cần nói đều đã nói xong, cơm cũng ăn tới cuối bữa. Thẩm Phức trong lòng có hơi sốt ruột, cậu hình như đã không còn lý do gì để lưu lại đây nữa, trong lời nói của Lục Ký Minh đều là ý tứ việc công xử theo phép công,
hiện giờ mà muốn lấy được chút đồ vật quan trọng ứng phó Vu Duy Hồng,
quả thực là rất khó.
Đúng lúc này, Tần Nhạn bước vào nói với Lục Ký Minh: "Đại thiếu, có điện báo đến."
"Nơi nào điện báo?" Hắn hỏi.
Tần Nhạn liếc nhìn Thẩm Phức một cái, làm như không tiện nói, Lục Ký Minh hiểu rõ, nói với y: "Tôi đi xem."
Thẩm Phức biết lúc này có gấp cũng không được, lúc trước vẫn luôn nói phải
đi, lúc này đột nhiên lại vội vã muốn ở lại, không khỏi quá mức cố tình
đi. Cậu gác đũa, đứng lên, nói: "Vậy tôi về trước."
"Ăn cơm chiều xong rồi hẵng đi, tôi sai người mang yến tiệc của Phú Xuân Sơn Cư tới đây."
Mới nán lại ăn trưa, lại dự định nán lại cả buổi tối. Nhưng ngữ khí Lục Ký
Minh bình đạm, nghe không ra có gì khác thường, rất tự nhiên mà nói vậy, nói xong hắn liền lau tay, cùng Tần Nhạn đi xem điện báo. Thẩm Phức
nhìn nhìn bóng dáng hắn đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống, thong
thả ung dung mà tiếp tục ăn, cơm ở Thuần Viên thực sự ngon.
Lục
Trọng Sơn chết rồi, Lục Ký Minh cũng không tới ở chính viện, vẫn ở nơi
thường ở trước đây, cũng chính là tòa nhà lúc trước tổ chức hôn lễ. Nhà
ăn, phòng khách đều ở tầng một, tầng hai là phòng ngủ, hướng lên trên là thư phòng cùng thư viện. Thẩm Phức chán không thèm chết, giả vờ đi dạo, khắp nơi đi một vòng.
Người hầu ở Thuần Viên bị Lục Ký Minh cắt
giảm hơn nửa, không lâu trước đây Thuần Viên còn tấp nập kẻ ra người
vào, vậy mà hiện giờ nơi chốn càng lúc càng thưa thớt, ba tầng của tòa
nhà, cơ bản không ai, chỉ có vệ binh trước đứng thư phòng, bên trong mơ
hồ truyền ra tiếng nói chuyện, là Lục Ký Minh cùng Tần Nhạn.
Thẩm Phức bước chân nhẹ nhàng, không đợi vệ binh chú ý, bước chân xoay một phát đi vào thư viện.
Chỉ cần cậu không bước vào cấm địa, vệ binh cũng không đi quản cậu, thậm
chí còn phái người tới hỏi cậu, lúc đọc sách có muốn trà bánh hay không, dù sao thì ai cũng đều biết, Thẩm Phức là tâm can bảo bối của Lục đại
thiếu, lúc trước tạo thế lớn đến vậy, ai dám đắc tội Thẩm Phức cho được.
Thẩm Phức tùy ý chọn quyển sách mở ra, cũng không có tâm tư xem, cứ để như vậy, trong đầu không ngừng suy nghĩ việc khác.
Uớc chừng qua một hai giờ, tai Thẩm Phức giật giật, nghe được thư phòng đối diện có động tĩnh mở cửa, còn có tiếng Lục Ký Minh nói chuyện, tiếp
theo chính là tiếng cửa bị khóa lại.
Thẩm Phức nằm trên ghế mềm
mại, khoảnh khắc Lục Ký Minh mở cửa tiến vào liền nhắm mắt lại giả bộ
ngủ. Cậu nhắm mắt lại, nghe được tiếng Lục Ký Minh từng bước đi vào thư
viện.
Trong thư viện đều là tủ gỗ lớn đựng sách cao tới trần nhà, phần lớn sách ở đây đều là mới tinh, Lục Trọng Sơn là lão già quê mùa
không biết chữ, cho nên sách ở đây chủ yếu là để làm màu thôi.
Lục Ký Minh đi tìm cậu, đi một vòng qua tủ sách, tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh cậu.
Thẩm Phức vốn đã chuẩn bị tốt dáng vẻ bị đánh thức, ai biết Lục Ký Minh chỉ
đứng bên cạnh không nói lời nào. Qua một lát, trên mặt có xúc cảm nhẹ
như lông chim, hẳn là ngón tay Lục Ký Minh. Thẩm Phức cảm giác được ngón tay kia đầu tiên là chạm vào trán, sau đó là mí mắt, tiếp theo dọc theo sống mũi đi xuống dừng ở trên môi.
Ngón tay kia rất nhẹ nhàng, như có như không cọ qua viền môi, sau đó chọc chọc lên môi, để hàm răng cậu lộ ra một chút.
Thẩm Phức không giả vờ ngủ nổi nữa, đều do Lục Ký Minh ở chỗ này lén lút sờ
tới sờ lui, không chỉ có trên mặt bị hắn đụng vào ngứa mà cả người cậu
cũng không được tự nhiên.
Thẩm Phức càng lúc càng bạo, há miệng cắn cắn ngón tay Lục Ký Minh, mở mắt
ra trừng hắn. Cậu ngồi dậy, Lục Ký Minh thì dựa bên cửa sổ, ngón tay bị
cắn cũng không rút lại, ngược lại còn đưa ngón tay thăm dò nhiều hơn
trong miệng Thẩm Phức, ngón tay đè lên trên mặt lưỡi, câu lấy hàm răng
cậu.
Thẩm Phức cả người chìm vào trong ghế, đầu ngón chân trong
giày cuộn tròn lại, lưỡi cuốn lấy ngón trỏ của Lục Ký Minh, đầu lưỡi mềm mại chạm vào vết chai sần trên khớp ngón tay hắn. Cậu giương mắt lên
vừa lúc nhìn thấy, Lục Ký Minh dựa vào cửa sổ, cả người thì có vẻ thả
lỏng nhưng ánh mắt lại đen kịt khiến cho người thấy không khỏi rùng
mình.
Lục Ký Minh vươn tay còn lại nhéo cằm Thẩm Phức, ngón trỏ
vẫn còn trong khoang miệng, lại duỗi thêm một ngón tay nữa vào, giống
như chơi trò đuổi bắt với đầu lưỡi mềm mại trong khoang miệng ấm nóng
của Thẩm Phức vậy. Thẩm Phức ngậm miệng lại hung hăng mà cắn một ngụm
khiến cho Lục Ký Minh hít một hơi, nhẹ nhàng rút ngón tay ướt át ra.
Thẩm Phức còn chưa kịp nói gì, Lục Kí Minh đã cúi người xuống chặn miệng cậu.
Công phu miệng lưỡi của Lục đại thiếu gia lợi hại, hơn nữa càng ngày càng
tiến bộ, hôn đến độ Thẩm Phức mặt đỏ tai hồng, khẽ ưỡn lưng, ở trên ghế
nằm không được mà ngồi cũng không xong, hệt như con cá thiếu oxy.
Thừa dịp hai đôi môi tách ra, Thẩm Phức thở hổn hển nói: "Mới ban ngày đã tuyên dâm."
"Ác nhân trước cáo trạng, em cũng không nhìn xem mình đang đọc loại sách gì." Lục Ký Minh cười nói.
Thẩm Phức lúc này mới cầm lấy cuốn sách kia đã sớm bị ném ở bên cạnh lên
nhìn kỹ, tên là 《 dương họa chỉ nam 》, vừa lật mở ra, bên trong tất cả
đều là tranh vẽ người mẫu khỏa thân. Mấy năm gần đây, mấy loại tranh vẽ
như này cũng nhận về khá nhiều gạch đá, Thẩm Phức không hiểu thể loại
này, vội vàng đặt sách sang một bên, lầu bầu một câu: "Chỉ có người đầu
óc đen tối mới thấy thứ này không trong sáng thôi."
Lục Ký Minh nhặt sách kia lên, lật xem như thật: "Thì ra em cũng có hứng thú với tranh Tây sao."
Thẩm Phức "xùy" một tiếng, đẩy tay hắn ra, từ trên ghế sa lon đứng dậy hỏi:
"Tôi đói bụng rồi, yến tiệc Phú Xuân Sơn Cư anh nói trước đó đâu."
Lục Ký Minh nói chuyện giữ lời, yến hội thật sự đã sai người mang tới, bày
một bàn đầy món rực rỡ muôn màu, tuy Thẩm Phức mấy bữa gần đây đều ăn
rất thỏa mãn, nhưng nhìn một bàn đồ ăn như vật cũng không khỏi gợi lên
cảm giác thèm ăn. Cậu thích ăn thịt thỏ, Lục Ký Minh liền cố ý dặn mang
tới nhiều chút, xông khói có, cay cũng có. Cậu thích ăn ngọt, điểm tâm
liền tất cả đều là đồ ngọt, còn sợ cậu không đủ thỏa mãn cho nên sai
người mang tới rất nhiều.
Thẩm Phức ăn đến cả bụng tròn vo, chưa đã thèm mà gác đũa xuống, cảm giác đi không nổi nữa.
Rất hợp tình hợp lý, Lục Ký Minh nói: "Trước tiêu thực đã rồi hãy về."
Nói là tiêu thực, chẳng qua chính là ngồi hóng gió. Lục Ký Minh ở bên cạnh
bàn luyện chữ theo mẫu, thấy Thẩm Phức không có việc gì làm, liền lấy
cho cậu một vại thuốc lá, còn có vụn hoa nhài đã phơi tốt, để Thẩm Phức
cuốn thuốc lá cho hắn, Thẩm Phức sao cũng được, thong thả ung dung ngồi
cuốn.
Không bao lâu sau, trăng cũng đã lên giữa trời, Lục Ký Minh lại nói thêm: "Muộn như vậy rồi, ngủ lại đi."
Tuy đây vốn là điều Thẩm Phức cầu còn không được, nhưng cũng cảm thấy kỳ kỳ quái quái, một lời khó diễn đạt. Cậu nửa vui đùa nửa nghiêm túc mà nói: "Sao vậy, đại thiếu không bỏ được tôi sao?"
Lục Ký Minh cũng nửa đùa nửa thật mà trả lời: "Đúng vậy."
Còn không phải sao, Lục Ký Minh đã dần dần quen với việc lúc ngủ bên cạnh
có người nào đó rồi, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng đã quen mùi hoa nhài, trong lúc nhất thời không có, thật đúng là không quen. Trước khi gặp
được Thẩm Phức, cũng không phải chưa từng lăn lộn cùng người khác, nhưng tất cả đều không giống như hiện tại, hai người đã có hiểu biết nhất
định về đối phương, lại cùng nhau trải qua sinh tử, cho nên cảm giác đã
không còn giống những lần trước nữa.
Lục Ký Minh trả lời dứt khoát, nhưng Thẩm Phức nhất thời không biết nói gì, cứ ỡm ờ, cuối cùng vẫn ở lại qua đêm.
Thật kỳ quái nha, Thẩm Phức càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Vốn dĩ hai người bọn họ đều có tham vọng riêng của mình, đều có việc muốn
nhờ đối phương, cho nên người tới ta đi, hết thảy thuận lý thành chương, người ôn nhu như nước, ta nhu tình mật ý, tay cũng nắm qua, hôn cũng
hôn rồi, cũng không cần song phương chịu trách nhiệm với nhau, thế nhưng hiện giờ lại cảm thấy kỳ quái.
Tắt đèn rồi, trong bóng đêm, hai
người vai sát vai nằm thẳng ở trên giường, nghe hô hấp của đối phương,
Thẩm Phức bất ngờ hỏi: "Vết thương đã lành chưa?"
Lục Ký Minh nói: "Đã lành hết rồi, không tin em sờ thử xem."
Thẩm Phức một chút cũng không có ý tứ muốn sờ, Lục Ký Minh lại bắt lấy tay
cậu, vói tay vào trong quần áo của bản thân hắn. Mấy vòng băng vải quấn
lúc ban đầu đã được tháo bỏ, chỉ còn lại một lớp băng gạc. Lục Ký Minh
dứt khoát kéo lớp băng gạc kia xuống, cầm tay Thẩm Phức sờ lên.
Thẩm Phức nằm nghiêng, động tác nhẹ nhàng, miệng vết thương đã kết vảy, dài
chừng 10 cm, sờ lên cảm giác gồ ghề. Thẩm Phức nhẹ nhàng mà sờ lên lớp
vảy kia, nhớ rõ, đây là do cậu đâm vào. Bụng Lục Ký Minh dưới động tác
nhẹ nhàng của cậu run lên một cái, Thẩm Phức vội rụt tay về, hỏi: "Còn
đau sao?"
"Ngứa," Lục Ký Minh nói, "Ngứa thật đó, em gãi cho tôi chút đi."
Miệng vết thương kết vảy, đương nhiên là ngứa, ngứa đến tận xương tủy.
Qua một hồi lâu, nghe được hô hấp của Lục Ký Minh dần ổn định, Thẩm Phức
lẳng lặng mà mở mắt ra, nhẹ nhàng mà xoay người xuống giường, không phát ra một chút thanh âm nào. Ánh trăng như nước, chiếu vào sàn nhà bằng
gỗ, Thẩm Phức bước chân nhẹ nhàng, giống như mèo nhỏ lách ra khỏi phòng.
Trên giường phía sau cậu, Lục Ký Minh lẽ ra đã ngủ say rồi cũng mở mắt ra.