Nhưng mà âm thanh nghị luận thanh chung
quanh cũng không vì Lục Minh Tư hỏng mất mà dừng lại, giống như việc bọn họ lúc trước cũng sẽ không vì Lục Úy Lam bất lực mà ngừng biểu
lộ ác ý của mình. Lục Minh Tư lại chưa từng trải qua ác ý trắng
trợn như thế, so với tình trạng hiện giờ thì những việc Lục Úy Lam ở đời trước dường như đều chỉ là mèo cào gãi ngứa mà
thôi.
Cảm giác nhục nhã mãnh liệt bao phủ gã, như thể
mình đang trần trụi bại lộ trước tầm mắt của quần chúng, Lục
Minh Tư bất lực nhìn về phía Lục Hiếu Chi, hy vọng có thể nhận được
giúp đỡ.
Nhưng lúc này Lục Hiếu Chi đã từ tiếng nghị luận chung quanh mà hiểu ra đại khái sự tình, biết tai họa này vẫn là do Lục
Minh Tư gây ra, hơn nữa Trình Nhiên còn té xỉu, ông làm gì có tâm
tình để ý tới Lục Minh Tư, trực tiếp gọi cho bác sĩ, dìu Trình Nhiên về lại bệnh viện, lưu lại một mình Lục Minh Tư đã mất đi năng lực
tự hỏi mà phát ngốc tại chỗ.
Mãi đến khi Lục Hành Chỉ tới nơi, Lục Minh Tư mới giật mình tỉnh lại, “Anh, em không biết tại sao chuyện
lại như vậy, em không có làm gì cả.”
Lục Hành Chỉ cau mày cố nén dục vọng muốn tránh đi, trực tiếp hỏi, “Mẹ thế nào rồi?”
Lục Minh Tư lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, gã chỉ biết lúc nãy Trình
Nhiên té xỉu, sau đó đại não liền lộn xộn, đầy đầu đều là suy nghĩ
về sau nên làm cái gì bây giờ, phải giải quyết cục diện hiện tại như
thế nào, hoàn toàn không có suy xét đến tình huống của Trình Nhiên.
Lục Hành Chỉ cũng không tiếp tục truy vấn, “Em theo Lưu Phong trở về trước đi, có việc gì anh sẽ gọi cho em.”
Nghe thấy lời này, Lục Minh Tư nhẹ nhàng thở ra, đi theo tài xế rời khỏi
nơi này. Cho đến khi ngồi trên xe, những ánh mắt tràn ngập ác ý kia
mới thoáng bị chặn ở bên ngoài, gã lấy di động ra, lướt xem video
trên hot search.
Sau khi xem hếti video, ngón tay gã vì dùng sức
quá độ mà trắng bệch, “Lục Úy Lam!” Gã oán hận nghiên răng thốt ra tên này, cứ như thể chỉ có làm thế mới giảm bớt cảm giác nhục
nhã không xong vừa mới thoát ra kia.
Tài xế thông qua kính
chiếu hậu liếc mắt nhìn Lục Minh Tư một cái không nói gì. Video kia
hắn cũng đã xem qua rồi, góc độ quay chụp video vô cùng kỳ quái,
bất quá có thể khẳng định video nàytuyệt đối không phải do Lục Úy Lam
quay.
“Nhìn cái gì!? Lái xe đi!” Lục Minh Tư lúc này vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác, nhận thấy liếc mắt nhìn mình
liền trực tiếp mở miệng răn dạy.
Tài xế không nói gì chỉ quẹo
phải, chậm rãi dừng xe ở ven đường, “Lục nhị thiếu, xuống xe đi! Tôi
đột nhiên có việc nên không thể chở cậu được.”
Trên mặt Lục Minh Tư lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, “Anh nói cái gì?!”
“Tôi nói là cậu mau xuống xe đi!” Thanh âm tài xế lạnh băng, biểu tình thập phần không kiên nhẫn.
Máu Lục Minh Tư lập tức dồn hết lên não, vừa nãy bị người dưng nhục nhã còn chưa tính, không ngờ chỉ một tài xế trong nhà cũng dám nói thế với gã, “Anh là cái thá gì? Dám nói chuyện với tôi như vậy
à! Anh tôi đã kêu anh đưa tôi về nhà đấy! Ngày thường tiền lương Lục gia đưa anh đều cho chó ăn hết rồi sao…”
Nhưng Lục Minh Tư còn chưa phát tiết xong cơn tức, tài xế ngồi ở ghế lái trực
tiếp tháo dây an toàn, đi đến ghế sau, duỗi tay xách người ra khỏi
xe rồi tùy tay ném vào ven đường, “Cậu mẹ nó lại là cái thá gì? Cũng dám coi ông đây là tài xế à? Đừng tưởng cậu được kêu
Lục Hành Chỉ một tiếng anh trai liền tự cho mình là Lục nhị
thiếu! Cút mau, chỉ tổ làm dơ xe của ông đây!”
Nói xong, tài xế xoay người lên xe, sau đó đạp mạnh chân chân ga đi mất, lưu lại Lục
Minh Tư trợn mắt há hốc mồm tại chỗ. Chờ đến khi lấy lại được tinh
thần, xe đã sớm không còn thấy, cơn tức liên tiếp khiến gã thiếu
chút nữa òa khóc, không chút nghĩ ngợi móc di động ra gọi cho Lục
Hành Chỉ, kết quả màn hình lại biểu hiện đối phương đang bận.
Chỗ Lục Minh Tư bị ném xuống trùng hợp lầ khu dân cư đông đúc, một màn
vừa rồi đều bị người ta thấy hết, hơn nữa càng ngày càng có nhiều
người xông tới. Lục Minh Tư đầy đầu là mồ hôi lạnh, chờ điện thoại thật vất vả kết nối với bên kia, gã còn chưa kịp khóc lóc kể lể
chuyện tài xế không xứng chức, thanh âm lạnh lùng của Lục Hành Chỉ đã truyền đến, “Anh đã gọi tài xế trong nhà đi đón em rồi. Em cứ
thành thật ở yên tại chỗ, đừng chọc thêm phiền toái cho anh
nữa!”
“Anh, người tài xế lúc nãy……”
“Hắn tên là Lưu Phong, người cầm quyền đời sau của Lưu gia.” Nói xong, lập tức cắt đứt cuộc gọi.
Lục Minh Tư ngây ngốc tại chỗ, gã đương nhiên biết Lưu gia, thế lực của
họ tập trung ở kinh đô chứ không phải thành phố này. Nhưng vì
sao người Lưu gia sẽ cùng xuất hiện với Lục Hành Chỉ? Nhưng khi hồi tưởng một chút, Lục Hành Chỉ dường như cũng chưa bao giờ nói Lưu
Phong là tài xế, chỉ có mình tự gã cho là vậy.
Cẩn thận
nhớ lại ký ức đời trước, gã lúc này đang bị Lục Úy Lam trêu cợt đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không chú ý đến Lục Hành Chỉ đang làm gì,
nhưng hình như Lục Hành Chỉ có nói làm một bút mua bán lớn. Chẳng lẽ hôm nay, Lục Hành Chỉ đang nói chuyện sinh ý với Lưu Phong, vừa lúc thấy được video hot search nên Lưu Phong liền theo hắn lại đây?
Lục Minh Tư đoán cũng không sai, Lưu Phong thập phần thích hóng hớt náo
nhiệt, chuyện này phát sinh khi hắn đang ở cạnh Lục Hành Chỉ, giả vờ quan tâm nhưng thật chất chỉ muốn đi hóng chuyện, Lục Hành
Chỉ cự tuyệt không có kết quả, chỉ có thể mang người đi cùng. Hắn biết Lục Hiếu Chi tuyệt đối không muốn Lưu Phong nhìn đến bộ dáng chật vật
của bọn họ nên sau khi cân nhắc liền để người kia chở Lục Minh Tư về, nhưng ai ngờ Lục Minh Tư tinh thần hoảng hốt trực tiếp xem Lưu
Phong thành tài xế Lục gia.
Lưu Phong này xác thật có thiên phú
thương nghiệp, nhưng tính cách hắn thập phần tùy ý, có chút giống Lục Úy Lam hành sự quái đản. Từ đó suy ra, trận mua bán này của
Lục Hành Chỉ sợ là không dễ dàng đạt thành như thế nữa.
Lục
Minh Tư cũng ý thức được điểm này, gã thậm chí còn có trực giác mãnh
liệt rằng đợt mua bán này của Lục Hành Chỉ rất có khả năng sẽ trở
thành bước ngoặt dẫn Lục gia một bước lên trời, hoặc là một đường
trượt xuống dốc. Chẳng lẽ gã thật sự là Thiên Sát Cô Tinh sao? Nếu
Lục Hiếu Chi biết chuyện này……
“Đó là Túc…… Lục Minh Tư à?” Khi Lục
Minh Tư hoảng hốt hết sức, một thanh âm hơi quen tai truyền đến, gã
ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một đám gương mặt quen mắt của chiến
đội SGL. Ngay lập tức, mặt Lục Minh Tư nóng rát đến đỏ bừng như
muốn lập tức đào cái lỗ chui xuống đất
“Đúng thật kìa. Đội trưởng, chúng ta có cần qua đó không?” Tiếng dò hỏi truyền đến.
Túc Minh Ca nhíu mày, cuối cùng vẫn đi qua. Những người khác trong
chiến đội SGL chiến đội thấy thế cũng bước theo, sau đó đồng thời
dừng chân cách mấy mét vô cùng xa cách.
Cuối cùng đi lên đi chỉ có một mình Túc Minh Ca, anh đứng bên cạnh Lục Minh Tư, “Để tôi kêu xe giúp cậu.”
“Không cần!” Lục Minh Tư nhanh chóng đứng lên, “Anh của tôi đã kêu tài xế trong nhà tới đón tôi rồi.”
Nghe thấy lời này, mọi người SGL đồng thời trầm mặc, bọn họ chỉ mới vừa
xuống máy bay thôi. Vì thắng giải đấu nên ngay lập tức đi dạo một
vòng tìm đồ ăn, dọc đường đi đều hưng phấn thảo luận trận đấu nên còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Túc Minh Ca nghe thấy thì cũng không nói gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi, rồi lại bị Lục Minh Tư ở phía sau gọi lại.
“Có thể cho tôi mượn áo khoác được không?” Lục Minh Tư nói liền vươn
tay, gã đã quen với việc trước giờ Túc Minh Ca chưa từng cự tuyệt
bất luận yêu cầu gì của gã.
Nhưng lúc này đây, Túc Minh Ca lại lắc lắc đầu, “Trời cũng không lạnh lắm.”
Lục Minh Tư ngây ngốc, đơ người tại chỗ. Túc Minh Ca vậy mà lại cự tuyệt, hơn nữa còn lấy cái cớ kỳ quái như thế.
Lục Vực đứng phía sau nhịn không được phì cười, vội vàng giải thích,
“Minh Tư cậu đừng có để ý, áo khoác kia là do em trai tóc xanh mua
cho hắn. Minh Ca liền xem nó như bảo bối, hận không thể mỗi ngày cung phụng, thậm chí còn không cho bọn tôi chạm vào chút nào.”
Đồng đội bên cạnh chọt chọt Lục Vực đang nói chuyện, ý bảo hắn câm miệng đi. Giải thích như vậy thì khỏi giải thích luôn cho rồi, chẳng
phải là đang hung hăng cắm một đao vào miệng vết của người ta à?
Ai ngờ Lục Vực trước giờ luôn biết nhìn tâm trạng người khác
giờ lại như không biết gì, vẫn tiếp tục nói, “Lúc nãy vừa
xuống máy bay cái tên này liền nói phải về nhà nấu cơm cho em
trai tóc xanh, may mà có chúng tôi hợp lực lôi kéo đi ăn. Cậu
cũng đừng để ý, đội trưởng trước kia cũng đối với cậu như
thế mà đúng không?”
Đến đây, Túc Minh Ca đã thấy Lục Vực có chỗ không thích hợp, Lục Vực mở di động lên, ý bảo mọi người xem hot search.
Lục Minh Tư thấy thế liền cắn răng, trong lòng nghẹn khuất đồng thời lại
nhiều thêm một tia oán hận với Túc Minh Ca, oán hận anh vì sao
thái độ lại chuyển biến nhanh chóng như thế. Nhưng khi thấy những
người khác cũng móc di động ra thì ý thức được tình huống không đúng,
vội vàng mở miệng, “Tôi biết mấy anh thi đấu không thuận lợi, không cần nản lòng. Nhân sinh ai mà chẳng gặp khốn cảnh, sang năm mọi người
cứ nỗ lực hơn đi.”
Một câu nói xong, mọi người SGL ngay cả di
động cũng không nhìn, sôi nổi kinh ngạc nhìn về phía Lục Minh Tư. Trận
thi đấu của bọn họ thật ra không hề không thuận lợi như Lục Minh
Tư nói mà một đường như được gắn thêm buff may mắn, từ rút thăm đến
thi đấu đều dị thường thuận lợi, trực tiếp tiến vào trận chung kết
toàn quốc, qua mấy ngày nữa là bắt đầu tranhgiải quán quân luôn
rồi.
Lục Minh Tư một lòng muốn thoát khỏi cảnh tượng xấu hổ này
không nhận thấy được vẻ mặt không đúng của đám người SGL, tiếp tục
nói, “Tài xế nhà tôi tới rồi, tôi đi trước đây.” Nói xong, người liền
đi về phía chiếc xa đang đậu ở ven đường.
Mọi người SGL
nhìn gã nhanh chóng mở cửa rồi lên xe, đang muốn thu hồi ánh mắt,
lại thấy cửa xe kia lại mở ra, Lục Minh Tư bị ném ra từ bên trong,
đồng thời còn có tiếng kêu to.
“Vợ lại nôn nghén sao? Người điên kia đâu, tôi muốn đến đánh chết cậu ta!”
Cũng may vào lúc này, lại thêm một chiếc xe ngừng ở ven đường, có một
người từ trên xe xuống, Lục Minh Tư nhìn thấy gương mặt quen thuộc
liền vội vàng chật vật chui vào trong xe, xe cũng chậm rời đi.
Quần chúng vây xem chung quanh: “……”
Đám người SGL đã chứng kiến toàn bộ quá trình: “……”
Cuối cùng, vẫn là tiếng chuông di động của Túc Minh Ca đánh gãy mọi người
đang ngây người, Túc Minh Ca nhận điện thoại, bởi vì chung quanh quá
mức yên tĩnh, mọi người SGL cũng nghe được thanh âm vui sướng của Lục
Úy Lam, “Anh ơi! Em trúng thưởng rồi. Ba trăm vạn lận đó, chúng ta
mở trại nuôi heo đi!”
Mọi người: ???
Túc Minh Ca cũng là vẻ mặt ngây ngốc, “Thưởng gì cơ?”
Thanh âm vui không kiềm nổi của Lục Úy Lam lại truyền đến, “Lúc về nhà đi ngang qua một chỗ bán vé số, sau đó thuận tay mua một tờ
là trúng thưởng.”
“Oa! Úy Lam trúng vé số!”
“300 vạn!”
“Tôi biết rồi! Sở dĩ lần này chúng ta thuận lợi như vậy chắc chắn vì có Úy Lam làm linh vật!”