Vấn đề hai anh em Ninh gia có thể nhìn thấy thì tất nhiên cư dân mạng cũng sẽ không để sót. Ninh Hinh Thần đột nhiên bùng nổ quấy rầy
tiết tấu của ba người Lục gia, cũng khiến mọi người ý thức được,
người có quyền lên tiếng nhất trong việc này kỳ thật là Ninh Hinh
Thần. Lúc Ninh Hinh Thần biểu lộ cảm xúc áp lực mãnh liệt, người
chân chính chột dạ tất nhiên sẽ có phản ứng nhất định.
Đương
nhiên, không phải ai cũng tán thành với hành động đơn thuần dựa
vào biểu tình mà kết luận này. Dù sao trạng thái lúc ấy của
Ninh Hinh Thần xác thật có chút dọa người, hơn nữa người bình thường
sẽ theo bản năng bài xích cái lời nói chẳng khác gì nguyền
rủa kia. Bởi vậy, các loại suy đoán và luận cứ ở trên mạng xuất hiện ùn ùn không dứt, nhưng có thể dự kiến sẽ có ít người ở trên mạng
bôi đen Lục Úy Lam hơn.
“Không nói chuyện khác chỉ thấy nụ cười của Lục Úy Lam kia, tôi tin cậu ta không phải người lái xe.”
“Là ảo giác của tôi sao? Tôi có cảm giác lúc trước Ninh muội tử thật sự có luẩn quẩn trong lòng ấy.”
“Phản ứng của người Lục gia thật ra cũng rất bình thường có được không, đừng có suy diễn quá mức.”
“Mặc kệ nói như thế nào thì Lục gia cũng đều dùng tiền giải quyết chuyện
này, ai là hung thủ cũng không còn quan trọng nữa rồi.”
“Sao lại không quan trọng, hung phạm là ai khác biệt rất lớn được chưa?”
“Đại khái đây là lời tốt nhất mà tôi nghe được hôm nay đấy. Làm sao
bây giờ!? Mấy lời này quả thật chọt trúng tim tôi rồi, hung
thủ không có khả năng nói những lời đó chứ!”
“Tôi không
tin cả ba người Lục gia đều nói dối hết. Vẫn là câu nói kia, trừ khi
nói có sách mách có chứng, bằng không Lục Úy Lam chính là hung
thủ!”
“Nếu người đâm không phải Lục Úy Lam vậy thì tôi sẽ phát sóng trực tiếp đứng chổng ngược ăn vách tường!”
“……”
Trên mạng hết sức náo nhiệt, mà Tiểu Thất sau khi thu hoạch một tin tức tốt
liền cảm thấy mỹ mãn công thành lui thân. Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cốt truyện đã thành công đẩy mạnh đến yến hội sinh nhật vào
tháng sau. Từ giờ đến đó, cậu muốn tận tình hưởng thụ kiếp sống
nuôi cá trồng rau của mình.
Nhìn trên mạng nhiệt liệt thảo luận, Tiểu Thất “òa” một tiếng, suy nghĩ sao người kia khẩu vị nặng như thế mà ăn luôn cả tường, thế nhưng cậu thật sự rất tò mò
muốn hóng chuyện đó.
【Hòm thư nhỏ, video như thế nào rồi? Sao còn chưa có động tĩnh gì vậy? 】
【 Đang lên men, không chừng rất mau liền có thể xông lên hot search! 】
6362 rốt cuộc cũng làm xong việc nên phi thường hưng phấn, hoàn
toàn quên mình thật ra là hệ thống thế thân luôn.
【 Chúng ta là thế thân ~ chúng ta là thế thân ~ chúng ta sẽ làm việc của thế thân ~】
Tiểu Thất vui sướng ngâm nga, 6362 cũng bị cảm nhiễm mà hát theo.
Tổ đội một người một hệ thống vui sướng ca hát, hiển nhiên xem nhẹ
chấp nhất của người Lục gia, thật vất vả lắm mới gặp được Lục Úy
Lam, Lục gia sao có thể dễ dàng thả cậu đi. Nghe thấy tiếng gọi từ
phía sau, Tiểu Thất chỉ có thể cứng ngắc đè ép ý cười trên mặt
xuống, lúc quay đầu lại đã là vẻ mặt trầm trọng rồi.
“Lam Lam, con dọn ra ngoài sao? Có quen chỗ chưa?” Trình Nhiên vẫn mang ngữ khí nhất quán ôn nhu.
Lục Úy Lam há miệng thở dốc, tựa hồ muốn kêu “mẹ”, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc “ừ” một tiếng.
Lục Hiếu Chi nặng nề hừ lạnh, “Chỉ mong mày vẫn luôn có cái cốt khí này.”
Hiển nhiên hành động hôm nay của Lục Úy Lam đã hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của ông, khiến Lục Hiếu Chi vô cùng tức giận. thậm
chí cũng không kêu Lục Úy Lam về Lục gia như trước nữa.
Lục Minh
Tư lại nghe ra được thâm ý từ lời của Lục Hiếu Chi. Nếu gã đoán
không sai, Lục Hiếu Chi hẳn có đường lui, cho dù Lục Úy Lam phải rời
khỏi Lục gia thì ông ta cũng chuẩn bị cách khác để giải quyết cái gọi là đổi mệnh này. Như vậy, gã chỉ cần mau chóng thúc đẩy Lục Úy Lam
cùng Lục gia quyết liệt là được.
Nhóm chủ bá vốn tưởng rằng
sự kiện này sẽ không có thêm đề tài nóng gì nữa thấy thế sôi nổi vực dậy tinh thần đến gần Lục gia và Lục Úy Lam, không buông tha
bất luận khả năng cọ nhiệt nào.
“Úy Lam, bên ngoài cũng không
thoải mái như ở nhà đâu. Nếu em không muốn nhìn mặt anh thì anh
sẽ dọn ra ở ngoài, dù sao lúc trướcgiờ anh cũng quen ở một
mình mà.” Lục Minh Tư chủ động rơi vào thế yếu vì gã biết, việc
này sẽ càng kích khởi cảm xúc phản nghịch của Lục Úy Lam.
Lục
Minh Tư đoán không sai, Lục Úy Lam cười lạnh đầy trào phúng với
gã, lại giơ ngón giữa lên, thái độ kiêu ngạo trước sau như một,
“Không cần anh lo lắng, tôi cũng không phải cô nhi. Ở nhà còn có ca ca mua que cay cho tôi.”
Lục Minh Tư tươi cười cứng đờ, ý
thức được lời nói lúc nãy của mình không ổn, bất quá nghĩ đến việc
Túc Minh Ca rất mau cũng sẽ một đường bại trận, điên cuồng bị người
ta diss nên cũng không định cứu bổ lời lúc nãy.
“Một ít
que cay đã thu mua được mày, thật phí công Lục gia nuôi dưỡng mày
hai mươi năm!” Lục Hiếu Chi đánh gãy đối thoại của hai người, “Nếu
mày còn chút lương tâm thì đừng khiến mẹ mầy phải đau buồn
nữa. Tiệc sinh nhật tháng sau hẵng trở về, trong khoảng thời gian này ngẫm cho kỹ lại đi.”
Lúc ba người Lục gia đang dây dưa với Lục Úy Lam một video trên mạng đã nhanh chóng xông lên hot search.
Người đăng video tự xưng là lúc làm người giúp việc ở Lục gia
đã quay được, nhưng lúc trước vì có nhiều băn khoăn nên vẫn chưa công bố. Hôm nay nhìn thấy tất cả ở phòng phát sóng trực
tiếp nên mới quyết định đăng đoạn video này, nếu không lương tâm sẽ khó lòng an ổn.
Võng hữu ôm sợ bỏ sót dưa để ăn nên nhanh chóng nhấn mở video, sau đó liền thấy được một đoạn đối thoại của
người Lục gia khi tụ tập ở trên bàn ăn cơm. Ban đầu, mọi người còn
có thể trêu chọc một chút buổi cơm trưa của nhà có tiền, nhưng theo
diễn tiến của cuộc đối thoại, một trận dưa kinh thiên động địa
ập xuống. Đầu tiên là Lục Minh Tư tự mình thừa nhận bản thân lái xe Lục Úy Lam đụng vào người khác, tiếp theo chính là vợ chồng Lục gia
tạo áp lực bức bách Lục Úy Lam đâm lao phải theo lao mà cõng nồi
giùm Lục Minh Tư. Video quay đến đoạn Lục Úy Lam về phòng ngủ mới
chấm dứt, nhưng ngay lập tức đã đánh vào mặt cư dân mạng.
“Nhất thời không biết nên giật mình vì độ vô sỉ của người Lục gia
hay là nên kinh ngạc cảm thán kỹ thuật diễn của bọn họ nữa.”
“Sự thật chứng minh, thân sinh luôn cao hơn nhận nuôi.”
“Lục gia nuôi Lục Úy Lam hai mươi năm, có cõng cái nồi cũng đáng thôi mà.”
“Lầu trên còn tam quan không vậy? Lục gia nuôi Lục Úy Lam, vậy Túc gia không có nuôiLục Minh Tư à?”
“Ngẫm lại Lục Minh Tư vừa nãy một bộ ép dạ cầu toàn mà nói coi như người là
do hắn đâm, tôi thật muốn ói luôn. Quá kinh tởm!”
Ba người
Lục gia chưa kịp xem di động nên cũng không biết tình huống trên
mạng, đặc biệt là Lục Minh Tư thấy mục đích của mình đã đạt thành,
trong lòng liền mừng thầm. Gã tin tưởng phán đoán của mình, Lục Hiếu Chi đã dao động mà quyết định chọn dùng cách khác để giải quyết
chuyện đổi mệnh, “Đúng vậy, mẹ đã phí công ít công sức cho buổi
tiệc sinh nhật, Úy Lam nhất định phải về nhé.”
“Lam Lam, con sẽ không nỡ để mẹ phải thương tâm đâu đúng không?” Trình Nhiên cũng ôn thanh truy vấn.
Lục Úy Lam thần sắc thập phần phức tạp, cuối cùng như đã hạ quyết tâm,
“Được, tôi sẽ về Lục gia lần cuối cùng vào ngày sinh nhật hôm
ấy. Từ đó trở đi, tôi sẽ là Túc Úy Lam.”
Trình Nhiên lộ
ra thần sắc khϊếp sợ, “Lam Lam, con đang nói cái gì? Chúng ta đối với
con có chỗ nào không tốt? Chúng ta từ nhỏ đến lớn có khi nào để
con phải ủy khuất đâu?”
Lục Minh Tư vội vàng đỡ lấy Trình Nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lục Úy Lam cũng mang theo trách cứ, “Úy Lam, anh
cũng đã nhận mình đâm người rồi, vì sao em vẫn chấp nhất không chịu buông bỏ thế?”
Lục Úy Lam có chút thê lương mà cười,
“Hôm nay tôi tìm được một chút đồ vật, lại biết thêm một ít
việc. Tôi không nói ra là vì để giữ lại một tia mặt mũi cho
Lục gia mà thôi.”
Nói xong, Lục Úy Lam liền xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng chân vừa mới bước ra, Trình Nhiên phía sau đột nhiên thét
lớn, “Không được! Con không thể đi! Lam Lam, con nghe mẹ nói đã, con
không thể rời khỏi Lục gia!”
Tiếng thét của Trình Nhiên phi
thường bén nhọn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của dĩ vãng, trong thanh âm còn mang theo một tia sợ hãi.
Bước chân của Lục Úy Lam hơi dừng lại, cuối cùng vẫn kiên định bước đi hướng ra ngoài thế giới sáng ngời rộng lớn.
Trình Nhiên ôm ngực, muốn đuổi theo, lại bị Lục Hiếu Chi một phen ngăn lại,
Lục Hiếu Chi thanh âm phi thường lạnh băng, “Để nó đi đi, coi như Lục
gia chúng ta phí công nuôi dưỡng nó.”
Lục Minh Tư lộ ra ý cười,
Lục Úy Lam chung quy vẫn là cùng Lục gia quyết liệt. Gã đang cao hứng
nên cũng không có chú ý tới, ánh mắt Lục Hiếu Chi nhìn về phía Lục Úy
Lam lạnh băng, mà ánh mắt nhìn về phía gã cũng đồng dạng không có
chút độ ấm nào, thật giống như đang nhìn hai người chết.
Nhưng ba
người Lục gia không nghĩ tới, chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc, ba
người mới vừa đẩy cửa lớn bệnh viện ra, liền nghênh diện một đống đồ vật. Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã thiếu chút nữa bị
mùi hương gay mũi xông ngất, chờ tập trung nhìn kỹ thì tức khắc
buồn nôn.
Lục Hiếu Chi tức đến run rẩy, “Đồ khốn nạn! Mau bắt hắn lại đi!”
Người ném rác rưởi thấy vậy liền chạy, Lục Hiếu Chi vội vàng hô to, nhưng
ngày thường ông nói gì người ta đều hô ứng nay lại phát hiện, người vây xem chung quanh chẳng những không đi lên hỗ trợ, ngược lại chỉ vào
mặt bọn họ cười ha ha như đang nhìn thấy điều gì hả dạ lắm.
“Chúng ta sẽ trả tiền! Mau bắt lấy hắn!” Lục Minh Tư gân xanh trên trán
giật giật. Đừng nói là sau khi trở lại Lục gia, thậm chí từ nhỏ
đến lớn gã cũng chưa từng trải qua loại đãi ngộ này, gã một bên đỡ Trình Nhiên lung lay sắp đổ, một bên cao giọng hô lại chỉ đổi lấy một
tràng cười càng lớn hơn nữa, giống như mọi người mới nghe được một
chuyện gì đó cực kỳ buồn cười vậy.
Đám người vây quanh bọn
họ chỉ chỉ trỏ trỏ, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, những âm thanh
nghị luận không chút nào che giấu cũng dần dần truyền vào tai ba
người Lục gia.
“Hóa ra trà xanh cũng chẳng phân biệt giới tính nhỉ? Nhưng tiếc quá cuối cùng cũng chẳng lên nổi mặt bàn.”
“Trên mạng mấy ngày hôm trước còn đang bàn luận cái gì mà gen bẩm sinh với hoàn cảnh sinh sống kìa có nhìn thấy không? Đây chắc chắn
là do gen của Lục gia đây có vấn đề.”
“Đúng vậy! Cho dù đã
bị dưỡng thành ăn chơi trác táng như bản chất người ta vẫn là
ấm áp, không giống như Lục Minh Tư kia.”
Mọi người đều cảm
thấy mình đã bị lừa gạt, như vậy mặt trái cảm xúc theo đó càng tăng
trưởng gấp bội. Những gì trước đây Lục Úy Lam tao ngộ đều trút xuống
gấp bội lên người Lục Minh Tư.
Trình Nhiên dường như rốt cuộc không chịu nổi đả kích liên tiếp mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Người chung quanh thấy thế lặng lẽ lui ra phía sau vài bước.
“Sẽ không giá họa cho chúng ta đâu nhỉ?”
“Chúng ta ly xa như vậy, hẳn sẽ không có việc gì đi.”
“Lúc Lục Minh Tư đâm người thì không chừng Lục Úy Lam còn đang ngủ ấy.”
Nghe được nghị luận như vậy, Lục Minh Tư sắp hỏng mất rồi, khó có thể
tin kêu lên, “Các người điên rồi sao? Sao lại làm như thế?”