Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 67


trướctiếp

Sau khi về nhà, Kỷ Cẩm lập tức chụp những giấy tờ liên quan đến việc chữa bệnh của mình gửi cho anh Lưu.

Thẩm Kình Vũ hỏi: “Em xóa bạn với Tiêu Dịch Kiệt rồi đúng không?” Nếu đã xóa, có lẽ sẽ không sao chép lại được lịch sử nói chuyện trước đây, mà cũng rất khó để khôi phục lại.

Kỷ Cẩm mở máy tính, chuyển đến một thư mục rồi quay sang cho anh nhìn. Trong đó có lịch sử nói chuyện giữa cậu và Tiêu Dịch Kiệt, những tin nhắn thoại hắn từng gửi, thậm chí có cả bản ghi âm lại cuộc gọi giữa hai người!

Thẩm Kình Vũ mở ảnh, chỉ nhìn một đoạn mà mắt đã lạnh hẳn đi. Bộ mặt thật của Tiêu Dịch Kiệt quá kinh tởm, anh thực sự hối hận vì ngày đó ở hậu trường không “chỉnh đốn” lại hắn ta. Anh quay lại nhìn Kỷ Cẩm, cậu đã ngoảnh đầu sang chỗ khác từ lâu, thậm chí còn không muốn nhìn lại những thứ ấy.

Thẩm Kình Vũ đẩy máy tính ra, kéo cậu ngồi lên đùi mình: “Nên em đã chuẩn bị cho việc lột trần hắn rồi à?”

Kỷ Cẩm gật, rồi lắc đầu ngay lập tức: “Em chỉ nghĩ nếu có ngày em không muốn sống nữa thì sẽ kéo theo hắn, cá chết lưới rách…”

Lời của cậu khiến trái tim Thẩm Kình Vũ nhói lên vì đau đớn. Anh ôm chặt Kỷ Cẩm vào trong lòng: “Coi như vì anh đi, sau này đừng nghĩ về những thứ như thế nữa! Nếu em có mệnh hệ gì, anh phải làm sao bây giờ?”

Kỷ Cẩm dựa vào vai anh, sự cận kề này giúp cậu cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, vững vàng của đối phương. Kỳ diệu thật, cậu chẳng hề đau lòng khi nghĩ đến cái chết của bản thân, nhưng vừa nghĩ rằng Thẩm Kình Vũ sẽ đau lòng, cậu lại cảm thấy đau đớn theo anh. Cậu dụi mái tóc mềm mại của mình vào hõm vai anh: “Không đâu, sau này không nghĩ nữa!”

Trước kia, đây là cách Kỷ Cẩm đã chọn để buông xuôi. Nhưng bản thân cậu đã thay đổi rồi, hiện tại nó là sự cứu rỗi và giải thoát của cậu.

Phòng công tác có nhân lực chuyên phụ trách việc kiểm soát dư luận, Kỷ Cẩm gửi tất cả mọi thứ cho anh Lưu rồi không để tâm nữa.

***

Tối hôm ấy, Tiêu Dịch Kiệt đang liên hoan với các nhân viên trong đội ngũ của mình ở khách sạn.

“Thời gian qua mọi người vất vả rồi!” Mặt Tiêu Dịch Kiệt đỏ lừ, hắn đứng dậy nâng ly mời rượu với bọn họ. “Nhờ mọi người mà tài năng của tôi mới được công nhận. Ly này tôi xin uống trước!”

“Ồ ồ ồ!” Trên bàn là tiếng reo hò xôn xao.

Đây là một bữa tiệc mừng. Hôm qua, Tiêu Dịch Kiệt nhận được một hợp đồng không hề rẻ, ngay khi hợp đồng vừa ký bên A đã gửi tiền đặt cọc đến. Tiêu Dịch Kiệt kiếm được số tiền lớn như vậy khi chỉ mới ra mắt một năm làm hắn mừng phát điên.

Tiểu Chu đùa: “Anh, có lì xì không ạ?”

“Yên tâm, chắc chắn có!” Tiêu Dịch Kiệt vung tay một cách phóng khoáng. “Chờ tiền vào thẻ, tôi sẽ gửi cho mỗi người một phong bao thật dày!”

Mọi người càng xôn xao, quản lý của hắn nói nửa đùa nửa thật: “Tiểu Kiệt, vì lì xì của bọn tôi, thời gian này cậu đừng có làm ra tin tức kinh khủng nào đấy! Hợp đồng này của chúng ta có giá trị như vậy, tiền bồi thường cũng dọa chết người!”

Tiêu Dịch Kiệt cười ha hả: “Tôi thế nào mọi người còn không rõ sao? Tôi giữ thân trong sách vô cùng, chỉ một lòng vì sự nghiệp!”

Trong tiếng cười nói, Tiêu Dịch Kiệt với tương lai rộng mở chủ động mời rượu từng người theo thứ tự chỗ ngồi. Đi hết một vòng, hắn đã có phần lâng lâng.

Mọi người trên bàn vừa ăn vừa trò chuyện, Tiêu Dịch Kiệt cũng nói với quản lý ngồi bên cạnh mình, câu được câu không. Đột nhiên, điện thoại của vị quản lý đổ chuông.

Quản lý nhận máy: “Alo? Xin hỏi ai đấy?”

“Gì cơ?… Ý của anh là sao, tôi không hiểu?” Không biết vị quản lý này nghe được gì mà sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, nhìn Tiêu Dịch Kiệt với vẻ khiếp sợ.

Tiêu Dịch Kiệt không hiểu vì sao đối phương nhìn mình như vậy, dùng khẩu hình miệng hỏi: Ai đấy?

Quản lý vẫn đang nghe điện thoại nên không trả lời hắn. Trong phòng quá ồn, gã vội đứng lên, cầm máy ra ngoài nói chuyện.

Tiêu Dịch Kiệt nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, nhún vai khó hiểu. Hắn đã uống hơi nhiều rượu, bắt đầu thấy người nóng bừng, bèn kéo cổ áo một cái. Những người khác trên bàn đã túm năm tụm ba vào buôn chuyện, nhất thời hắn không chen vào nổi nên lấy điện thoại ra lên mạng, muốn xem hôm nay dư luận đi đến đâu.

Hắn tìm kiếm tên của Kỷ Cẩm như thường lệ, mẩu tin nhảy ra đầu tiên khiến hắn lập tức ngồi thẳng dậy.

Tiểu Chu ở bên cạnh giật mình vì hành động của hắn, quay đầu lại hỏi: “Anh, anh sao thế?”

Tiêu Dịch Kiệt sợ mình uống nhiều rượu nên hoa mắt, ra sức lắc đầu mấy cái nữa mới nhìn điện thoại. Hắn chưa kịp xem nội dung mẩu tin ấy, nhưng hai từ “Kỷ Cẩm” và “rối loạn lưỡng cực” đã đập vào mắt khiến hắn như bị người khác đặt vào trong nồi áp suất, trong tai chỉ nghe thấy tiếng “vù vù”!


trướctiếp