Huyết Thần chẳng thể làm gì khác chỉ có thể tự mình ra tay, không thể
trông cậy gì vào mấy tên lính gác này cả, có trời mới biết tại sao mấy
tên lính gác chăm chỉ chạy tới khu của dẫn đường để nhòm ngó sao lại
không nhận ra cậu cơ chứ.
Mấy tên lính gác quá vô dụng, bọn họ
căn bản không tìm kiếm người trong nhóm dẫn đường mà chỉ chăm chăm vào
nhóm lính gác, đặc điểm nhận diện là tóc đỏ mắt đỏ, kết quả đương nhiên
là tìm không thấy.
Tuy có người cũng cảm thấy Huyết Thần rất quen mắt nhưng sắc mặt đen xì của đối phương quá dọa người, bọn họ không
muốn đứng đó ăn đạn, nhìn vài lần không thấy thì cũng đi luôn, đến nỗi
vì sao nhìn quen mắt mà bọn cũng không thèm quan tâm luôn.
Huyết
Thần thở dài một tiếng, vốn cho rằng trở thành dẫn đường sẽ nhận được
nhiều ưu đãi, kết quả đến lúc quan trọng vẫn phải tự thân vận động, đám
lính gác đó ngoại trừ tìm phiền phức đến cho cậu thì chẳng được tích sự
gì.
Đi theo đám lính gác rẽ trái rẽ phải một hồi thì đến một nơi
vắng vẻ, "Hình như là chỗ này." Huyết Thần từ nóc nhà nhìn bốn phía một
lượt, nắm bắt được chút ít về lính canh của nơi này: "Chán ghê, nhân số
cũng không ít."
Bay nhảy trên nóc nhà một lúc, theo tới nơi này
rồi Huyết Thần mới biết tình huống có chút khó giải quyết, nếu đột kích
từ phía chính diện thì e sẽ phải chiến đấu một trận ác liệt với bọn họ.
Vốn không nghĩ sẽ phải tốn nhiều sức lực như vậy, nhưng kết quả cái đám
lính gác kia chẳng giúp được gì cả, khiến cậu khi này chỉ có thể tự nghĩ cách xâm nhập vào.
Cẩn thận thả tinh thần lực thăm dò bố trí
phòng ngự của nơi này, quét một lượt cuối cùng cũng tìm được một phòng
tụ tập nhiều người, cậu nhón chân lên, đầu gật gật, bắt đầu từ nơi này
cũng khá được đấy.
Đứng trên mái hiên, Huyết Thần nhìn chăm chú
vào nhóm lính canh bên dưới, lúc này bọn họ còn chưa ý thức được rằng
trên đầu mình có một thành phần vô cùng nguy hiểm.
Có lá chắn
thật là tốt, có điều cũng không cần dùng đến, Huyết Thần sửa sang lại cổ áo một chút, thở dài một hơi, tay làm hàm nhai vẫn hơn, cẩn thận chút
là được.
Duỗi thẳng cái eo lười biếng, vặn khớp cổ, sửa
sang lại vẻ ngoài, vận động làm nóng cơ thể, sau đó cơ thể phi như bay
trên nóc nhà, giống như chú chim tung cánh, những sợi tóc theo gió tung
bay, căn phòng pha lê trước mắt xuất hiện nhưng luồng gió xẹt qua, sau
đó thì một thân thể đáp xuống, ngẩng đầu nhìn vách tường đã ở ngay trước mặt.
"Cũng tạm được rồi." Cậu nói một câu khiến người ta chẳng
hiểu gì, hai chân đạp mạnh, tốc độ bỗng nhiên chậm lại, cơ thể dựng lại ở không trung giây lát sau đó lộn một vòng.
"Tư thế này không tồi, đẹp hơn lần trước nhiều." Vươn tay nắm chặt cửa sổ, cánh tay di chuyển
khiến thân hình tung bay trong gió vẽ là một đường cung xinh đẹp.
Trong phòng.
"Tình huống hiện tại không được lạc quan cho lắm, tuy chúng ta đang chiếm thế thượng phong nhưng đối phương đang nắm giữ dẫn đường, hơn nữa toàn bộ
quyền khống chế căn cứ đều nằm trong tay chúng, hiện tại rất khó nói kế
tiếp chúng ta phải đối mặt với điều gì."
Hạo Vân đứng trước bàn,
sắc mặt không tốt cho lắm, tình huống bây giờ đã vượt quá phán đoán của
bọn họ, thực sự không ổn chút nào cả, thứ bọn họ phải đối địch chính là
cả một căn cứ quân sự.
Không biết bọn chúng đã dùng thủ đoạn gì
mà những kẻ này đã đến đây trước, âm thầm công chiếm đây này, đặt sẵn
bẫy để chờ bọn họ sa vào.
Mà cho đến giờ thì thứ duy nhất bọn họ
có được chính là một thằng nhãi tên Li Miêu đã chết không thể mở miệng
được nữa, còn lại thì chẳng có gì dùng được cả.
"Báo cáo." Ngoài
cửa vang lên một tiếng hô, nhóm lính gác trong phòng liếc mắt nhìn nhau, đồng loại vươn tay sờ vào vũ khí, vô cùng ăn ý mà tìm một vị trí tốt để tùy cơ ứng biến.
"Vào đi." Âm thanh vô cùng bình tĩnh không chút gợi sóng, cửa bị mở ra, một người xuất hiện trong tầm mắt mọi người,
thân thể của binh sĩ kia cứng đờ, nhưng lát sau thì cảm giác áp bách đó
đã biến mất.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng không khỏi cảm khái quả nhiên là trung tướng, chỉ cần đứng gần thôi cũng khiến người
ta không nhịn được mà muốn quỳ lạy, cậu sờ lên trái tim nhỏ để nó bình
tĩnh trở lại, sau đó mới dám gương mắt nhìn về phía thủ trưởng.
"Chuyện gì?" Hạo Vân mở miệng, người binh sĩ vừa định đáp lời thì lại thấy
tướng quân đột nhiên vung tay lên, không khí nháy mắt ngưng đọng, báo
đốm dưới chân Hạo Vân giật giật lỗ tai.
Một lính gác tới gần rồi
mở cửa sổ ra, giác quan nhạy bén nói cho hắn biết có thứ gì vừa từ trong gió đáp xuống, "Bang" chốt súng mở ra, một bóng đen xẹt qua, lính gác
ngỡ ngàng không kịp nổ súng, chỉ thấy giữa bầu trời xanh thẳm xuất hiện
một đốm đỏ rực, người nọ còn cười với hắn.
Cửa sổ bị đá văng,
tiếng súng đồng loạt vang lên, Huyết Thần nghiêng người né tránh các
viên đạn, cơ thể cũng đáp xuống trong phòng, tiếp đó lại nghênh đón các
đòn tấn công liên tiếp, phương thức chào hỏi của Đế Quốc cũng thật đặc
biệt, Huyết Thần nghĩ vậy.
Liên tiếp nhận công kích khiến Huyết
Thần có chút khó chịu: "Còn chưa xong nữa." Huyết Thần cũng không thèm
khách khí với bọn họ nữa mà xoay người đáp tại chỗ, ngẩng đầu nhìn một
vòng thì thấy toàn những lính gác xa lạ.
Bị vô số ánh mắt nhìn
chăm chú, Huyết Thần duỗi tay kéo một chiếc ghế rồi tự nhiên ngồi xuống: "Nhìn tôi có quen không?" Lính gác vừa nãy nổ súng nổi giận đùng đùng,
trước nay chưa có ai dám khiêu khích hắn như vậy, hắn liền nhấc chân đá
chiếc ghế.
Huyết Thần nhảy về phía trước, sau đó tiếng xé gió vụt qua ngang tai, cậu dùng tay đỡ quyền, lính gác kia cảm thấy bản thân giống như đấm vào tấm sắt vậy, nắm tay tê rần, chỉ đành lùi về
phía sau để giữa khoảng cách, ánh mắt cũng trở nên thận trọng hơn, người này không hề đơn giản.
Hai người đối diện nhau, các sĩ quan xung quanh tạm thời không có ý định can dự vào, chỉ là ánh mắt khó lường,
bọn họ biết thực lực của đồng đội mình, thế nhưng khi đối mặt với người
kia thì lại không có chút ưu thế nào, nhìn qua nhìn lại lẫn nhau một
hồi, tất cả đều lắc đầu, bọn họ chưa từng nghe nói về người này.
Người lính gác đang đánh nhau cùng Huyết Thần cũng đánh giá cậu, hắn cảm nhận được hơi thở của đối phương mang theo sự tươi mới của tuổi trẻ, nhiều
nhất cũng không quá 25, thế nhưng thân thủ lại vô cùng lợi hại. Ở Đế
Quốc chưa bao giờ nghe nói về một người như vậy, trừ bỏ vị kia của nhà
họ Nghiêm, nhưng kể cả vị kia nhà họ Nghiêm thì ở cái tuổi này cũng chưa xuất sắc tới mức này.
"Khai báo tên tuổi." Lính gác kia ngẩng
đầu mở miệng, đây là sự tôn trọng với đối thủ: "Một tên mà trong một
ngày lại chạy đến khu của dẫn đường tám lần mà còn không biết xấu hổ hỏi tên tôi à." Tất cả dẫn đường chỉ có vài người, chẳng lẽ cảm giác tồn
tại của mình thấp đến vậy sao, một tên ngày lượn qua tám lần còn không
nhớ được mặt?
"Cậu chính là... chính à..." Binh sĩ mới bước vào
chuẩn bị báo cáo chỉ vào Huyết Thần không thốt lên lời, Huyết Thần cũng
dừng chân lại nhìn hắn, chỉnh lại đầu tóc một chút, vừa định nói tôi
chính là dẫn đường kia.
Kết quả đối phương lại mở miệng kêu lên:
"Cậu chính là tên lính gác say rượu đó." Thân thể Huyết Thần hóa đá tại
chỗ, sau đó thì sụp thành đống cát bụi rồi bị gió cuốn đi mất. Chưa thấy lính gác nào có trí nhớ kém như vậy, được lắm, vậy thì hôm nay cậu sẽ
cho bọn họ một trải nghiệm khó quên.
Đá văng ghế dựa, Huyết Thần
ra tay rồi, cậu liên tiếp công kích khiến các lính gác phải nằm bò, chỉ
có thể liên tục né tránh một cách khó coi, tránh được cú đấm đang bay,
quay đầu thì thấy cú đấm đã đáp xuống vách tường kim loại bên cạnh, tạo
thành một hố sâu, đòn này mà đáp lên người thì nhất định sẽ gãy xương.
Cửu Ca đi xuyên qua chiến trường lăn đến bên chú báo đốm quen thuộc, báo
đốm cũng giật mình một cái, nó không hiểu sao nhóc con lần trước đá mình lại xuất hiện ở nơi này.
Hai mắt Hạo Vân nhìn chăm chú vào chiến trường, hắn đang nhìn cái gì thế này? Một dẫn đường đang đánh một tên
lính gác, là nằm mơ sao? Cảm giác được ống quần bị cọ vào, Hạo Vân cúi
đầu nhìn tinh thần thể của mình đang ngậm một cục bột trắng đang giương
nanh múa vuốt, trong trường hợp nếu nó thực sự có vuốt.
Tinh thần thể này nhìn quen quen, có vẻ như, có chút quen mắt, Hạo Vân đột nhiên
nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía bóng dáng đỏ rực giữa chiến trường
kia, trận chiến đang tiến vào hồi gay cấn, biến thành Huyết Thần đơn
phương đánh người, bên còn lại chỉ có né tránh.
Lính gác đang
chiến đấu cũng không hiểu tại sao Huyết Thần lại cố chấp với việc đánh
vào mặt như vậy, mười đòn thì tám đòn đánh vào mặt, chẳng lẽ khuôn mặt
bản thân mình khiến người ta ngứa mắt đến vậy sao?
"Huyết Thần!"
Một âm thanh vang vọng trong phòng, lính gác nhìn nắm đấm đừng ngay
trước mặt mình, xấu hổ mà thở ra một tiếng nhẹ nhõm, nghe thấy âm thanh
đó thì Huyết Thần cũng dừng lại và thu tay từ phía lính gác kia lại,
thực ra cậu cũng không định làm gì quá đáng với đối phương cả, chỉ là
định trang điểm lại hai mắt cho gã để cải thiện trí nhớ thôi.
Huyết Thần lùi về sau vài bước, dùng chân khều ghế lại rồi ngồi xuống, nhìn
về phía Hạo Vân đợi nghe bọn họ giải thích, nếu giải thích không rõ thì
đánh chết các ngươi.
Khóe miệng Hạo Vân mấp máy, ý bảo lính gác
bên cạnh Huyết Thần thả lỏng: "Không phải địch." Hạo Vân hơi đau đầu,
trời mới biết sao dẫn đường này lại thế này, Liên Bang không hề nói cho
bọn họ biết dẫn đường này có thể đánh nhau giỏi như vậy.
Lính gác xung quanh nghe được mệnh lệnh thì thu hồi vũ khí, nhưng vẫn duy trì tư thế đề phòng, cái này không liên quan đến Hạo Vân, đây là bản năng cơ
thể của bọn họ. Bởi vì, thanh niên trước mặt này rất nguy hiểm.
Hạo Vân có chút đau đầu đi đến cạnh Huyết Thần, lính gác vừa đánh nhau với Huyết Thần vươn tay duỗi hắn lại.
"Thủ trưởng." Hạo Vân hiểu đối phương muốn nói gì, đơn giản là người này rất nguy hiểm không nên đến quá gần, Hạo Vân vỗ vai người nọ rồi kéo ghế
đến trước mặt Huyết Thần, hai người cứ vậy nhìn nhau, không khí tương
đối xấu hổ.
"Cậu đã đến rồi?" Hạo Vân nói xong lời này thì hận
không thể cho mình hai cái tát, gì mà cậu đã đến rồi cơ chứ, Huyết Thần
nhấc chân mở miệng lạnh nhạt: "À, tôi đã tới."
Cửu Ca thoát khỏi
con báo đốm kia, nước mắt lưng tròng nhảy vào trong ngực Huyết Thần, cắm đầu vào trong lòng cậu, Huyết Thần nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, báo đốm
xấu hổ bò đến bên chân Hạo Vân, trên mặt như muốn nói ta chưa làm gì mà.
Các lính gác xung quanh cảm thấy không khí quỷ dị vô cùng, trong đó có tên
tự cho mình là thông minh mở miệng nói: "Này, sao thủ trưởng không thử
giới thiệu một chút nhỉ?" Một câu chọc đúng tổ ong vò vẽ luôn.
Sát khí trên người Huyết Thần làm Hạo Vân đột nhiên hơi ái ngại, hắn quay
đầu liếc người vừa nói: "Giới thiệu cái con khỉ, mỗi ngày đều chạy đi
đâu, chưa thấy cậu ta bao giờ à?" Lính gác bị quát mà không hiểu vì sao, thì thầm: "Mỗi ngày đều đi đâu á?"
Hạo Vân cảm thấy chỉ số thông minh của cấp dưới mình có chút thấp: "Khu vực của dẫn đường, cậu dám
nói mình chưa từng đến sao?" Một câu này giống như đánh thức người trong mộng, tất cả lính gác đều hướng mắt về Huyết Thần, sắc mặt Huyết Thần
vô cùng khó coi: "Là tôi, người ngồi bên chỗ cửa sổ kia."
Ký ức
ùa về, đám lính đồng loạt cúi đầu giống chim cút, bỗng có một lính gác
nghiêng đầu vẻ mặt kinh dị nhìn về phía Huyết Thần: "Thân thủ của dẫn
đường có thể tốt như vậy sao?" Những người khác nghe thấy lời này thì
đầu cúi càng thấp, lời này nói ra càng khiến bọn họ xấu hổ, là lính gác
nhưng không đánh lại dẫn đường.
"Vậy anh cho rằng tôi không phải
dẫn đường hay là thân thủ của tôi không nên tốt như vậy, nếu là vế
trước, xin lỗi tôi không chứng minh được, còn nếu là vế sau." Huyết Thần nắm chặt nắm đấm: "Tôi có thể cho anh kiểm chứng."
Huyết Thần
đáp lại lính gác kia, Hạo Vân xấu hổ ho khan hai tiếng, nhưng lại nhận
được ánh mắt cực kỳ hung ác. Vị trung tướng này cúi đầu uất ức, lý trí
nói cho hắn biết hiện tại không nên chõ mõm vào thì hơn.
Lính gác kia nhìn thấy Huyết Thần tiến lại gần mình thì sắc mặt trắng bệch,
Huyết Thần đi đến bên người đó, nhếch miệng: "Nửa đêm tại bãi tha ma,
một lời đã định, lính gác."