Dẫn Đường Này Bị Điên À
EDITOR: KEN
BETA: MARSELYNNE
Trong đêm tối gió lạnh, một bóng người di chuyển qua các kiến trúc, thân thủ
thoăn thoắt. "Chết tiệt, ghét nhất là mấy tên theo đuôi." Huyết Thần
đứng giữa hẻm của hai tòa kiến trúc rồi nhảy lên, bóng dáng dưới ánh đèn đường lóe vài cái sau đó liền biến mất không thấy. Một đám ngu ngốc lại dùng phương pháp bắt thỏ để bắt hắn, nếu bọn họ bắt được thì cũng uổng
công lăn lộn ngoài biên thuỳ trong tinh đoàn 53 rồi. Huyết Thần ở trong
lòng mỉa mai nhưng thân hình vẫn không hề chậm lại, đôi khi hắn thật
không hiểu những lính gác đó lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng có thể ngăn hắn với vài người như vậy.
Theo tiếng súng đứt quãng, Huyết Thần nhảy từ đỉnh tòa kiến trúc này qua đỉnh tòa kiến trúc kia, hắn ở trên
cao giống như chim ưng bay lượn trên trời, có thể nhìn thấy rõ ràng gió
thổi cỏ lay cùng con mồi đáng thương trốn trong bụi cỏ. Giơ súng vừa
cướp được lên, tay lên đạn, tuy rằng hắn không hứng thú đối đầu với đám
tiểu binh này lắm, nhưng để trò khôi hài nhàm chán này nhanh kết thúc
thì cần vài người trong số chúng hi sinh.Viên đạn bay ra thình lình làm
mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, hai bên đang giao chiến đồng thời
ngừng lại mà xoay người tìm chỗ chắn đạn, người tới không rõ, không biết là địch hay bạn.
Thanh âm trừ khử vang lớn, gió cuốn cát đất
đánh vào vách tường phát ra tiếng vang, nhịp thở bị nén tới thấp nhất,
nhóm lính gác sử dụng ngũ quan nhạy cảm, cố gắng thu lấy âm thanh cho dù là nhỏ nhất, nhưng không nghe được gì. Cái gì cũng không nghe được, bọn họ không thể dò thám ra hành động kế tiếp của đối phương. Xung quanh có vô số tạp âm, nhóm lính gác muốn nhân lúc này tách ra, nhưng cũng không thể, mọi nỗ lực đều phí công, đối phương giống như không tồn tại vậy.
Đây tuyệt đối là một kết luận vớ vẩn, mấy thi thể kia không phải giả, có ai đó đã bắn một phát súng, xuống tay ngoan độc, sạch sẽ lưu loát,
không có một chút chần chờ. Kết quả hoàn hảo như hắn đã dự đoán, không
hề ngoài ý muốn.
Nhóm lính gác nhìn lẫn nhau, sắc mặt có chút khó coi, bọn họ không cảm nhận được đối phương, nhưng tính mạng lại đặt
dưới họng súng của đối phương, mặc người xâu xé, tình huống này không
ổn, người nọ có vẻ biết đường, nếu không khó có thể giải thích tình
huống trước mặt.
Thời gian giằng co, Huyết Thần chống cằm, tầm
mắt ngẫu nhiên đảo xung quanh, trên mặt vô cùng nhàn hạ, hắn nghiêng
người khỏi chỗ núp một chút để quan sát, tránh cho những lính gác đang
co đầu rụt cổ phát hiện, lãng phí càng nhiều thời giờ.
Hai đồng
tử nhảy lên một chút, bọn họ cảm thấy phương vị của đối phương, tuy rằng chỉ có một thoáng, nhưng cũng đủ cho bọn họ suy đoán mơ hồ, Hắc Xà dùng ánh mắt trao đổi, tâm như gương sáng.
Bọn họ ăn ý tạm thời mặc
kệ, Huyết Thần bên này thập phần vui sướng, tiếp tục núp sau lá chắn,
ước lượng trọng lượng súng trong tay, hiện tại có mười ba phát đạn, mỗi
người một viên đạn thì còn hai phát, Huyết Thần rất vừa lòng. Người của
Hắc Xà còn chưa biết bản thân đã bị ban cho một viên đạn, bọn họ đang âm thầm di chuyển để đưa ra chiến thuật. Huyết Thần không quan tâm bọn họ
đang làm gì, dù sao cuối cùng cũng sẽ về Thiên Quốc, muốn chết chỗ nào
thì tùy bọn họ, chuyện nhân đạo này vẫn phải có.
Huyết Thần thập
phần nhân đạo cho bọn họ lựa chọn chỗ chết, cho dù bọn họ có khả năng sẽ không cảm kích. "Mau, đuổi theo." Người bên dưới yểm hộ, người bên trên nhanh chóng di chuyển, lựa chọn thời cơ ra tay tốt nhất.
"Ổn,
động thủ." Sau tiếng ra lệnh thật nhỏ, nơi này lại lần nữa vang lên
tiếng súng tàn bạo phá hủy sự yên lặng, vô số thanh âm giao tạp với
nhau, nhưng chỉ có hai loại âm thanh mà thôi. Một loại là tiếng hỗn
loạn, loại kialà tiếng đạn đâm xuyên qua thân thể. Dần dần âm thanh biến mất, chỉ còn lại vài tiếng súng ngẫu nhiên vang lên, nhiều hơn cũng
không có.