Trình Dư mượn buổi tiệc này để đi tạo mối quan hệ, suốt những năm nay
hoạt động xã giao nhiều nên chuyện này không còn xa lạ gì với cậu, hơn
nữa còn rất thành thục là đằng khác.
Có người nghe đến tên JMN
thì hơi dè chừng, nhưng Trình Dư cũng biết điều không vội nhắc tới
chuyện hợp tác, chỉ bảo rằng cậu mới về nước còn nhiều chuyện cần tìm
hiểu, vậy mà quả thật lấy được không ít thông tin.
Sở dĩ doanh
nghiệp quanh thành phố Hạ tránh công ty của cậu như tránh tà bởi vì
Vương Hỷ làm việc rất ngang ngược, lúc nào cũng trả tiền nguyên vật liệu muộn, chỉ nhập vào số lượng hàng rất nhỏ, sau khi lộ ra nguyên vật liệu không đạt tiêu chuẩn lại đổ cho công ty đối tác, dĩ nhiên không ai muốn chạm vào cục than phỏng tay này.
Trình Dư càng nghe càng nhiến
răng nghiến lợi thầm chửi tên Vương Hỷ kia hàng trăm lần, cũng bởi vì
hắn ta nên bây giờ mới khó xử lý như vậy.
Nghe nói nhà bên ngoại của Vương Hỷ còn dính líu đến xã hội đen nên chẳng ai muốn động, tốt nhất là không hợp tác.
Trình Dư vẫn như cũ nở nụ cười điềm tĩnh trên môi, sự xuất hiện của cậu khiến không ít người âm thầm đánh giá, nhìn cậu nghe chi nhánh trong nước bị
giao cho một tên khốn nạn như vậy cũng không tỏ thái độ gì khiến ai cũng bất ngờ.
Thật ra trong lòng Trình Dư lại âm thầm có tính toán
khác, đúng lúc này có một vị trung niên bước vào, người ông hơi bất tiện nên một tay chống gậy nhưng không vì thế mà giảm bớt oai phong, ông vừa xuất hiện đã không ít người xúm lại chào hỏi đủ biết địa vị không thể
coi thường.
Trình Dư lui vào một góc không làm theo đám đông mà
im lặng đứng một bên quan sát, cuối cùng sự khác biệt của cậu đã làm
Nguyên Dũng chú ý, cậu không ngờ ông lại chủ động tiến đến bắt chuyện
với cậu trước.
Nguyên Dũng nở nụ cười hiền hòa hỏi: "Chàng trai trẻ, nhìn cậu rất lạ đây là lần đầu tiên đến thành phố Hạ sao?"
Trình Dư cúi người xuống chào hỏi, không vội vàng mà bình tĩnh đáp: "Ngài
Nguyên thật là tinh tường, không ngờ một người không có gì nổi bật như
cháu ngài cũng nhìn ra."
"Người giàu ở thành phố Hạ này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, ta còn lạ gì chứ. Nhìn cậu rất vừa mắt,
nào lại đâu uống một chén."
"Vậy cháu không khách khí nữa."
Chỉ nhờ một hai câu mà Trình Dư có thể nói chuyện rất vui vẻ với Nguyên
Dũng khiến không ít người nhìn về phía này, vừa rồi còn nhiều người
không để ý nhưng hiện tại ai cũng phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Nguyên Dũng là một trong những người có địa vị ở thành phố Hạ, không phải chỉ
đơn thuần là có vốn tài sản lớn, quan trọng là ông được rất nhiều người
nể mặt, nếu có được sự giúp đỡ của ông không khác gì bám được một cây cổ thụ lớn, chính vì thế lúc ông mới đến mới có rất nhiều người ra mặt
muốn lấy lòng.
Tạ Lâm không để ý đến chuyện đó, từ đầu tới cuối
Phó Dương nói gì anh cũng chỉ đáp nửa vời một hai câu cho có lệ nhìn cậu không rời mắt, lúc thấy Trình Dư cầm chén rượu vang lên anh suýt chút
nữa đã tiến lên ngăn cậu lại, trong trí nhớ của anh tửu lượng của cậu
rất kém, kể cả là rượu vang một hai ngụm cũng đủ làm cậu say.
Nhưng anh chưa kịp đi đến Trình Dư đã uống cạn hết ly rượu trên tay, mặt
không chút thay đổi để cho nhân viên rót cho cậu một chén mới.
Nhìn thấy cậu thành thạo như vậy Tạ Lâm rũ mắt xuống, anh không biết cảm xúc hiện tại trong lòng là gì, cuối cùng vẫn cố rời mắt đi đứng yên một
chỗ.
Phó Dương cũng nhận ra suốt cả buổi Tạ Lâm không tập trung,
cậu nhìn về phía Trình Dư không xa âm thầm đánh giá: "Ngài Nguyên bắt
chuyện rất khó, cậu ta mới gặp lần đầu mà có thể nói chuyện vui vẻ như
vậy xem ra cũng không phải dạng hiền lành gì."
Tạ Lâm nhíu mày
đáp: "Bác Nguyên từng tuổi ấy rồi có mắt nhìn người, nếu không phải em
ấy có tài thì cũng không phí thời gian như vậy."
Phó Dương cố ý bắt lấy xưng hô trong lời Tạ Lâm hỏi lại: "Cậu quen cậu ta?"
Nào đâu chỉ là người quen bình thường hai người còn từng sống chung ba năm, mỗi một biểu cảm trên mặt em ấy anh đều từng rõ hơn ai hết, chỉ tiếc
hiện tại đến mặt anh Trình Dư cũng không muốn nhìn.
Tạ Lâm nở nụ cười miễn cưỡng không đáp lại, càng khiến Phó Dương quan sát Trình Dư nhiều hơn một chút.
Tiệc rượu đến nửa đêm mới xong, ngày hôm nay có thành quả không tệ nên tâm
trạng Trình Dư rất tốt, cậu nhìn tấm danh thiếp của Nguyên Dũng mà không nén nổi nụ cười.
Cậu không cần đến sự giúp đỡ của Tạ Lâm vẫn có
thể giải quyết chuyện trong công ty, để xem anh còn dám coi thường cậu
như trước không.
Thật ra cậu rất cảm ơn Tạ Lâm, vì sống trong một gia đình cha không thương mẹ không yêu nên Trình Dư luôn học được cách
nhẫn nhịn, lúc nào cũng chỉ mong an phận sống là được. Nhưng nhìn thấy
Tạ Lâm thành công như vậy cậu cũng muốn thử một lần cố gắng hết sức, vào lúc cảm thấy gục ngã nhất nghĩ đến anh cậu lại không biết mình lấy can
đảm từ đâu.
Chỉ tiếc sự thật luôn phũ phàng, khi cậu có được một
chút sự nghiệp trong tay thì anh đã nắm giữ cả tập đoàn lên tới mấy
nghìn tỷ USD, cứ như anh luôn ở một nơi nào đó rất xa cậu có cố thế nào
cũng chẳng thế với tới.
Chuyện đã qua thật lâu nhưng có men rượu
vào vẫn khiến Trình Dư cảm thấy buồn, Tạ Lâm và cậu mãi mãi không bao
giờ ở chung một thế giới.
Thôi thì cứ như vậy đi.
Trở về
đến khách sạn Trình Dư cứ cảm thấy như có ai đó đang đi theo mình, nhưng người đi qua đi lại rất nhiều nên cậu chỉ xem đó như ảo giác, mãi đến
khi cánh cửa thang máy gần như đóng lại đột nhiên có người đến chặn
ngang đi vào.
Trình Dư tròn mắt nhìn Tạ Lâm không hiểu sao anh
lại xuất hiện ở nơi này, cậu còn tưởng vừa rồi nghĩ đến anh nên bây giờ
hoa mắt.
Tạ Lâm lúng túng coi như không có chuyện gì đút tay vào
túi quần ung dung đi vào thang máy, Trình Dư thấy anh không ấn số tầng,
quay lại nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ hỏi:
"Anh lại theo dõi tôi?"
"Không có. Tôi chỉ về nhà của mình thôi."
Sơ cậu không tin Tạ Lâm lại giải thích: "Khách sạn này của nhà tôi mở, không tin em có thể lên mạng kiểm tra."