Về đến khách sạn Trình Dư liền ném danh thiếp của Tạ Lâm lên bàn, cậu
khó chịu ngồi lên ghế, càng nghĩ lại càng cảm thấy không vui.
Lần này về nước cậu chưa từng nghĩ đến chuyện gặp lại người quen, cho dù
trước đó biết Tạ Lâm cũng ở thành phố Hạ nhưng cậu không ngờ anh sẽ chủ
động đi tìm cậu, hơn nữa còn bày ra cái bộ dạng tội lỗi như vậy để làm
gì?
Rõ ràng cậu đã nói không trách cũng không oán giận nhưng Tạ Lâm vẫn...
Trình Dư lại cầm tấm danh thiếp lên ném bừa vào một góc không muốn nhìn, công ty có gặp khó khăn thật nhưng vẫn trong khả năng cậu có thể giải quyết
thì cậu tuyệt đối không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác, mắc nợ lại
phải trả, rất phiền phức.
Lúc này Lương Niên gọi điện đến, cậu vừa bắt máy hắn đã vui vẻ khoe.
"Tôi xin về nước với cậu được rồi, người anh em cố lên, chờ tôi vài ngày nữa!"
Trước đó Trình Dư còn cứ tưởng Lương Niên nói đùa nên có chút bất ngờ: "Cậu
về thật à? Cứ mặc kệ tôi đi, mấy người này làm gì được tôi chứ."
"Dù sao ở lại nhìn mặt tên Lian khốn kiếp kia cũng đáng ghét, tôi về còn
giúp cậu được chút nào." Lương Niên hình như đang ăn, vừa nhai nhồm
nhoàm vừa nói:
"Phải rồi, hôm nọ cậu bảo liên lạc qua email mấy
doanh nghiệp đều không trả lời chi bằng trực tiếp đến gặp đi. Tôi có
kiếm được vé mời từ một người bạn, để tôi bảo hắn gửi cho cậu."
"Vé mời gì?"
"À, là tiệc rượu. Nghe nói cũng tụ tập kha khá người có mặt mũi ở thành phố Hạ, nhưng có thành công hay không đều nhờ vào cậu."
Trình Dư vừa về nước nên mấy thông tin này dĩ nhiên không thạo, nhưng Lương
Niên cũng ở cùng cậu tận bảy năm, chuyện trong nước hắn vẫn nhanh nhạy
như vậy khiến cậu cảm thấy hơi nghi ngờ. Trước đó thân phận của Tạ Lâm
đã khiến cậu kinh ngạc, giờ nhìn Lương Niên có thể dễ dàng móc nối quan
hệ như vậy thật sự có gì đó mà cậu không biết.
Nhưng Lương Niên đã giúp cậu rất nhiều, cậu cũng tin hắn một cách vô điều kiện nói: "Gửi cho tôi địa chỉ đi."
"Tôi gửi cho cậu rồi đấy, cả thông tin khách mời cũng gửi luôn, cậu tìm hiểu về họ trước đi."
Để dễ nói chuyện biết trước thông tin về đối phương là chuyện rất cần thiết, người nào nên hợp tác, người nào nên tránh.
Trong này Lương Niên cũng gửi luôn cho cậu thông tin chủ nhân của buổi tiệc
rượu, là ông chủ của một công ty giải trí tên Phó Vĩnh.
Con trai
của Phó Vĩnh cũng là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất hiện giờ nên
công ty của họ ngày càng phát triển, nhưng để bước vào tầng lớp trung
lưu ở thành phố Hạ còn có một nguyên do, nhà họ Phó và nhà họ Tạ rất
thân thiết.
Trên đời này chuyện trùng hợp thì ít nhưng Trình Dư
cảm thấy sao nó cứ muốn rơi hết lên đầu cậu, họ Tạ cũng rất nhiều tại
sao cứ phải là nhà họ Tạ của tập đoàn Phong Viễn.
Lướt thêm một chút xuống danh sách khách mời, không ngoài dự đoán thật sự có tên của Tạ Lâm.
Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại lên trên mạng tìm thử tên Phó Dương.
Thật là trùng hợp làm sao, bài viết nổi nhất lại là bức ảnh Tạ Lâm và Phó
Dương bị chụp lén, mặc dù khoảng cách không xa nhưng nhìn qua hai người
rất thân thiết. Trong một bài phỏng vấn phóng viên hỏi Phó Dương quan hệ của hắn và Tạ Lâm, Phó Dương trả lời cho có lệ nhưng nụ cười tươi thấy
rõ.
"Chúng tôi chỉ là bạn thôi."
Trình Dư lạnh lùng gập
laptop lại, không phải chuyện của cậu, không liên quan đến cậu. Chuyện
này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu đi đến buổi tiệc rượu, bây giờ gặp lại hai người cũng chỉ như người quen cũ, có là gì đâu chứ.
Thật may Lương Niên gửi cho cậu trước thông tin nếu không khi đó mới phát hiện thì thật mất mặt.
Buổi tiệc rượu diễn ra vào thứ bảy tuần sau, Trình Dư khó khăn lắm mới xử lý đám người ăn no rửng mỡ trong công ty, nhưng hình như Vương Hỷ không
vừa ý lắm, bởi vì cậu đến hớt tay trên của hắn nên lúc nào cũng bày ra
vẻ mặt như muốn giết người tới nơi.
Lương Niên luôn dặn cậu phải
cẩn thận với tên này, vì trước khi cậu đến hắn thâu tóm tất cả mọi
chuyện trong ngoài nội bộ, phía sau còn có người chống lưng nên chuyện
thay thế nguyên liệu mới có thể giải quyết êm xuôi không một vết tích
như vậy.
Trình Dư lười để tâm vì tên Vương Hỷ này có gian đến đâu cũng đâu thể làm gì được cậu.
Ngày diễn ra buổi tiệc rượu Trình Dư tự chọn cho mình một bộ âu phục trắng,
tóc vuốt thêm một chút keo để lộ vùng trán nhìn sắc sảo hơn thường ngày. Cậu vừa bước xuống xe đã có vô số ánh nhìn đổ dồn về phía này, bởi vì
mới về nước nên khá nhiều người tò mò về cậu, Trình Dư chủ động đưa
thiếp mời ra mỉm cười lễ phép nói:
"Tôi là đại diện công ty JMN vừa về nước, rất hân hạnh có được thư mời tham gia buổi tiệc."
Phó Vĩnh mở tiệc trong biệt thự tại gia, khu biệt thự vừa rộng rãi vừa sang trọng, tổ chức theo hình thức buffet ngoài trời, xung quanh ai nấy đều
ăn mặc lịch thiệp. Phó Vĩnh đích thân ra tiếp khách nên nhìn thấy Trình
Dư ban đầu còn hơi kinh ngạc, nghe cậu giới thiệu lập tức nở nụ cười
niềm nở:
"Thì ra là mới về nước, khách quý, khách quý. Mời cậu cứ tự nhiên, nói cần gì cứ gọi phục vụ."
"Cảm ơn ngài."
Trình Dư nói thêm vài câu rồi tự tìm một chỗ ngồi cho mình, cũng may chi
nhánh JMN ở trong nước vì vụ nguyên vật liệu mà danh tiếng giảm sút
nhưng tổng công ty ở nước ngoài vẫn được coi trọng.
Cậu nhận một ly rượu vang từ phục vụ, quan sát khách mời xung quanh một vòng.
Dù đã nhìn qua hình nhưng gặp mặt trực tiếp vẫn nhiều người không thể nhận ra, Trình Dư cũng không thể nhớ ngay được, chỉ mang máng khoanh vùng
vài người cần làm quen, nhưng hình như những người đó chưa đến.
Trình Dư có hơi thất vọng ngó xung quanh một vòng, không ngờ lại bắt gặp
người không muốn thấy nhất, cậu vội vàng dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác,
Tạ Lâm vừa muốn tiến đến gần lại thấy được phản ứng lảng tránh của cậu
động tác thoáng khựng lại, một chút can đảm khó khăn lắm mới có được lại cứ như thế biến mất, anh thở dài hụt hẫng.
Đột nhiên cánh tay Tạ Lâm bị kéo lấy, không biết Phó Dương chạy đến bên anh từ lúc nào cười
tươi gọi: "Tạ Lâm cậu đến rồi đấy à? Tôi chờ cậu mãi."
Tạ Lâm vội vàng gỡ tay Phó Dương ra, theo bản năng nhìn về phía Trình Dư nhưng không ngờ cậu đã chuyển sang ngồi chỗ khác.
Phó Dương nhận ra tâm trạng Tạ Lâm bỗng nhiên không tốt nhìn theo tầm mắt của anh hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"
"Không có gì."
Tạ Lâm cụp mắt xuống đáp, anh lùi lại một bước giữ khoảng cách với Phó Dương.