Giữa đêm, người của Tống Kỳ mở cửa phòng kiểm tra Âu Tĩnh Như và Phương
Tuệ Vi thấy hai người các cô không làm loạn đã chìm vào giấc ngủ thì
đóng cửa lại. Tầm năm phút sau, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra,
người đàn ông mang mặt nạ lúc tối chậm rãi tiến đến chỗ của Âu Tĩnh Như, anh ngồi xổm xuống vươn tay vén tóc của cô ra phía sau, nhẹ nhàng vuốt
ve gương mặt tiều tụy của Âu tiểu thư.
Âu Tĩnh Như cảm nhận được
bàn tay ấm áp quen thuộc, cô mở mắt tỉnh lại tuy không nhìn thấy được
gương mặt đằng sau chiếc mặt nạ kia nhưng ánh mắt dịu dàng, đầy cưng
chiều đó cô không thể quên được, hai mắt của Âu tiểu thư ngấn lệ muốn
gọi tên người mà mình nhớ thương nhưng bị cản lại, anh suỵt một tiếng
hơi cúi người khẽ nói: “Đừng làm ồn đánh thức Tuệ Vi, như vậy sẽ gây ra
tiếng động bị bọn chúng phát hiện. Anh xin lỗi vì đã không nói cho em
biết sớm hơn về chuyện anh còn sống.”
Cô lắc đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng, nghẹn ngào nói: “Anh không cần phải xin lỗi, anh còn sống là tốt rồi, em…”
Dạ Khải Hiên tháo mặt nạ xuống, dịu dàng ôm lấy vợ mình vỗ về: “Em cố gắng đợi thêm một chút nữa, anh nhất định sẽ cứu em cùng Tuệ Vi ra, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này, mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc
thôi.”
Âu
Tĩnh Như chau mày nhìn thẳng vào mắt của anh, lo lắng, bất an hỏi: “Mọi
chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc? Ý của anh là sao? Anh muốn một mình đối
phó với One? Không được, em tuyệt đối không để anh mạo hiểm, em đã mất
anh một lần rồi em không muốn mất anh một lần nữa đâu.”
Dạ Khải
Hiên đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn, tự tin: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em hãy tin ở anh, tất cả mọi thứ anh đều đã nắm chắc trong tay
rồi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.” Nghe thấy tiếng động ở bên
ngoài, anh hôn nhẹ lên trán của Âu Tĩnh Như sau đó vội vàng mang mặt nạ
rời khỏi đấy.
Âu tiểu thư hướng mắt nhìn theo bóng lưng của chồng mình, trong lòng bất an, lo lắng không thôi, suốt một đêm cô thức trắng không thể nào chợp mắt được.
Bạch gia
Bảy giờ sáng, mọi
người sau khi nhận được tin tức từ Âu Tĩnh Kỳ nói rằng đã tìm được vị
trí hiện tại của Âu Tĩnh Như và Phương Tuệ Vi thì liền tức tốc có mặt.
Âu Tĩnh Kỳ cùng những người có mặt bắt đầu lên kế hoạch đến đó cứu
người, suốt cả quá trình Lục Như Ân đều im lặng quan sát, ánh mắt nhìn
anh đầy sự nghi hoặc.
Lục Như Ân đã cảm nhận được sự bất thường của bạn trai mình kể từ khi cô
nói Bạch gia có nội gián, sự nghi ngờ của cô càng tăng lên khi nói với
mọi người chuyện Jay là người của Tống Kỳ, bề ngoài anh tỏ ra kinh ngạc
nhưng cô có thể thấy rõ sâu trong đôi mắt của anh một chút kinh ngạc,
sửng sốt cũng không có.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Âu Tĩnh Kỳ có thể diễn kịch qua mắt mọi người nhưng không thể qua mắt của
Lục Như Ân được, cô quen biết anh không phải là ngày một ngày hai, tính
cách của anh như thế nào cô hiểu rất rõ hơn nữa còn cùng nhau trải qua
nhiều chuyện. Lục đại tiểu thư đã diễn kịch trước mặt người khác biết
bao nhiêu lần, nói về khả năng diễn kịch anh không qua được cô đâu.
Sau khi bàn bạc, lên kế hoạch xong tất cả mọi người đều rời đi để chuẩn bị, Bùi Gia Linh thấy cô bạn đi ra sau vườn hoa với sắc mặt không tốt liền
nhanh chóng đi theo, nhìn thấy Lục Như Ân châm lửa hút thuốc cô bước
nhanh đến cau mày hỏi: “Sao hôm nay cậu lại hút thuốc nữa rồi? Tớ đã lâu không thấy cậu hút thuốc cứ tưởng cậu đã bỏ rồi chứ? Tâm trạng không
tốt sao?”
Lục đại tiểu thư đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi
rồi mới trả lời: “Tớ đang nghi ngờ Tĩnh Kỳ, kể từ lúc tớ nói chuyện Bạch gia có nội gián tiếp đó là chuyện của Jay thì tớ đã cảm thấy anh ấy có
gì đó bất thường rồi. Tối qua khi tớ ở cùng với Tĩnh Kỳ, lúc tớ tắm xong đi ra ngoài thì thấy anh ấy đang nói chuyện với ai đó bộ dạng lén la
lén lút, rất là bí mật, thấy tớ anh ấy liền cúp máy. Nếu như người gọi
đến báo vị trí thì Tĩnh Kỳ đã nói ngay cho tớ biết rồi, hơn nữa không
cần phải lén lút sợ tớ biết như vậy.”
Bùi Gia Linh sửng sốt, kinh ngạc trước những lời Lục Như Ân vừa nói, cô mấp máy môi áp sát tai của
cô bạn khẽ hỏi: “Cậu… cậu là đang nghi ngờ Âu Tĩnh Kỳ phản bội chúng
ta?”
“Không! Tớ không nghĩ Tĩnh Kỳ phản bội chúng ta, anh ấy sẽ
không làm chuyện gì tổn hại đến chúng ta cả. Tớ nghi ngờ tất cả mọi
chuyện đang diễn ra đều nằm trong tầm kiểm soát của Tĩnh Kỳ, tớ có cảm
giác anh ấy lên kế hoạch mọi chuyện để tóm gọn Tống Kỳ. Nếu thật sự như
những gì tớ suy đoán thì anh ấy tiêu chắc rồi, tớ sẽ không dễ dàng bỏ
qua, anh ấy làm như vậy là không tin tưởng tớ.”
“Có lẽ Âu Tĩnh Kỳ sợ chuyện này có quá nhiều người biết sẽ bị bại lộ, không thể qua mặt
được gã One nên mới giữ im lặng.” Bùi Gia Linh cố nói đỡ cho Âu Tĩnh Kỳ, bởi vì cô biết một khi bạn mình đã tức giận thì rất khó để dỗ dành,
nhưng nói đi nói lại nếu như thật sự như những gì Lục Như Ân đã nghi ngờ thì cô thật nể Âu Tĩnh Kỳ.
Lục Như Ân ngay lập tức phản bác lại: “Anh ấy có thể nói cho một mình tớ biết được mà, tính cách tớ thế nào
anh ấy còn không hiểu rõ sao? Tĩnh Kỳ chính là không tin tưởng tớ,
chuyện gì tớ cũng nói cho anh ấy biết còn anh ấy thì sao? Chuyện gì cũng thích tự lên kế hoạch, tớ có cảm giác trước giờ Tĩnh Kỳ chưa từng tin
tưởng một ai kể cả tớ.”
Mỗi lần suy nghĩ đến chuyện này trong
lòng Lục đại tiểu thư lại vô cùng khó chịu, cô không thích giữa anh và
cô có bí mật, đừng có nói lý do gì mà sợ liên lụy đến cô vì ngay từ đầu
cô đã bị vướng vào chuyện này rồi.