Lục Như Ân quay trở lại trường học dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Aron
và hai vệ sĩ khác, Âu Tĩnh Kỳ, Lục Thanh Trí cùng Ngô An Nguyên cũng đi
theo sát cô và Bùi Gia Linh. Hai người các cô thì đỡ một chút bởi vì
thành tích học tập đó giờ đều thuộc loại khá giỏi nên khi đi học lại
cũng nhanh chóng theo kịp, bọn người Âu Tĩnh Kỳ thì phải gấp rút học để
hoàn thành đồ án tốt nghiệp, Âu Tĩnh Kỳ, Lục Thanh Trí thì ổn nhưng Ngô
An Nguyên lại phải bù đầu bù cổ, khóc không ra nước mắt vì khả năng học
tập có hạn của mình.
Thoáng một cái, mấy người các anh đã bảo vệ
thành công đồ án tốt nghiệp, cô cùng Bùi Gia Linh cũng đã thuận lợi vượt qua các kỳ thi. Ngô An Nguyên đang vui vẻ lôi kéo mọi người đi ăn mừng
thì điện thoại của Âu Tĩnh Kỳ bất chợt reo lên.
Âu Tĩnh Kỳ sau
khi nghe điện thoại sắc mặt trở nên rất khó coi, bàn tay nắm chặt điện
thoại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nói với mọi người: “Dì Quyên mới vừa
gọi điện đến nói rằng Tĩnh Như đã bị người của One bắt đi rồi.” Dứt lời
anh xoay người đi nhanh đến bãi đỗ xe vội vàng muốn đi cứu em gái.
Lục Như Ân cùng mọi người nhanh chóng đuổi theo, bọn họ không một ai ngờ
được rằng người đầu tiên One ra tay lại là Âu Tĩnh Như, tất cả đều nghĩ
rằng Lục Như Ân mới chính là mục tiêu của gã.
Dạ Tử Môn
Không chỉ có bọn người Âu Tĩnh Kỳ mà những người khác cũng đã có mặt ở Dạ Tử
Môn, Tần Minh Vũ không thấy vợ mình đâu thì ngay tức khắc nhíu mày,
trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bồn chồn, bất an: “Vi Vi đâu rồi?
Tính theo thời gian đáng lẽ ra cô ấy phải đến rồi chứ, sao vẫn chưa thấy cô ấy đâu?”
Nữ trợ lý Xuân Hồng của Phương Tuệ Vi ôm cái trán
đầy máu chạy đến, hoảng loạn nói: “Tổng giám đốc đã bị người ta bắt đi
rồi, lúc nãy trên đường đến đây bỗng có một đám người chặn đầu xe tấn
công tôi và tổng giám đốc, bọn chúng đánh tôi bị thương sau đó bắt cô ấy đi.”
Không cần suy nghĩ cũng biết đám người mà Xuân Hồng vừa nói là ai, Tần Minh Vũ vung nắm đấm vào bức tường ánh mắt tràn đầy sự giận
dữ, căm phẫn: “Mẹ nó! Nhất định là tên khốn Tống Kỳ.”
Trong lòng
Tần Minh Vũ hối hận không thôi, đáng lẽ ra khi nãy anh phải kiên quyết
đến đón cô, không nên để vợ mình đi một mình như thế.
Những người ở đây tuyệt đối không thể ngờ đến Tống Kỳ lại nhắm vào những người yếu
đuối, không có một chút gì đe dọa gì đến gã, thậm chí không phải là
người trong hắc đạo. Bọn họ quá chú ý, bảo vệ cho Lục Như Ân và Bạch An
Hương hoàn toàn quên mất một việc chỉ cần là người có mối quan hệ mật
thiết đến Dạ Tử Môn, Tần gia và Bạch gia thì đều có thể gặp nguy hiểm.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng tìm ra tung tích của Âu
Tĩnh Như và Phương Tuệ Vi giải cứu hai người các cô, Âu Tĩnh Như còn
đang mang thai sau cái chết của Dạ Khải Hiên tinh thần của cô vẫn chưa
ổn định, ảnh hưởng đến thai nhi, hiện tại còn bị bắt cóc chỉ cần sơ sẩy
một chút thì cái thai chắc chắn sẽ không giữ được.
Âu Tĩnh Như tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang bị trói và nhốt lại ở
trong một căn phòng tối chỉ có ánh trăng le lói ở bên ngoài chiếu vào,
dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết người bắt mình là ai, chỉ cần nghĩ tới là sự hận thù, phẫn nộ trong Âu Tĩnh Như lại dâng lên hận không thể
giết chết One trả thù cho Dạ Khải Hiên. Nếu không phải vì đứa bé trong
bụng thì cô đã không thiết sống nữa rồi, tốt nhất là đừng để cho cô có
cơ hội nếu không cô nhất định sẽ giết chết tên khốn đó.
“Tĩnh
Như! Em tỉnh rồi à? Em không bị thương chứ?” Âu Tĩnh Như đang chìm đắm
trong suy nghĩ của chính mình thì bỗng giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay ngoắt người lại thấy Phương Tuệ Vi cũng bị bắt
thì cả kinh, hai mắt trợn ngược: “Chị cũng bị bắt?”
Phương Tuệ Vi khẽ gật đầu, hai người các cô đều trao đổi ánh mắt với nhau hạn chế nói chuyện vì biết chắc trong căn phòng này có gắn thiết bị nghe lén. Cả
hai tuy rằng không phải là người trong hắc đạo nhưng có chồng là những
người có quyền lực trong giới, hơn nữa không phải là chưa từng tiếp xúc
nên các cô một chút hoảng loạn, sợ hãi cũng không có, trông vô cùng điềm tĩnh. Âu Tĩnh Như cùng Phương Tuệ Vi đều tin tưởng mọi người sẽ nhanh
chóng tìm ra và đến cứu mình, nếu có chết hai người các cô cũng sẽ lôi
Tống Kỳ chết chung.
Gần cả một ngày không ăn uống gì, Phương Tuệ
Vi thì không sao nhưng cô lo lắng cho Âu Tĩnh Như, một người đang mang
thai sao có thể không ăn uống gì huống hồ sức khỏe của Âu Tĩnh Như không tốt, tuy rằng đói bụng, khát nước nhưng nếu người của gã One có mang đồ ăn nước uống tới hai người các cô cũng không dám động đến, ai biết được trong thức ăn có bỏ gì hay không chứ.
Cánh cửa căn phòng đột
ngột mở ra, một người đàn ông mang mặt nạ cầm khay đồ ăn bước vào, đặt
khay đồ ăn xuống hắn mở trói hai tay cho các cô sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng. Phương Tuệ Vi một chút cũng không nhìn đến khay thức ăn
trước mặt, nhưng Âu Tĩnh Như thì khác, cả người cô cứng đờ, run rẩy khi
ngửi thấy mùi thức ăn, bàn tay run run mở nắp đậy mùi thức ăn không còn
thoang thoảng nữa mà trực tiếp xông vào mũi của cô.
Nhìn thấy món cháo, đôi mắt của Âu Tĩnh Như đỏ hoe chầm chậm cầm muỗng lên
múc một miếng cháo cho vào miệng. Hành động bất ngờ này của Âu Tĩnh Như
khiến cho Phương Tuệ Vi không kịp phản ứng, đến khi Âu Tĩnh Như chuẩn bị ăn muỗng thứ hai cô vội ngăn lại không cho ăn nữa: “Em muốn ăn thì để
chị thử trước, lỡ bọn chúng bỏ cái gì vào trong thức ăn rồi sao?”
Âu Tĩnh Như như không nghe thấy mấy lời Phương Tuệ Vi nói, mặc cho Phương
Tuệ Vi có ngăn cản cô vẫn nhất quyết ăn, ăn đến muỗng thứ tư cô không
kìm được nữa mà bật khóc nức nở, xoay người ôm chầm lấy Phương đại tiểu
thư.
Phương Tuệ Vi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao đột nhiên Âu Tĩnh Như lại khóc đến mức này, cô vuốt lưng dỗ dành: “Em
bị làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao? Có chuyện gì mau nói cho chị
biết, em đừng dọa chị sợ. Ngoan nào, đừng khóc nữa, em mà còn khóc nữa
là chị cũng sẽ khóc theo em mất.”
Âu Tĩnh Như đột nhiên khẽ cười
buông Phương Tuệ Vi ra, giọng nói hơi nghẹn lại cất lên: “Chị mau ăn đi, cháo không có gì đâu nếu có thì nãy giờ em đã có chuyện rồi.”
Phương đại tiểu thư gật gật đầu nhìn Âu Tĩnh Như bằng cặp mắt khó hiểu sau đó
ăn cháo, cứ cách một lúc cô lại liếc nhìn sang bên cạnh trong lòng tự
hỏi Tĩnh Như chỉ ăn mấy muỗng cháo thôi sao lại bị kích thích như vậy?