Bùi Chi Nhật mím môi nhìn chằm chằm Ngô An Nguyên một lúc rồi quát lớn: “Anh dừng xe cho tôi, tôi muốn xuống xe.”
Lần đầu tiên trong đời có người quát thẳng mặt mình như thế, Ngô An Nguyên
giật mình vội tấp xe vào lề, mặt mày ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Em làm sao
vậy? Sao đột nhiên lại tức giận? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi thành
phố này, với thế lực của Bạch gia thì chúng ta sẽ rất nhanh bị bọn họ
đuổi kịp bắt về đấy.”
“Bắt cái gì mà bắt, ai mượn anh đến cứu tôi vậy hả? Anh không thấy tôi đang ngồi chờ người ta đến thủ tiêu à? Anh
đúng là đầu heo, hỏng hết kế hoạch rồi.” Bùi Chi Nhật tức muốn điên, hận không thể đánh chết Ngô thiếu gia.
Ngô An Nguyên càng nghe càng
ngớ người không hiểu chuyện gì, anh nghe hai chữ thủ tiêu liền vươn tay
sờ trán của Bùi Chi Nhật, không có nóng mà, sao lại nói chuyện khó hiểu, kỳ lạ như thế? Có ai lại chờ người ta đến thủ tiêu mình không? Ngô
thiếu gia mờ mịt hỏi: “Em đâu có bị sốt đâu, sao nói lại mấy lời khó
hiểu như thế? Anh làm hỏng kế hoạch gì?”
Bùi Chi Nhật tức giận,
mặt mày rất khó coi nói một tràng: “Không lẽ khi nãy anh chạy vào cứu
tôi không nhận ra điều gì bất thường hay sao? Có kẻ phản bội nào bị giam cầm mà nhàn hạ ngồi vắt chân ăn đùi gà như tôi không hả? Trên người một vết thương cũng không có, hơn nữa với cái võ mèo ba chân của anh mà lại có thể cứu thoát tôi khỏi Bạch gia à? Người của Bạch gia ai cũng yếu
kém? Anh nghĩ một đám người mà không ai đánh lại anh?”
Ngô thiếu gia ngây người vài giây, bắt đầu suy nghĩ những lời Bùi Chi Nhật
nói, bảo sao anh cứ thấy sai sai ở chỗ nào, đôi mắt anh vẫn còn hơi nghi hoặc nhìn cậu: “Vậy là tất cả những gì đang diễn ra đều là một vở
kịch?”
Bùi Chi Nhật lườm lườm, hừ một tiếng sau đó giơ tay ra: “Cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi muốn gọi cho chị Ân Ân.”
Ngô An Nguyên nhanh tay lấy điện thoại đưa cho cậu, ánh mắt nhìn người bên
cạnh như chú cún con, anh đúng là quá manh động, thiếu suy nghĩ rồi.
Không biết sau khi mọi chuyện được giải quyết xong thì Lục Như Ân sẽ xử
lý anh như thế nào đây, chỉ cần nghĩ tới cái danh Angel thôi đã khiến
anh sợ tái mặt, lạnh sống lưng rồi.
Cậu gọi điện cho Lục Như Ân,
sau khi gọi xong Bùi Chi Nhật hơi híp hai mắt lại nhìn chằm chằm Ngô
thiếu gia, vẻ mặt nguy hiểm. Ngô An Nguyên rùng mình, nuốt nước bọt lắp
bắp nói: “Em… em… có chuyện gì em cứ nói đi, đừng nhìn anh như thế, anh
sợ.”
“Tới lúc anh lấy công chuộc tội rồi, lần này anh phải diễn
sao cho đạt không thì…” Bùi Chi Nhật nghiến răng nói, ngón tay cái còn
quẹt ngang cổ dọa dẫm.
Trời tối, Ngô An Nguyên bất chấp vệ sĩ ngăn cản xông vào bên trong, gào thét gọi tên của Lục đại tiểu thư: “Lục Như Ân! Lục Như Ân! Cô ra đây cho
tôi! Tại sao cô lại có thể độc ác như thế hả? Mọi chuyện vẫn chưa điều
tra rõ, tại sao cô lại cho người truy cùng diệt tận Chi Nhật?”
Bùi Gia Linh từ bên trong hớt hải chạy ra bên ngoài, gương mặt tràn đầy sự
lo lắng hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Chi Nhật sao rồi? Anh mau nói cho
tôi biết đi.”
Trên gương mặt của Ngô thiếu gia toàn là nước mắt,
anh đau đớn, giọng nói nghẹn lại nói: “Lục Như Ân cho người đuổi cùng
giết tận chúng tôi, Chi Nhật vì đỡ đạn cho tôi mà bị thương nặng, do
trúng ngay chỗ hiểm nên bác sĩ nói nếu trong vòng bốn mươi tám tiếng em
ấy không tỉnh lại thì cơ hội tỉnh lại sẽ rất thấp.”
Bùi Gia Linh
bàng hoàng, đau đớn đến mức ngất lịm đi, Lục Đình Quân vội vàng bế cô đi vào bên trong cho người gọi bác sĩ đến, Ngô An Nguyên bị người của Lục
gia dùng biện pháp mạnh đuổi đi.
Toàn bộ sự việc vừa diễn ra đều
được cậu thanh niên đó chứng kiến, cậu ta nhếch môi cười đắc ý nhanh
chóng đem tất cả mọi chuyện báo cho One biết.
Lần này cậu ta lập
được công lớn rồi, thành công khiến Bùi Chi Nhật trở thành kẻ phản bội,
khiến cho cậu bị thương nặng hôn mê nằm trong bệnh viện, vì chuyện này
mà tất cả mọi người đều trở mặt, căm ghét Lục Như Ân và Lục Đình Quân,
ngay cả Âu Tĩnh Kỳ cũng tức giận bỏ mặc cô. Điều quan trọng là cậu ta
còn biết được ngày mai Bạch gia một cuộc giao dịch quan trọng ở nhà kho
số bốn mươi chín, báo chuyện này cho ông chủ biết thì ông chủ có thể một lưới bắt gọn hết bọn họ.
One sau khi nhận được tin thì có chút
nghi ngờ, mọi chuyện lại dễ dàng như vậy? Âu Tĩnh Kỳ không phải rất yêu
thương, cưng chiều Lục Như Ân hay sao? Sao có thể dễ dàng chiến tranh
lạnh với cô?
Jay đứng bên cạnh cúi người dùng bật lửa châm thuốc
cho One, chậm rãi lên tiếng: “Dù nói thế nào thì bọn người Lục Như Ân
cũng đều là những người mới bước vào đời, đều là mấy đứa trẻ miệng còn
hôi sữa, chỉ cần một chút tác động thôi đã náo loạn nháo nhào lên hết
rồi, cậu chủ không cần phải quá lo lắng. Ngày mai tôi sẽ thay cậu chủ đi bắt gọn hết tất cả bọn họ, đưa Lục Như Ân về đây cho cậu tùy ý xử lý.”
One gật gù bật cười khoái chí, đắc ý, chút nghi ngờ trong đầu hoàn toàn bị
lời nói của Jay xóa sạch, chỉ cần ngày mai mọi chuyện êm đẹp, thành công thì gã lại có thể tiến thêm một bước đến tham vọng của mình, rất nhanh
sẽ trở thành bá chủ trong giới hắc đạo. Bây giờ đều gã cần phải để tâm
đến chính là con chuột nhắt kia, phải trừ khử càng nhanh càng tốt để
tránh đêm dài lắm mộng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì giết chết lại có chút không nỡ, gã nên bắt nhốt lại làm trò tiêu khiển, mỗi lần gã phát điên
còn có người làm trò chơi để giải trí, phát tiết.
One cầm điện
thoại lên gọi điện cho người mà gã đang nghĩ tới, Jay không cần nhìn
cũng biết One đang gọi cho ai, cứ tưởng cậu chủ của mình đã tha cho con
chuột nhắt kia rồi chứ, lần này không biết One lại suy tính muốn làm gì
con chuột nhắt kia nữa